Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 213: Ai cho ngươi gan này




Trần Phong này cũng là một trong ba vị đại sư đi cùng với Hà Chân hội trưởng khảo hạch Hoa La Huyên khi nãy.
Ánh mắt của Hoa La Huyên lạnh như băng, thản nhiên nói:
- Trần đường chủ, lúc nãy ta đang chuẩn bị tới vương cung, đáng tiếc ba người Hứa Kế chấp sự của chấp pháp đường các ngươi nói ta làm nhiều việc ác, làm xằng làm bậy ở vương thành, cho nên muốn đưa ta tới chấp pháp đường điều tra, ta cũng thuận theo đi qua, nào ngờ sau khi ta tới thì bọn họ chẳng những không thể đưa ra chứng cứ, chỉ muốn ta ở lại đây chờ điều tra, thời gian của ta vô cùng quý giá, sao có thể ở đây chờ bọn họ được, cho nên ta muốn rời đi, Hứa Kế liền phái hộ vệ động thủ với ta, ta bất đắc dĩ chỉ có thể phản kháng, nếu như đả thương người của chấp pháp đường ngươi thì ta thật lòng xin lỗi.
Hoa La Huyên chỉ nói vài câu liền kể lại tường tận mọi chuyện, ngữ khí bình thường không chút rụt rè đuối lý, nhưng chính ngữ khí lạnh như băng này lại khiến cho Trần Phong cảm nhận được rõ ràng cơn giận trong lòng Hoa La Huyên.
- Hoa đại sư chớ vội tức giận, để cho ta hỏi lại rõ ràng, trả lại cho ngươi một cái công đạo.
- Hứa Kế.
Trần Phong đột nhiên quay đầu lại, nheo mắt lạnh giọng nói:
- Ta hỏi ngươi, là ai cho ngươi lá gan bắt Hoa đại sư về điều tra hả?
- Đây…
Trong lòng Hứa Kế giật thót, tuy rằng gã bừa bãi, nhưng cũng không phải kẻ ngu, sao lại không nghe ra sự tức giận trong lời nói của Trần Phong.
Hơn nữa, đoạn đối thoại của Hoa La Huyên và Trần Phong đường chủ lúc nãy gã cũng nghe thấy, Hoa La Huyên này hình như quen thân với Trần Phong đường chủ.
Dưới ánh mắt sắc bén của Trần Phong, Hứa Kế nuốt nước bọt, run run nói:
- Là Hoà Thân Vương báo rằng Hoa La Huyên làm xằng làm bậy, thuộc hạ mới dẫn người gọi người trở về điều tra, tất cả đều làm theo trình tự của chấp pháp đường.
- Đúng vậy, Trần đại sư, Hứa Kế dưới trướng của ngài là công bằng chấp pháp, công chính liêm minh, Triệu Huân ta cũng vô cùng bội phục…
Triệu Huân cũng mỉm cười mở miệng, chỉ là gã còn chưa nói xong thì lại bị Trần Phong lạnh lùng cắt đứt:
- Hoà Thân Vương, chấp pháp đường này là trọng địa của hiệp hội luyện dược sư, ngươi là người ngoài, ai cho ngươi có tư cách bước vào đây!
Trần Phong cũng không thèm nhìn tên Hoà Thân Vương đang biến sắc kia một cái, quay sang nhìn chằm chằm vào Hứa Kế, lạnh lùng nói:
- Hứa Kế, hình như chuyện mang Hoa đại sư về điều tra ngươi không hề hỏi qua ý kiến của ta đúng không?
Hứa Kế lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói:
- Trần đường chủ, gọi Hoa La Huyên về điều tra là quyết định của thuộc hạ sau khi thương nghị cùng với Triệu Phiên chấp sự, không có sơ suất nào.
Hai tên chấp sự khác của chấp pháp đường, mặc dù biết chuyện không ổn, nhưng lúc này cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
- Không có sơ suất nào?
Trong mắt Trần Phong hiện lên vẻ tức giận, cười lạnh không ngừng.
- Không hỏi qua ý của ta, các ngươi đã bắt Hoa đại sư về điều tra.
- Không có chứng cớ, các ngươi cũng dám phái người bắt người lại.
- Thậm chí còn bắt Hoa đại sư lưu lại đây không một lý do.
- Ta rất muốn hỏi thử, rốt cuộc là ai cho các ngươi lá gan làm chuyện này?
Trần Phong nói từng câu một, lời lẽ sắc bén, khiến cho ba tên Hứa Kế nghe mà hai chân nhũn ra.
- Trần đường chủ, thuộc hạ làm việc hoàn toàn dựa theo trình tự làm việc của chấp pháp đường, tuyệt không có nửa điểm trái với quy định!
Hứa Kế run rẩy nói.
- Thật sao? Làm việc dựa vào trình tự? Vậy ngươi nói cho ta biết, điều luật nào của chấp pháp đường nói cho ngươi biết là ngươi có thể tiến hành điều tra đối với cao tầng của hiệp hội luyện dược sư khi chưa có sự đồng ý của ta?
- Điều luật nào nói cho ngươi biết là ba tên địa cấp luyện dược sư như các ngươi có thể tiến hành thẩm vấn thiên phẩm tứ cấp luyện dược sư?
- Còn điều luật nào nói cho các ngươi biết, trong tình huống không có chứng cứ cũng có thể hạn chế tự do của trưởng lão hiệp hội luyện dược sư?
- Ngươi nói đi? Ngươi dựa theo điều luật nào, là luật của chấp pháp đường của ta hay là do Hứa Kế ngươi tự mình đặt ra?
Trần Phong gầm lên, thanh âm sắc bén, câu từ bá đạo, khiến cho lỗ tai của người có mặt ở đây đều ù lên.
Thiên cấp luyện dược sư tứ phẩm?
Trưởng lão?
Lời nói của Trần Phong không chỉ có thanh thế kinh người, mà ý tứ ẩn chứa trong đó còn khiến cho bọn người Hứa Kế cảm thấy tim muốn vỡ ra, nhìn về phía Hoa La Huyên với vẻ không dám tin,
Trên mặt Hoa La Huyên giữ nguyên vẻ thản nhiên vờ vịt, không nói nhiều, giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay có cầm hai thứ, sáng lấp lánh trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, khí tức toàn trường đột nhiên trở nên đông cứng, ngay cả không khí cũng giống như đông lại.
Ngoại trừ Trần Phong ra, tất cả mọi người đều nhìn qua, ánh mắt như thể đang nhìn thấy quỷ vậy.
Không dám tin, hoàn toàn không tin nổi.
Thứ Hoa La Huyên lấy ra chỉ là một huy chương bình thường, tạo hình không khác gì với huy chương của luyện dược sư tam phẩm hết.
Thế nhưng mặc kệ là chất liệu hay đồ án bên trên đều huyền ảo hơn so với huy chương tam phẩm bình thường.
Không ít người ở đây đều là luyện dược sư, sao lại không nhận ra huy chương này chính là huy chương luyện dược sư tứ phẩm mà biết bao nhiêu luyện dược sư tam phẩm đều tha thiết ước mơ.
Mà ở phía sau của huy chương này còn có một khối lệnh bài, chữ trên lệnh bài cũng không khó nhìn ra —— trưởng lão!
Lệnh bài này, mấy người Hứa Kế cũng có một khối, bất quá chữ khắc trên lệnh bài của bọn họ chính là —— chấp sự!
Chỉ là khác chữ, khác chất liệu thôi, nhưng lại đại biểu cho hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Chấp sự chỉ có thể coi như trung tầng của hiệp hội luyện dược sư Lưu Vân Quốc.
Còn trưởng lão thì tuyệt đối chính là cao tầng của hiệp hội luyện dược sư.
Bởi vì bên trên trưởng lão, bình thường chỉ có một mình hội trưởng.
- Sao có thể được?
Đám người Hứa Kế dán mắt nhìn chằm chằm vào huy chương và lệnh bài, cả đám miệng đắng lưỡi khô, chỉ cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ở yết hầu, tròng mắt đảo liên hồi.
Vừa nãy mình cư nhiên đang ra vẻ trước mặt một trưởng lão?
Trời ạ, Hoa La Huyên này không phải là luyện dược sư tam phẩm sao, khi nào thì lại trở thành luyện dược sư tứ phẩm thế này, lại còn trở thành trưởng lão hiệp hội nữa chứ?
Hai chân Hứa Kế mềm nhũn, thân thể run rẩy, thiếu chút nữa đặt mông ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.