Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1736: Chiếm cứ Thiên Hải (2)




Từng đạo từng đạo cầu vồng hiện lên, Tỏa Thiên đại trận nguyên bản phong tỏa lại Thiên Hải Thành, đột nhiên không còn một mống.
- Cái gì?
Đám người Bạo Châm Vũ Đế nhất thời kinh hãi, từng cái từng cái kinh nộ nhìn về phía vị trí phủ thành chủ.
Chỉ thấy mấy tên Vũ Hoàng đỉnh phong của Thương Minh bỗng dưng xông lên phía chân trời, từng cái từng cái tranh nhau chen lấn nói:
- Dạ Vũ Vũ Đế, Thương Minh cùng Hải tộc cấu kết cùng bọn ta không quan hệ, chúng ta chỉ là bị Thương Minh lừa bịp, kính xin chư vị đại nhân của Hắc Long cung hạ thủ lưu tình.
- Đúng, tuy chúng ta ở Thương Minh, nhưng là bị lừa bịp a.
- Chư vị đại nhân Hắc Long cung, Tỏa Thiên đại trận chúng ta đã mở, việc này cùng bọn ta không quan hệ, mong các đại nhân soi xét.
- Những việc này tất cả đều là Bạo Châm Vũ Đế lệnh chúng ta làm, chúng ta căn bản không biết chuyện gì, chỉ là chấp hành giả.
Những Vũ Hoàng từ trong Thương Minh lao ra kia, tất cả đều kinh hoảng hô lớn, ý đồ tìm tới một chút hi vọng sống.
Ở dưới mấy lần cử động của Dạ Vũ Vũ Đế kinh sợ, tuy đám người Bạo Châm Vũ Đế còn muốn chiến đấu tới cùng, thế nhưng đại đa số các võ giả của Thương Minh đều không tiếp tục kiên trì được.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy thi thể của Ngạo Thiên Vũ Đế, một chút lòng tin trong tâm bọn họ triệt để tan vỡ, chủ động mở ra Tỏa Thiên đại trận, cầu xin một chút hi vọng sống.
Hơn nữa, đại đa số võ giả Thương Minh, xác thực không biết Thương Minh, Chấp Pháp điện, Hải tộc hoạt động là gì, bọn họ từng có một ít suy đoán, nhưng trừ khi cao tầng, đại đa số võ giả hiểu rõ cũng không nhiều.
- Các ngươi...
Bạo Châm Vũ Đế ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, chợt sắc mặt sợ hãi hướng lên trời bỏ chạy.
Bên cạnh hắn vài tên Thương Minh Vũ Đế, biết rõ nghiệp chướng nặng nề, cũng điên cuồng chạy trốn.
- Hừ, ở trước mặt bổn tọa lại muốn trốn? Nghĩ quá nhiều a?
Dạ Vũ Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy hắn có bất kỳ cử động, một tiếng vang ầm ầm, giữa bầu trời một mảnh Lôi Hỏa thế giới giáng lâm, trực tiếp trấn áp ở trên người Bạo Châm Vũ Đế, thiêu đến hắn kêu rên liên hồi, sau đó nổ tung ra, hài cốt không còn.
Một bên Tử Diên Vũ Đế thì nhẹ nhàng vung tay, xì xì, chẳng khác nào đập ruồi, một tên Thương Minh Vũ Đế bị nàng nhìn chằm chằm trong nháy mắt bạo thành sương máu, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát sinh.
Trăm năm trước trận chiến đó, Hắc Long cung ở dưới ba thế lực lớn Thương Minh liên thủ, suýt chút nữa diệt vong, bây giờ hiếm thấy chạy trốn ra, Tử Diên Vũ Đế đối với những Vũ Đế Thương Minh đã từng tham gia chiến dịch đó, tự nhiên không có bất kỳ lưu thủ.
- Tất cả mọi người Thiên Hải Thành nghe lệnh, từ giờ trở đi, chư vị đều an tâm chờ ở trong nhà mình, nghiêm cấm bất kỳ xung đột cùng tranh cãi, chúng ta sẽ điều tra hết thảy võ giả của Thương Minh, cùng với các thế lực lớn, chỉ cần không có tham dự đại án trăm năm trước cấu kết Hải tộc, Hắc Long cung ta tuyệt không quấy rầy.
- Nhưng nếu có ai đục nước béo cò, sấn loạn gây sự, giết chết không cần luận tội.
Vẻn vẹn mấy hiệp, mấy đại Vũ Đế Thương Minh lưu thủ liền triệt để vẫn lạc, mỗi cái hài cốt không còn.
Chợt, rất nhiều cường giả của Hắc Long cung ở dưới Dạ Vũ Vũ Đế hiệu lệnh, cấp tốc chiếm lĩnh Thiên Hải Thành Thương Minh, bắt đầu nghiêm ngặt thẩm tra.
Đối mặt một thế lực hung hăng như vậy, võ giả toàn bộ Thiên Hải Thành căn bản không có một cái chống lại, tất cả đều kinh hồn bạt vía đóng chặt cửa gia tộc.
Mà Hắc Long cung thì cấp tốc lùng bắt hết thảy võ giả Thương Minh.
Theo rất nhiều nhân viên của Hắc Long cung tiến vào Thiên Hải Thành, toàn bộ công sự của Thiên Hải Thành, tất cả đều bị Hắc Long cung chiếm cứ, từng võ giả Thương Minh bị tìm ra, ở trước mặt mọi người trảm thủ.
Liên tiếp mấy ngày, toàn bộ Thiên Hải Thành đều nằm ở trong lòng người bàng hoàng, cường giả bị chém giết hầu như đếm mãi không hết, máu tươi hầu như nhuộm đỏ Thiên Hải Thành Thiên Hải quãng trường.
Mà chứng cứ Thương Minh cấu kết Hải tộc, cũng một cái một cái bị công bố ra.
Khi dân chúng biết, bọn họ trăm năm qua cưỡi Thương Minh phi thuyền ra biển, không ở trong vùng biển Thương Minh quy định thám hiểm, bị Hải tộc cùng giặc cướp, tất cả đều là Thương Minh cố ý bày xuống, quần tình oán giận, mỗi một người đều tức giận vạn phần.
Vốn còn có một ít thế lực cùng cường giả, đối với Hắc Long cung trực tiếp chiếm cứ Thiên Hải Thành công sự còn hơi có bất mãn, nhưng sau khi nhìn thấy tội chứng của Thương Minh, hết thảy phẫn nộ của bọn họ đều ngưng tụ ở trên người Thương Minh.
Tội lỗi chồng chất, thật là tội lỗi chồng chất a.
Vì cướp đoạt của cải của bọn họ, những năm này Thương Minh làm ác thực là quá nhiều.
Ròng rã năm ngày, Hắc Long cung mới liệt ra hết tội chứng của Thương Minh, nhiều năm như vậy, võ giả Thiên Hải Thành trực tiếp hoặc gián tiếp chết ở trong tay Thương Minh cao tới trăm vạn, thế lực bị bọn họ ở trong bóng tối san bằng cũng có mấy chục, có thể nói tội ác tày trời.
Ngay thời điểm đám người Dạ Vũ Vũ Đế đang toàn lực thanh tẩy Thiên Hải Thành...
Trên một hòn đảo nhỏ của hải vực Hắc Long cung.
Đây là một tiểu đảo chỉ có hơn mười dặm, bốn phía có vẻ cực kỳ hoang vu.
Nhưng ở trung ương hòn đảo nhỏ kia, có một nhà gỗ cổ điển, ở bên cạnh nhà gỗ, còn có một thạch đình.
Giờ khắc này Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế, đang lẳng lặng ngồi ở trên vách đá, nhìn về mặt biển xa xăm.
Hai người rúc vào nhau, gió nhẹ thổi ở trên mặt bọn họ, mặc cho sợi tóc ở trong gió bay lượn, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mang theo hào quang loang lổ, mê ly rơi ra.
Bọn họ lẳng lặng ngồi ở đó, không nhúc nhích, phảng phất như ngồi xuống này chính là vĩnh hằng, chính là vĩnh viễn, ai cũng không muốn đánh vỡ tia yên tĩnh này.
Mấy ngày nay.
Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế, chính là sống ở trên đảo này.
Mà nơi này, tương tự cũng là trụ sở của Dao Nguyệt Vũ Đế trăm năm qua.
Khi Diệp Huyền lần thứ nhất nhìn thấy thạch đình, hắn còn lấy làm kinh hãi, bởi vì thạch đình này, cùng thạch đình của hắn ở Tiêu Dao cung kia, hầu như giống như đúc.
Ở đây, Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế phảng phất như trở lại kiếp trước, trở lại năm đó ở Tiêu Dao cung.
Bọn họ cũng không có làm gì, chỉ yên lặng cùng nhau như thế.
Không có nhiều lời, cũng không cần nhiều lời, lẫn nhau cũng có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra tình cảm như núi lửa kia.
Trăm năm sau gặp lại, để bọn họ càng thêm quý trọng nhau hơn.
Trải qua sinh tử, cũng khiến hai người hiểu được càng nhiều.
&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.