Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1278: Đột nhiên tập kích (1)




Theo không ngừng tăng lên, Diệp Huyền thấy rõ ràng, trên vách đá, không ngừng có từng đường nối.
Bọn họ trước tiến vào trong cung điện phế tích, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục lối vào.
Nhưng bây giờ Diệp Huyền ở trên vách đá, nhìn thấy lối vào hơn trăm cái, có thể thấy được trừ chỗ phế tích của bọn hắn có thể tiến vào nơi này, những địa phương khác cũng có đường nối tiến vào nơi đây.
- Không biết nơi này, đến tột cùng là nơi nào?
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm nghĩ.
Vèo vèo!
Đúng lúc này.
Hai đạo lưu quang đột nhiên từ một bên bắn ra, vừa vặn cùng Diệp Huyền đón đầu nhìn nhau.
- Diệp thiếu, là ngươi?&Một tiếng kinh ngạc thốt lên, từ trong miệng hai bóng người kia truyền ra, lại là Từ gia Từ Chinh cùng Từ Bình, chỉ thấy trên mặt hai người mang theo vẻ vui mừng, hăng hái bay lượn tới.
- Hai người các ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Diệp Huyền cũng dừng thân hình lại, kinh ngạc hỏi.
Trước cùng Huyết Kiếm Vũ Đế giao lưu, hắn cũng biết, Từ gia Từ Nghiễm Lâm bởi vì đắc tội hắn, bị hắn đánh nát huyền mạch, tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Theo Diệp Huyền, mất đi Vũ Hoàng tam trọng như Từ Nghiễm Lâm, người Từ gia hẳn là tận lực rời đi phế tích, không nghĩ tới ở đây hắn lại nhìn thấy Từ Chinh cùng Từ Bình.
- Nghiễm Lâm huynh cùng Từ Chấn đâu?
Diệp Huyền nghi hoặc hỏi.
Tuy Từ gia lâm thời xé bỏ thỏa thuận, nhưng Diệp Huyền đối với Từ gia vẫn có một chút hảo cảm, dù sao trước gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng không hề từ bỏ mình.
Hơn nữa Từ gia ngoại trừ Từ Bình thái độ đối với mình kém một chút, Từ Chinh đối với mình cũng tương đối chăm sóc.
Từ Chinh nói:
- Diệp thiếu, lão sư cùng Từ Chấn trưởng lão trước tiên lui ra, ngươi không biết, ở sau khi ngươi rời đi, bên trong tòa đại điện kia đột nhiên đến một Huyết Kiếm Vũ Đế, cướp đi thu hoạch của chúng ta cùng đám người Đao Minh Hoàng, sau đó liền nhảy vào trong cung điện dưới lòng đất này, lão sư sợ chúng ta toàn bộ đi vào, một khi gặp phải nguy hiểm Từ gia sẽ triệt để mất đi trụ cột, bởi vậy bọn họ trước tiên lui ra phế tích, để hai chúng ta tiếp tục thăm dò cung điện dưới lòng đất này, đúng rồi, Diệp thiếu ngươi không gặp Huyết Kiếm Vũ Đế kia chứ?
Diệp Huyền sửng sốt một chút, Từ Chinh này nói, tựa hồ cùng Huyết Kiếm Vũ Đế nói có chút không giống a.
Dựa theo Diệp Huyền suy nghĩ, sở dĩ Từ Nghiễm Lâm không tới, khả năng rất lớn là bởi vì hắn bị Huyết Kiếm Vũ Đế phế bỏ huyền mạch, mất đi sức chiến đấu, nhưng Từ Chinh này nói, là Từ Nghiễm Lâm vì bảo tồn thực lực, mới cố ý lui ra, để bọn họ đi vào.
- Hay là chuyện như vậy Từ Chinh không tiện mở miệng.
Trong lòng Diệp Huyền thầm nghĩ, lập tức cười nói:
- Ta đương nhiên không gặp phải Huyết Kiếm Vũ Đế gì kia, nếu gặp phải, ta còn có thể sống sao?
Sự tình hắn lừa dối Huyết Kiếm Vũ Đế, tự nhiên càng ít người biết càng tốt.
- Nói cũng phải.
Trên mặt Từ Chinh mang theo cay đắng:
- Ở trước mặt Vũ Đế, chúng ta những Vũ Hoàng này quả thực như giun dế.
Cảm khái qua đi, Từ Chinh lại nghi hoặc nói với Diệp Huyền:
- Đúng rồi Diệp thiếu, hai con Yêu thú bên cạnh ngươi đâu? Sao không gặp?
Diệp Huyền cười khổ:
- Ta không gặp phải Huyết Kiếm Vũ Đế kia, nhưng gặp phải Chiến Thương, người này muốn xuống tay với ta, ta tự nhiên không có năng lực chống đỡ, may mắn hai đại linh sủng bảo hộ được ta, nhưng chúng nó...
Chiến Thương công kích quá mức quỷ dị, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc bị Chiến Thương kích thương, đến hiện tại còn ở trong túi linh sủng dưỡng thương.
- Diệp thiếu không cần quá thương tâm, hiện tại có chúng ta ở đây, hai chúng ta hoàn toàn có thể bảo vệ ngươi.
Từ Chấn cảm khái nói.
- Đúng rồi, Diệp thiếu, ngươi là một Trận Pháp đại sư?
Đúng lúc này, Từ Bình ở một bên đột nhiên nói.
- Không sai.
Diệp Huyền ngờ vực nhìn về phía hắn.
Trên mặt Từ Bình lộ ra nét mừng, kích động nói:
- Diệp thiếu, vừa nãy chúng ta ở trong thông đạo kia, gặp phải một thạch thất, chúng ta hoài nghi bên trong nhất định có bảo vật, thế nhưng cửa thạch thất kia, lại có một trận pháp phức tạp, hai chúng ta tiêu hao tinh lực rất lớn cũng không thể mở ra, nếu Diệp thiếu ngươi ra tay, nhất định sẽ không có vấn đề.
- Đúng.
Từ Chinh cũng kích động nói:
- Diệp thiếu, không bằng chúng ta đi một chuyến? Nếu bên trong thật có bảo vật gì, chúng ta dựa theo giá trị ba người chia đều, không biết Diệp thiếu ý như thế nào?
Một thạch thất bị trận pháp khóa lại?
Diệp Huyền nhất thời hứng thú.
- Đi, chúng ta qua xem một chút.
Xoạt xoạt xoạt!
Ba bóng người trong nháy mắt hóa thành ba đạo lưu quang, tiến vào trong thông đạo mà đám người Từ Chinh vừa ra.
- Diệp thiếu, ngươi đi theo ta, ở phía trước.
Ba người bay lượn, Từ Bình ở phía trước chỉ dẫn, Diệp Huyền ở giữa, còn Từ Chinh bảo vệ ở phía sau, phòng ngừa có nguy hiểm gì.
Ba người cực tốc bay lượn, sau khi đi tới khoảng chừng hơn trăm dặm, Từ Bình mở miệng nói:
- Diệp thiếu, trải qua chỗ rẽ phía trước, liền đến thạch thất kia.
Dứt tiếng, Từ Bình bá một hồi, trước tiên nhảy vào chỗ rẽ.
Diệp Huyền theo sát.
- A!
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm vang lên, chính là Từ Bình hô lên.
Lập tức...
Ầm!
Một ánh đao óng ánh, đột ngột hiện ra ở trước mặt Diệp Huyền, trên đao mang kia, ánh sáng lưu chuyển, ẩn chứa Huyền Nguyên cực kỳ đáng sợ, chém về phía thân thể Diệp Huyền.
- Diệp thiếu cẩn thận.
Từ Chinh ở sau lưng Diệp Huyền cả giận nói.
- Không tốt.
Trong lòng Diệp Huyền cũng kinh hãi, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng, thân hình hắn đột nhiên lóe lên, ở thời khắc mấu chốt miễn cưỡng tách ra đao mang kia đánh chính diện.
Nhưng kình khí của ánh đao vẫn sát đến thân thể Diệp Huyền.
- Hừ!
Lực lượng đáng sợ trùng kích, Diệp Huyền trực tiếp rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, mà trong ánh mắt hắn thì mang theo sợ hãi, thân hình điên cuồng lùi về sau.
- Đáng chết, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Từ Chinh tái xanh, trong nháy mắt nhằm về phía Diệp Huyền, đồng thời giận dữ hét:
- Diệp thiếu, ngươi trốn ở sau ta, chú ý an toàn.
Dứt tiếng, Từ Chinh vèo một cái từ bên người Diệp Huyền sát qua, muốn xông vào chỗ rẽ.
Nhưng trong nháy mắt hắn trải qua bên người Diệp Huyền.
- Ầm!
Trên mặt Từ Chinh bỗng dưng lướt qua một tia tàn nhẫn, dĩ nhiên không có dấu hiệu nào trở tay một chưởng, đánh về ngực Diệp Huyền.
- Từ Chinh ngươi...
Khóe mắt của Diệp Huyền sắp nứt, hai con mắt đỏ đậm, vẻ mặt đó hiển nhiên căn bản không ngờ tới Từ Chinh luôn đối với hắn vô cùng nhiệt tình sẽ đột nhiên ra tay, vội vàng chỉ kịp chắn ngang Tài Quyết Chi Kiếm ở trước ngực, thân kiếm cũng đã bị bàn tay của Từ Chinh đập trúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.