Huyền Môn Phong Thần

Chương 30: Hai nữ nhân




Nước trong núi thường thường phá lệ mát mẻ, dù cho là mùa hè đều có cảm giác hàn ý, bất quá, nếu là mùa đông thì lại sẽ có loại ấm áp đặc biệt.
Suối nước trong núi, đầu nguồn thường thường có hồ sâu.
Suối nước uốn lượn, chảy róc rách, một con lươn không biết từ nơi nào ngược dòng lên tới luồn lách trong nước bùn, cuối cùng, nó cảm thụ được phần linh khí trong nước đầu nguồn, nó hạnh phúc ra sức hướng phía trước trườn đi, cuối cùng một đầu chui vào trong hồ sâu.
Nó không phát hiện tại thời điểm mình chui vào trong hồ, kích động sóng gợn lên làm khuấy vỡ một khuôn mặt phản chiếu trong nước.
Bất quá, mặt nước rất nhanh yên tĩnh lại, khuôn mặt phản chiếu trong nước kia lại lần nữa trở nên rõ ràng. Chỉ là khi hình ảnh phản chiếu rõ ràng lại thì một cái lá cây rơi vào trong nước.
Lá xanh là bị người hái xuống, bay xuống mặt nước, kích lên song gợn, còn chưa yên tĩnh, lại có một mảnh lá cây bay xuống, hình ảnh phản chiếu trong nước bị che khuất phần lớn, lại một cái lá cây rơi xuống, vừa lúc đem con mắt còn lại che khuất.
"Sư tỷ, sư tỷ..."
Xa xa truyền đến tiếng Khúc Nguyên Tuyền gọi.
Phạm Tuyên Tử đứng lên, phủi phủi y phục vừa mới ngồi trên mặt đất, chỉnh sửa tóc mai bên tai, trước đây nàng vốn không có để ý những thứ này.
Vừa rồi nàng nhìn mình trong nước, so sánh với vị sư thúc tên là Diêu Dao kia, nàng tự nhận tướng mạo mình cũng không kém hơn cô ấy, hơn nữa, còn cao hơn, lại cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, nơi này cũng lồi nhiều hơn một ít.
Nhưng mà nàng lại cảm thấy trên người sư thúc kia có một sức hấp dẫn khó nói rõ, dù cho là mình cũng luôn nhịn không được nhìn cô ấy nhiều mấy lần.
Những năm qua, nàng theo sư phụ hành tẩu thiên hạ, gặp qua rất nhiều rất nhiều nữ nhân tướng mạo xuất sắc, nhưng mà sau đó có thể để người nhớ kỹ thì lại không có ai, mà Diêu Dao sư thúc này, nàng không thể không thừa nhận, chỉ nhìn một lần sẽ nhất định không quên được nàng.
Có một số người là đẹp chói mắt như thái dương, có người thì đẹp đàm tĩnh như ánh trăng. Nhưng cũng có một số người thì đẹp như ngôi sao mê ly ở chỗ sâu trong hắc ám, như ẩn như hiện, lại như hoa trong núi vô cùng diễm lệ nhưng có độc, luôn khiến người nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, nhưng không dám tới gần.
Tỷ như đồ án trên váy của Diêu Dao, tất cả đều là sâu bọ dữ tợn, một tu sĩ nữ tính sẽ rất ít muốn có loại quần áo này.
"Sư tỷ... Sư tỷ..."
Khúc Nguyên Tuyền lớn tiếng gọi.
Phạm Tuyên Tử không để ý đến, mà bay thẳng đến chỗ Khúc Nguyên Tuyền.
"Chuyện gì?"
"Sư tỷ. Ngươi ở đây a, sư phụ tìm ngươi, nói là đã tìm được hang động của Tầm Bảo thử." Khúc Nguyên Tuyền nói ra.
Phạm Tuyên Tử phi thường kinh ngạc, Diêu Dao sư thúc kia mới đến hai ngày mà thôi, vậy mà đạ tìm được Tầm Bảo thử.
Tầm Bảo thử còn có một cái tên là Thực Kim thử, nó không chỉ có thể nhận ra bảo vật, hơn nữa còn lấy kim loại làm thức ăn, bài tiết ra phân và nước tiểu là tài liệu luyện khí rất tốt.
Nhưng Thực Kim thử thì là trời sinh thần thông có thể tại trong mặt đất đi lại tự nhiên, tựa như cá bơi ở trong nước vậy.
Khi Phạm Tuyên Tử trở lại trong phòng trên núi, nhìn thấy sư phụ đang cùng sư công cao hứng nói chuyện.
Không biết vì sao, từ ngày đầu tiên trông thấy sư công thì Phạm Tuyên Tử luôn cảm thấy phía dưới lớp tóc tai bạc phơ kia tựa hồ che giấu một cái linh hồn tàn ác.
Nàng luôn luôn không dám nói ra cho sư phụ loại cảm giác này, nhưng loại cảm giác kỳ quặc này tích tụ trong lòng khiến nàng rất khó chịu.
Cách không xa, Diêu Dao tựa ở cạnh cửa, không có vào nhà, dùng ngón tay cuộn cuộn mái tóc mềm mại.
Nàng nhìn người ở trong nhà, tựa hồ đang nhìn chăm chú vào Khuất Thành, khi sóng mắt chuyển động, lại nhìn vẫn luôn đi theo bên cạnh Khuất Thành - Lý Mộc, trong miệng hiện lên nét cười nhàn nhạt, không biết đang suy tư cái gì.
Phạm Tuyên Tử tiến vào phòng, mới biết được Thực Kim thử tuy rằng đã tìm được rồi, nhưng Thực Kim thử là sủng vật thuộc về một vị đại yêu trong U Giới sơn này.
Đại yêu kia nguyên thân là Kim Mao Hống, có tu vi Thần Anh.
Mà bảo vật do Thực Kim thử kia tìm thấy rất có khả năng đều rơi vào trong tay Kim Mao Hống kia. Bất quá, một điểm này còn vô pháp xác định, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, nếu là thật sự tồn tại tại trong vùng núi non này, vậy thì nhất định tại trong động phủ của Kim Mao Hống kia.
Kim Mao Hống là nguyên thân của nó, nó có một cái tên nhân loại, tên là Khổng Thần Phong, nghe nói tên này là chính nó lấy, họ là lấy nửa chữ trong chữ Hống, Thần Phong là bởi vì hắn thích ngủ tại đỉnh núi, mỗi ngày tỉnh lại đều là thời điểm bị ánh sáng mặt trời chiếu ở lên người, lúc đó chính là sáng sớm, cái nhìn đầu tiên chính là ngọn núi phía dưới thần quang (nắng sớm).
"Đồ Nguyên a, các ngươi nghìn vạn lần không nên đi, quá nguy hiểm rồi, Kim Mao Hống kia đã hóa hình, là tu vi Thần Anh, tu vi các ngươi tuy rằng không tệ, nhưng kém một cái cảnh giới, căn bản sẽ không là đối thủ." Khuất Thành nói ra.
Đồ Nguyên cúi đầu, như là nghĩ đến cái gì. Mà Lý Mộc ở tại phía sau Khuất Thành, nhìn nhìn Đồ Nguyên, lại nhìn nhìn Diêu Dao, nhưng không dám nhìn Diêu Dao nhiều, chỉ là con mắt liếc qua, liền lại dời đi.
"Sư phụ, việc này cứ giao cho đệ tử đi, ngươi yên tâm, không có việc gì."
"Đồ Nguyên, ngươi nghe ta nói, sư phụ đã là người sắp sửa hủ nát, không đáng, ngươi và Diêu Dao cô nương đều còn trẻ, các ngươi có thiên phú, chỉ cần có thời gian, ngày sau nhất định nhập Thần Anh cảnh giới, thậm chí khả năng chạm đến Thiên Nhân đại đạo, nhưng hiện tại nếu là bởi vì tranh đấu với Kim Mao Hống mà bị thương, tổn hại đạo hạnh, vi sư lại có mặt mũi nào gặp lại các ngươi."
"Sư phụ yên tâm, cũng không là chuyện gì đều cần phải tranh đấu mới có thể làm được, hơn nữa, cũng không phải chỉ hai chúng ta đi, ta có một thi mị, sư phụ cũng trông thấy nó rồi, nó đã đạt được tu vi kim đan."
Đồ Nguyên nói đến đây, Diêu Dao trái lại hiếu kỳ nhìn về phía đầu lối đi dưới núi, chỉ thấy trên mặt đất ở đó đột nhiên có một người ngồi dậy.
Nguyên bản nơi đó rỗng tuếch, cái gì cũng không có, nhưng mà tại ánh mắt Diêu Dao nhìn tới thì nơi đó liền có một cái thi mị ngồi lên.
Diêu Dao hóa thân thành một mảnh trùng phong (đám gió trùng), đám như bầy trùng kia bay qua, nhìn kỹ lại không không phải trùng, mà là một mảnh phù quang, bầy trùng tại bên cạnh thi mị kết hóa thành người.
Diêu Dao đánh giá thi mị, nhìn thi giáp trên người thi mị đã ẩn ẩn toát ra kim sắc, đối với Phạm Tuyên Tử ở cách không xa nói: "Trong thủ pháp ngự thi của sư phụ ngươi cư nhiên còn có pháp môn độc hữu của ta a, trước đây ta vậy mà đem cái pháp môn Ngự Linh độc hữu này cũng dạy cho hắn, quan hệ thật rất không đơn giản, không phải bằng hữu bình thường a."
Nàng nói lời này thì, như là lẩm bẩm, nhưng mà âm thanh lại không nhỏ, Phạm Tuyên Tử hoàn toàn có thể nghe được, con mắt nàng liếc Phạm Tuyên Tử một cái, khóe miệng mỉm cười, có một vẻ đẹp mang theo chút tà ý.
Phạm Tuyên Tử không có trả lời, đối với nàng mà nói, Diêu Dao là sư thúc, mình tựa hồ ở vào hoàn cảnh xấu tự nhiên, hơn nữa, nàng muốn nói cái gì đó, lại phát hiện mình kỳ thực cũng không có gì để nói.
Đồ Nguyên cũng không có nghe đến bên ngoài đang nói cái gì, dù cho là nghe được cũng chỉ là như từng cơn gió nhẹ thổi qua bên tai, sẽ không nghĩ nhiều cái gì, trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ chuyện khác, có chút nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.