Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1772: Quả nhiên là ngươi (2)




Lưu ly hồn thân này, mặc dù là do hồn lực phù văn cấu trúc, nhưng lẫn nhau trong lúc đó kết cấu cực kỳ vững chắc, hơn nữa còn hình thành một loại kết cấu đặc biệt nào đó, loại kết cấu này tác dụng ở phương diện vật chất, có thể chống đối bất kỳ vật lý tiến công, thần kỳ không thôi.
Điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền hừng hực không ngớt, nếu như có thể được một loại bí thuật như vậy, thực lực của hắn chắc chắn sẽ ở trên cơ sở vốn có, lần thứ hai được tăng lên nhất định.
- Thần Linh Đồng Thị... Băng Hỏa Song Bạo!
Nếu vật lý công kích như Vô Tận Dung Hỏa không cách nào thương tổn được Ma Huyết Hồn Đế, Diệp Huyền lập tức chuyển biến sách lược, sát chiêu đáng sợ của Thần Linh Đồng Thị, lại một lần nữa bắn mạnh ra.
Vù!
Chỉ thấy trong hư không, một đạo hồn lực xung kích lướt ra, phảng phất như có một mũi tên vô hình, ở trong hư không mông lung dập dờn ra.
- Lại đối với bản tọa triển khai hồn lực công kích?
Ánh mắt của Ma Huyết Hồn Đế nheo lại, hồn lực của hắn là cửu giai đỉnh phong, luận tu vi hồn lực, toàn bộ Thiên Huyền đại lục mạnh hơn hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuy hồn lực của Diệp Huyền từ cửu giai sơ kỳ đột phá đến trung kỳ, nhưng muốn dựa vào hồn lực xung kích thương tổn được hắn, chuyện này quả thực là dùng trứng gà đi đập đá.
Trong lúc cười lạnh, hồn lực trong đầu Ma Huyết Hồn Đế cấp tốc khuấy động lên, hóa thành tấm khiên vô hình, đồng thời hắn thừa cơ hội này, một chưởng quét về phía Diệp Huyền, căn bản không để ý đến hồn lực xung kích của Diệp Huyền.
Hổn hển!
Một bàn tay to lớn, lập tức hiện lên ở phía chân trời, ầm ầm ép xuống Diệp Huyền.
- Bạo cho ta!
Đối mặt huyết chưởng của Ma Huyết Hồn Đế trấn áp, Diệp Huyền đồng dạng nhắm mắt làm ngơ, toàn lực thôi thúc lực lượng Tuyệt Âm Chi Thủy cùng hai đại Địa Hỏa trong đầu.
Ầm! Ầm!
Băng Hỏa Song Bạo của Diệp Huyền cùng bàn tay màu đỏ của Ma Huyết Hồn Đế, gần như cùng lúc rơi vào trên người đối phương.
Lực lượng Băng Hỏa song trọng đáng sợ, ở trên linh hồn của Ma Huyết Hồn Đế nổ tung, Băng Hỏa Song Bạo ẩn chứa một đòn toàn lực của Diệp Huyền, đồng thời mang theo hồn lực mê hoặc, ở trên linh hồn của Ma Huyết Hồn Đế điên cuồng tàn phá.
- Không tốt...
Ma Huyết Hồn Đế vốn cho rằng hồn lực xung kích của Diệp Huyền, tất nhiên sẽ không có bao nhiêu uy lực, nhưng chờ nguồn lực lượng kia thật sự nổ tung, vẻ mặt nguyên bản bình tĩnh của hắn, nhất thời lộ ra vẻ kinh sợ.
Lực lượng Băng Hỏa khủng bố kia, trực tiếp nổ nát hồn lực của hắn phòng ngự, giáng lâm ở trong linh hồn, chấn Hồn Hải của hắn kịch liệt cuồn cuộn, gặp phải thương tích.
Xì xì!
Phun ra một ngụm máu tươi, Ma Huyết Hồn Đế kinh nộ bay ngược ra ngoài, khí tức linh hồn trên người trong nháy mắt yếu bớt rất nhiều, cũng may hắn thân là Vũ Đế tam trọng, cường độ linh hồn vượt xa Vũ Đế phổ thông, bằng không chỉ là lần này, liền đủ để khiến linh hồn hắn trọng thương.
Mà càng làm cho hắn kinh hãi chính là Diệp Huyền biểu hiện.
Bàn tay của hắn ẩn chứa lực lượng đáng sợ đập trúng Diệp Huyền, Diệp Huyền dĩ nhiên chỉ bay ngược ra hơn một nghìn mét, Long Ma Khải Giáp trên người tỏa ra hoa văn óng ánh, một luồng khí tức hoang lão tràn ngập, khí tức bản thân Diệp Huyền, dĩ nhiên không có chút yếu bớt.
- Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp, tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai?
Ma Huyết Hồn Đế vừa kinh vừa sợ, vừa rồi giao thủ, hắn thân bị thương, trái lại đối phương lông tóc không tổn hại, tức giận đến hắn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Hắn làm sao biết, Diệp Huyền người mang Cửu Chuyển Huyền công, Đại Địa Võ Hồn, còn có Long Ma Khải Giáp, luận phòng ngự thuần túy, đã đạt đến một mức độ có thể nói biến thái.
Vừa nãy đối phương công kích, nhiều nhất chỉ làm Diệp Huyền bị chút tiểu thương, Sinh Mệnh Võ Hồn vận chuyển, trong nháy mắt liền có thể khỏi hẳn.
- Bản tọa là cường giả Chấp Pháp điện, ngươi không thấy được sao?
Diệp Huyền hí ngược nở nụ cười, lần thứ hai giết ra.
- Ngươi...
Trong lòng Ma Huyết Hồn Đế cảm giác nặng nề, Diệp Huyền phòng ngự vượt xa dự liệu của hắn, nếu như vẫn tiếp tục như thế, hắn căn bản không có cách thương tổn được Diệp Huyền, biện pháp duy nhất chính là sử dụng tới Võ Hồn của mình, chỉ khi nào sử dụng tới Võ Hồn, như vậy thân phận chân thật của hắn tất nhiên sẽ bại lộ, điều này làm cho Ma Huyết Hồn Đế rơi vào xoắn xuýt giãy dụa.
- A!
Ngay vào lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn đột nhiên vang lên, Ma Huyết Hồn Đế quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ở dưới Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân, U Minh Vũ Đế vây công, cả người Kim Diện máu me đầm đìa, đã sắp không chịu đựng nổi.
- Đế sư, còn không mau qua giúp đỡ.
Kim Diện tức giận quát, vù một tiếng, đỉnh đầu của hắn cấp tốc xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh này, dĩ nhiên là hai bóng người đặt ngang hàng, lẫn nhau trong lúc đó nối liền cùng một chỗ, chín đạo tinh hoàn rung động, một luồng Võ Hồn gợn sóng kinh người tỏ khắp.
Kim Diện rốt cục không chống đỡ được, sử dụng tới Võ Hồn của mình.
- Song Tử Võ Hồn, quả nhiên là ngươi...
Thấy rõ Võ Hồn này, thân hình của Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế chấn động mạnh một cái, trong con ngươi lộ ra khiếp sợ cùng kinh nộ.
Trong hư không, Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế đứng ngây ra, ánh mắt mang theo tức giận cùng khó có thể tin.
- Là hắn, dĩ nhiên đúng là hắn.
Trước ở Hải tộc cấm địa, Dao Nguyệt Vũ Đế cùng Diệp Huyền đối với Kim Diện Nhân này có một loại cảm giác quen thuộc, thậm chí lúc trước thông qua Cấm Hồn chi ấn trong đầu Hoàng Phủ Tú Minh, lần thứ nhất nhìn thấy Kim Diện Nhân, trong lòng Diệp Huyền cũng có một loại cảm giác đã từng quen biết.
Bây giờ nhìn thấy Võ Hồn của đối phương, Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế đều hiểu rõ thân phận của đối phương.
Vô Song Vũ Đế!
Người này dĩ nhiên là lúc trước một trong tam đại thị vệ của Diệp Huyền… Vô Song Vũ Đế.
Năm đó, Diệp Huyền một mình đi tới Thiên Sơn cấm địa, bất ngờ vẫn lạc.
Tam đại thị vệ của hắn Vô Song Vũ Đế, Tuyệt Đao Vũ Đế, Thiên Giác Vũ Đế, tất cả đều mất tích bí ẩn, không người hiểu rõ nơi đi.
Mãi đến tận sau trăm năm, Song Tử Võ Hồn xuất hiện, Diệp Huyền mới đột nhiên phát hiện, cường giả bí ẩn vẫn ẩn núp ở trong Thánh Thành, dĩ nhiên là Vô Song Vũ Đế.
- Năm đó Vô Song Vũ Đế, chỉ là nhị trọng đỉnh phong, bây giờ trăm năm qua đi, hắn dĩ nhiên bước vào tam trọng đỉnh phong, này đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, mặt lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.