Huyễn Thần

Chương 124: Quang Minh chi cầu.






HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 124: Quang Minh chi cầu.

Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Dưới sự thúc giục của Lý Dật, cuối cùng Du Du cũng đưa tay vào lòng, lấy ra một mặt ngọc bội lung linh. Nhìn thấy mặt ngọc bội trong suốt kia làm cho Lý Dật không khỏi than thở một trận. Mặc dù chưa từng thấy qua Du Du sử dụng nó ra sao, nhưng mà hắn có thể xác định, đây tuyệt đối không phải là một vật đơn giản!

Linh lung ngọc bội, chỉnh thể là khoảng trống bên trong, trống không với đồ hình, là một cái Lục mang tinh trận tiêu chuẩn. Ở giữa ngọc bội, cũng là vị trí trung tâm của Lục mang tinh trận, là một miếng phát sáng rất đẹp không biết tên, bảo thạch màu trắng sữa, không ngừng hướng ra ngoài tản ra từng đợt vần sáng nhu hòa màu trắng sữa!

Dưới sự bức bách của Lý Dật, Du Du ngượng ngùng đem hai tay tạo thành hình chữ thập kẹp miếng ngọp bội ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt ở trước ngực, đồng thời cúi đầu, có chút nhắm hai mắt lại, khuôn mặt lộ ra nét điềm tĩnh.

Cứ ngắm nhìn Du Du trong bộ dáng như thế, không biết có phải là ảo giác của Lý Dật hay không mà từ trên mặt của nàng, từ trên người của nàng lại tự nhiên tản mát ra một cỗ uy nghiêm rất thánh khiết. Mặc dù nó còn không quá mãnh liệt, nhưng đã làm cho hắn có một chút xúc động đầy sùng bái!


Sau khi trợn mắt há hốc mồm nhìn kỹ, Du Du đã mở mắt. Lý Dật ngơ ngác nhìn Du Du ở trước mắt mình, hắn quả thực không thể tin được, đây chính là Du Du đã cùng mình ở chung nhiều ngày như vậy sao! Nàng giờ phút này, đã hoàn toàn thay đổi!

Cả người nàng như đắm chìm trong quang mạc màu trắng sữa, Du Du tản ra một loại xinh đẹp siêu việt thế tục, trang nghiêm. Khi Lý Dật hướng giữa tay nàng nhìn lại thì mặt ngọc bội kia đã không còn thấy bóng dáng!

Ngay khi Lý Dật nghi hoặc đánh giá thì Du Du bình tĩnh gần như lãnh khốc nói: “Tiểu Dật, hiện tại, ngọc bội đã cùng ta dung hợp làm một, cũng chỉ có ở dưới loại trạng thái này, ta mới có thể phóng xuất ra công kích đặc thù của ta!”

Vừa nói chuyện, Du Du quay mắt về phía Lý Dật, chậm rãi giơ lên tay phải của nàng, nhất thời... Một ấn ký màu trắng sữa có hình mũi nhọn như lưu mang xuất hiện trên lòng bàn tay phải của nàng. Cái lục mang tinh trận này phảng phất giống như là đang vây quanh tại da thịt trong lòng bàn tay của nàng, có chút nhô ra khỏi lòng bàn tay của Du Du độ dầy ước chừng bằng một tờ giấy!

Lý Dật đã không còn nhìn thấy miếng ngọc bội. Những gì hắn có thể chứng kiến chỉ là bộ phận đồ hình được chạm rỗng của miếng ngọc bội, giờ phút này... Miếng bảo thạch màu trắng sữa nằm ở vị trí trung tâm của Lục mang tinh trận đang tản phát ra quang mang màu trắng sữa. Quang mang màu trắng sữa rót vào đầy khắp Lục mang tinh trận, hình thành một đạo quang mạc (màn ánh sáng) màu trắng sữa, bao phủ tại chung quanh thân thể của Du Du!

Du Du không chớp mắt nhìn Lý Dật, bình thản nói: “Công kích của ta chỉ có một chiêu duy nhất, lực phá hoại rất thấp, cơ bản không có tác dụng gì. Hơn nữa hình tượng hiện tại ngươi cũng thấy được, căn bản không thích hợp cho việc sử dụng lúc bình thường!”

Đang khi nói chuyện, Du Du có chút giơ tay lên, quay về phía một cái chén bằng gỗ đặt trên bàn. Sau một khắc, một quang cầu màu trắng sữa kích cở bằng cái trứng gà chậm rãi xuất hiện tại giữa tay của Du Du, lập tức... Đúng lúc này hô to một tiếng, nhanh như điện chớp hướng cái chén bằng gỗ đặt trên bàn bắn tới!

Ba!

Trong tiếng vang giòn tan, cái chén gỗ mãnh liệt vỡ vụn ra, cùng lúc đó, trong đôi mắt của Du Du cũng hiện lên một luồng sáng đầy mất mát, nàng thì thào nói: “Trên cơ bản, một kích của ta, chỉ có uy lực như bây giờ mà thôi!”

Đối với lời Du Du vừa nói, hắn cũng không có trả lời. Một màn mới vừa xảy ra kia quả thật hắn xem vô cùng quen mắt, nhưng mà... Đến cùng là ở nơi nào đã từng gặp qua đây chứ? Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi lâm vào trong tận lực suy nghĩ.

Đột nhiên!

Trong đầu như mãnh liệt sáng ngời, hắn nhớ ra rồi. Có một lần tại Mộng Ảo đô thị, sau lúc Tra Khắc Tư cứu hắn thì đã đưa hắn và Tiểu Cường đi tới mục sư hiệp hội kia. Cái vị mục sư kia cũng từng cho hắn xem qua chiêu thức ấy, lúc ấy cũng là dùng một cái quang cầu, trong nháy mắt đã làm nát bấy một cái vật thể!

Kinh hãi nhìn Du Du, hắn nội tâm âm thầm rên rỉ, chẳng lẽ... Du Du tự nhiên lại là một người có quang minh hệ sao? Điều này sao có thể! Không có trải qua sự đăng kí với mục sư hiệp hội, không có trải qua bồi huấn chuyên nghiệp, người như vậy là tuyệt đối khó có khả năng nắm giữ chức mục sư quang hệ trị liệu pháp thuật!

Mãnh mẽ cắn răng mình một cái, Lý Dật nhanh chóng như thể bằng cảm giác rút ra thanh ngân kiếm nơi thắt lưng, tại chính trên cánh tay phải của mình xuống tay một cách mãnh liệt, nhất thời... Màu máu đỏ tươi phun trào vọt ra!

A!

Đối mặt một màn này, Du Du nhất thời bị hù dọa nên sợ hãi kêu lên. Nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của Du Du, hắn cắn chặt răng nói: “Du Du, nàng hãy nghe ta nói, hiện tại... dùng quang cầu màu trắng sữa kia của nàng đánh ta, đánh ngay vết thương của ta, nhanh!”

“Không! Vô luận như thế nào, ta không thể công kích ngươi!” Nghe xong lời của hắn, Du Du kinh hãi nói.

Đau đớn kịch liệt, cùng với sự mất máu nhanh chóng đã làm cho hắn không khỏi có điểm mê muội, mạnh mẽ lắc đầu, Lý Dật cường ngạnh nói: “Hiện tại, ta lấy thân phận là thôn trưởng ra lệnh cho nàng lập tức dùng quang cầu màu trắng sữa của nàng công kích cánh tay phải của ta, nhanh lên!”

Ta... Ta... Ta không thể!

Đối mặt với yêu cầu của hắn, Du Du có hành động chống trả lại thật kịch liệt. Mặc dù là Lý Dật đã đưa ra thân phận thôn trưởng nhưng vẫn như cũ không thể làm cho nàng ra tay với mình, trong lúc nhất thời, hắn không khỏi buồn bực đến phát sầu.

Bất đắc dĩ đến sau cùng, hắn chỉ đành nói lời thật cho nàng nghe: “Du Du, nàng hãy nghe ta nói! Ta hoài nghi cái quang cầu kia của nàng căn bản chủ yếu không phải là công kích ma pháp, mà là quang hệ trị liệu pháp thuật. Nàng nhanh chóng thử một lần, nói cách khác, ta bởi vì mất máu quá nhiều mà sẽ chết mất, nếu như ngươi muốn ta chết, thì đừng nghe ta đi!”

A!

Nghe xong lời của hắn, Du Du cả kinh thất sắc, sau đó thì do dự nhìn hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nguyên vì mất máu quá nhiều mà biến thành trắng bệch kia, nhìn vết thương không ngừng phún máu tươi vọt thẳng ra ngoài kia, rốt cuộc... Du Du mãnh liệt cắn hàm răng trắng như bạc của mình, tay phải kiên định bắt đầu giơ cao lên, nhắm ngay vết thương trên cánh tay phải của hắn!

Rất nhanh, một quang cầu màu trắng sữa xuất hiện tại trong tay Du Du, sau một khắc... Quang cầu màu trắng sữa thoát ly tay phải của nàng, phiêu hốt hướng ngay miệng vết thương trên cánh tay phải của Lý Dật mà đánh tới. Nhìn quang cầu nhanh chóng đến gần, hắn không khỏi cảm thấy khẩn trương, nếu như hắn phán đoán sai lầm, hắn có thể sẽ trở thành kẻ có tội!

Phanh!

Giữa một tiếng trầm đục vang lên, quang cầu màu trắng sữa tại phía trên cánh tay phải của Lý Dật liền mãnh liệt bùng nổ, sau một khắc... Những điểm ánh sáng màu trắng sữa nổ tung ra kia đã nhanh chóng hình thành một vầng sáng, đem toàn bộ cánh tay phải của hắn đều bao bọc ở trong đó. Từng đợt cảm giác thanh lương nhanh chóng từ cánh tay phải của hắn thăng lên, cuồn cuộn mãnh liệt nổi lên.

Sau lúc Lý Dật xem kỹ lại thì, vết thương có một lằn thật sâu trên cánh tay phải kia đã nhanh chóng khép lại. Chỉ trong phút chốc, một đường vết thương kinh khủng đến vậy liền tự nhiên hoàn toàn biến mất không thấy đâu. Da thịt nơi miệng vết thương, biến thành giống như da trẻ sơ sinh trông thật bóng loáng!


Nha!
truyện từ
Ngơ ngác nhìn cánh tay phải, một hồi lâu... Hắn rống lên mãnh liệt, thật sự là tốt quá, quả nhiên cùng với suy nghĩ của Lý Dật là giống nhau! Du Du đúng là căn bản không phải lấy công kích là chính hệ pháp thuật, mà lấy trị liệu là chính – chính là dùng quang hệ trị liệu pháp thuật!

Ý của hắn cũng không phải nói rằng tất cả người sở hữu quang hệ pháp thuật đều là trị liệu, chỉ là... Lấy cái bề ngoài của miếng ngọc bội kia dựa trên cái đặc tính kì dị có thể dung hợp cùng người của nó có thể thấy được, lấy hiệu quả mà nó thể hiện ra một cách thần kỳ hiệu quả kia thì pháp thuật này công kích là chủ lực quang hệ pháp thuật, tuyệt đối khó có khả năng lực thương tổn lại ít như thế, ngay cả cái hỏa cầu nhỏ nhoi cũng không bằng. Vì thế nên hắ ngay lúc đó kết luận, trong mặt ngọc bội này, nhất định có phong ấn một cái quang hệ trị liệu pháp thuật!

Mặc dù phần lớn là dựa trên trình độ phán đoán, hắn đã mạo hiểm, nhưng mạo hiểm thành công. Nhìn vẻ mặt như mê hoặc của Du Du, trong lòng hắn không khỏi thầm kêu kiếm được mối lời to. Hắn hiện tại cần nhất chính là một người quang hệ trị liệu sư, có Du Du bên cạnh, hắn sau này đã có thể giảm đi rất nhiều những băn khoăn lo lắng. Chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ chết không được!

Bất quá, dựa trên sức mạnh hiện tại của Du Du thì xem ra tu vi của nàng cũng không tệ lắm. Không biết là nàng có thiên phú vượt trội, hay là bởi vì nàng thông qua sự cố gắng trong luyện tập mà có. Từ trên hiện tượng mà nàng có thể nhanh như vậy phát động pháp thuật, tốc độ nhanh chóng trong hiệu quả trị liệu thì xem ra, nàng đã hoàn toàn có thể đủ để so sánh cùng một mục sư trấn cấp. Phải biết rằng... Mục sư cho các nơi trú quân trên năm vạn người, toàn bộ đều trên ba mươi tuổi, so với Du Du thì nhiều hơn những mười tuổi!


Âm hiểm cười gãi cằm, hắn không khỏi âm thầm suy tư. Đã có Du Du bên cạnh, thánh vệ môn của hắn cần phải khổ hơn một chút, Tiểu Cường cũng có thể thích hợp chịu chút tàn nhẫn. Dù sao vô luận bị thương ở đâu, Du Du cũng có thể ngay lập tức dùng năng lực hồi phục của quang hệ giúp các nàng trở lại như cũ, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ vấn đề gì!

Có lẽ có người sẽ nói Lý Dật có điểm tàn nhẫn, đối đãi một đám nữ hài, cũng ra tay tàn độc đến như vậy. Trong chuyện này không thể không nói chính là hắn thật sự ngoan độc nhưng là tương lai của Huyễn Thạch thôn đều nằm ở trên người các nàng. Lý Dật đã đem tất cả kim tiền tốn hao chỉ để đào tạo các nàng, nếu như phương diện ma pháp của các nàng không vượt qua thì xem ra sẽ liên lụy cả Huyễn thạch thôn. Vì muốn tốt cho các nàng, cũng vì cả Huyễn thạch thôn này, rất nhiều sự tình, hắn đều là không thể không làm, dù cho nội tâm hắn cũng không đành lòng làm vậy!






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.