Huyền Môn Phong Thần

Chương 49: Triệu đồng




Toàn bộ Vạn Thánh sơn có bốn cái đường phố chuyên dành cho người tu hành mua sắm, vị trí nơi ở của Đồ Nguyên là phía tây Vạn Thánh sơn, cho nên phường thị sẽ tới có tên là Tây Môn phường thị.
Sớ với Vụ Hạp cốc mà Đồ Nguyên đã tới qua kia, quy mô phường thị này lớn hơn rất nhiều, những gì Vụ Hạp cốc có bán, nơi đây đều có, nơi đó không có, nơi đây cũng có.
Từ pháp bảo cường đại, đến các loại vật phẩm trang sức giúp thõa mãn tâm lý làm đẹp, từ sinh linh sống đến tử linh, từ Đà Sơn thú to lớn đến ấu trùng nhỏ như bụi.
Phạm Tuyên Tử đi tới Tây Môn phường thị rõ ràng rất vui, liên tục dừng lại tại một ít quầy hàng nhỏ, cầm lấy những món trang sức đủ mọi màu sắc lên xem, cũng không ngừng hỏi sư phụ mình có đẹp hay không.
Đồ Nguyên đánh giá, nói: "Nhìn không đẹp."
Nàng liền nói ánh mắt sư phụ quá kém, thảo nào lâu như vậy còn không có tìm được một sư nương đem về.
Đồ Nguyên nghe đến đó đúng là nhớ tới Diêu Dao, vị nữ tử làm bạn với trùng kia, năm đó sống chung ba năm, Tứ Thủy Thành, vĩnh viễn ký ức, cho đến ngày nay, mỗi điểm đều nhớ ở trong lòng.
Cũng không biết bây giờ nàng đang làm gì.
"Sư phụ, cái này coi được không?" Phạm Tuyên Tử cầm một cái mũ hoa hỏi Đồ Nguyên.
"Quá tục không xứng với ngươi." Đồ Nguyên nói ra.
Phạm Tuyên Tử nhếch miệng, nói một câu không có ánh mắt, sau đó rất nhanh bỏ mũ xuống.
Hai người một mực đi dạo, đi tới trước một cửa hàng treo chiêu bài chuyên kinh doanh pháp bào, khi đi vào, thì ra không gian bên trong thật lớn, Đồ Nguyên trước tiên cảm ứng được mình tiến vào trong một cái Càn Khôn không gian, rất lớn, trong này bán y phục đương nhiên không chỉ là một nhà, rất nhiều, mỗi một nhà đều có một vị trí, trái lại như là trugn tâm thương mại ở địa cầu kiếp trước.
Chỉ là ở địa cầu thì phải xây dựng một cái trung tâm thương mại, mà nơi đây thì là chỉ cần một cái Càn Khôn bảo vật là được.
"Vị chân nhân này, cần mua pháp bào không?"
"Pháp sư. Muốn cái gì, xem một cái đi, nhìn hợp ý thì có thể thử trước một cái."
"Đạo trưởng. Ta cảm thấy một kiện này đặc biệt hợp với loại khí chất thanh nhã của ngài."
...
Người bán y phục đa số đều là một ít nữ tử tu vi cũng không cao, hoặc là tuổi trẻ, hoặc là hơi lớn chút, nhưng tất cả đều là có nhan sắc.
Đồ Nguyên kỳ thực không quan trọng việc có mua cho mình hay không, nhưng mà nhớ tới Phạm Tuyên Tử đã nói một năm không có thay quần áo, trong lòng cảm giác nên có chút cái này cái kia, còn là mua mấy món để thay đổi đi, tuy rằng hiện tại mình nước lửa không xâm không dính bụi, vô luận là y phục còn là thân thể cũng sẽ không bẩn. Dù cho là ô uế văng lên thân, linh khí nội ngoại xông rửa một cái, liền sẽ sạch sẽ.
Đồ Nguyên nói Phạm Tuyên Tử nếu nhìn trúng cái pháp bào gì thì cứ mở miệng, sư phụ sẽ mua, Phạm Tuyên Tử luôn miệng nói ta cũng sẽ không tiết kiệm tiền cho ngươi, ngươi cũng chưa có giúp ta mua thứ nào như vậy.
Tuy là nói như vậy, nhưng mà nàng cũng không có mở miệng nói rõ muốn một cái nào, mỗi một lần nàng đều sẽ hỏi giá cả, sau đó nói nhìn không đẹp, khiến những người bán pháp bào kia không muốn đáp lại nàng rồi. Đến sau, những người bán pháp bào kia đại khái là cảm thấy thầy trò Đồ Nguyên không có khả năng mua được, chỉ là người vào xem cho đỡ nghiền mà thôi, nên đụng cũng không cho họ đụng, khi tìm hỏi thì bọn họ sẽ nói thẳng giá cả.
Phạm Tuyên Tử tức giận đòi ly khai, không xem nữa, lúc này, đột nhiên có một người hô: "Đồ chân nhân, ngươi thế nào tới nơi đây?"
Đồ Nguyên nghe giọng nói này có phần quen thuộc, nhìn qua, đầu tiên là sửng sốt. Theo đó nhìn rõ rồi, người kia đúng là mình đã gặp trên đường, sau đó cùng nhau đi tới Vạn Thánh sơn này, Triệu Đồng, người nữ tử có trượng phu bị gia thần hại chết, người con trai duy nhất thì không biết sinh tử, một đường chạy tới Vạn Thánh sơn tìm phụ thân mình.
Tại bên cạnh nàng có một vị thiếu niên hiếu kỳ nhìn Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử.
"Ta ở cái đây không xa." Đồ Nguyên nói ra.
"Chân nhân, thật xin lỗi, lúc đó ta vội vã đi tìm phụ thân cứu chữa Truyền Tinh, chưa kịp cáo biệt với ngươi, thế cho nên sau lại vô pháp tìm được ngươi, thực sự là xin lỗi." Triệu Đồng nói ra: "Truyền Tinh, tới mau gọi chân nhân, hắn chính là vị ân nhân cứu mạng mà nương thường kể với ngươi."
"Chân nhân ân nhân." Thiếu niên trái lại cũng nhu thuận.
Đồ Nguyên cười cười, đưa tay lấy ra một đạo phù, nói ra: "Trên người ta cũng không có thứ gì tốt, ở đây có một đạo bảo phù trừ tà, đưa cho ngươi, hi vọng về sau ngươi chư tà tránh né, bình an."
"Cảm tạ."
Thiếu niên kia nhận lấy, rồi hiếu kỳ nhìn, Triệu Đồng ở bên cạnh cảm tạ.
Sau đó hướng Phạm Tuyên Tử nói ra: "Ngươi hẳn là Tuyên Tử đi."
"Đúng rồi, ta không nói lời nào, chính là muốn nhìn ngươi có còn nhận ta ta hay không." Phạm Tuyên Tử thay đổ rất nhiều, lúc đó nàng còn chỉ là một tiểu nha đầu, mà bây giờ đã là một vị cô nương, đi ở trong phường thị sẽ khiến một ít thanh niên nhân liên tiếp quay đầu nhìn lại.
"Mấy năm không gặp, lớn lên thật xinh đẹp, kém một chút là không nhận ra ngươi rồi." Triệu Đồng nói ra.
"Hì hì, thật a."
"Đương nhiên là thật."
...
"Tuyên Tử, ngươi cũng tại nơi đây a." Đột nhiên có một cái thanh âm hô lên, là một nữ hài tử lớn cỡ Phạm Tuyên Tử. Phạm Tuyên Tử nhìn thấy nàng ta, miệng lại nhếch lên, có chút mất hứng.
Một nữ tử kéo một trung niên nhân đi tới. Khi trung niên nhân nhìn thấy Đồ Nguyên thì trên mặt lập tức xuất hiện tươi cười, sải bước đi tới. Nhưng mà nữ nhân của lão ta lại tiếp tục mở miệng nói: "Tuyên Tử, sư phụ nghèo của ngươi, thế nào đã cho ngươi linh thạch tới đây mua pháp bào rồi a."
Phạm Tuyên Tử biến sắc, Đồ Nguyên thì không sao, chỉ là ánh mắt nhìn về phía trung niên nhân kia liền không được tốt rồi.
Trung niên nhân rút ra cái tay bị kéo kia, phất tay tát lên mặt nàng kia một cái.
"Bốp... Ngươi nói chuyện vậy đó hả, ăn phân rồi hả, xin lỗi Tuyên Tử cô nương đi." Trung niên nhân mới nói xong, liền hướng Đồ Nguyên nói ra: "Thực xin lỗi Đồ Nguyên chân nhân, nàng có mắt không nhìn được chân nhân, cầu ngài buông tha nàng."
Nữ tử bị tát một cái kia sắc mặt đỏ bừng, nước mắt đảo quanh tròng mắt, nàng còn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng mà lúc này trung niên nhân kia lại quát khẽ: "Còn không xin lỗi."
"Được rồi, được rồi, ngươi tát một cái vậy cũng đủ rồi." Đồ Nguyên không thích bị người khác vây nhìn, bởi vì những người bán quần áo lúc trước kia đều có chút ngạc nhiên nhìn tới bên này.
Bọn họ thế nhưng là nhận ra trung niên nhân này, tu vi lão ta tuy rằng không thể nói là cao, nhưng mà nhà có của cải, thường dẫn nữ nhân tới nơi đây mua các loại pháp bào hoa lệ, thế nhưng là hiện tại vậy mà lại ăn nói khép nép như vậy, còn xin lỗi một đôi thầy trò nhìn qua rất bần hàn, thế nào sẽ không khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc chứ.
"Vâng vâng vâng, chân nhân rộng lượng. Chân nhân là cần mua thứ gì sao? Không bằng để tại hạ trả thay?"
"Không cần, tiền mua chút pháp bào vẫn là có." Đồ Nguyên nhàn nhạt nói ra.
Triệu Đồng ở bên cạnh cũng là có chút kinh ngạc, nhưng mà sau đó nghĩ đến biểu hiện của Đồ Nguyên tại trong biển cát kia, liền minh bạch mấy phần.
"Đúng vậy, không nhọc Bàng tiên sinh hao tâm tổn trí rồi, Đồ chân nhân là ân nhân cứu mạng của ta, tại ta nơi đây, thế nào lãi để Đồ chân nhân trả tiền chứ."
Vị Bàng tiên sinh kia lại một lần nữa kinh ngạc rồi, biển hiệu pháp môn tiệm này tuy rằng nhìn qua không phải quá nổi danh, nhưng mà bối cảnh lại là cực kỳ không phổ thông.
"Vâng vâng, Đồ chân nhân giao hữu rộng rãi, tương lai nhất định đến nhà chân nhân để bồi tội." Trung niên nhân họ Bàng nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.