Huyền Môn Phong Thần

Chương 22: Hóa long kiếm quyết




Thái Âm Trảm Linh kiếm quyết, nửa bộ trước gieo đạo kiếm trong lòng, có thể trảm tà ma trong tâm. Mà nửa bộ dưới thì là pháp kiếm, chính là như Chu Thanh sử dụng hiện tại, kiếm ra, giống như Thái Âm vạch rơi.
Một kiếm từ trời giáng xuống.
Đồ Nguyên cảm thấy đáng sợ, đồng thời cũng có ý nghĩ muốn tìm tòi kiếm quyết kia đến tột cùng.
Đồ Nguyên chỉ được truyền nửa bộ trước của Thái Âm Trảm Linh kiếm quyết, nhưng thông qua phương thức của mình, hắn suy luận ra Trảm Nhạc kiếm quyết, truyền cho Phạm Tuyên Tử, mà Nguyệt Tướng kiếm phù của hắn cũng dung nhập phần trước của Thái Âm Trảm Linh kiếm quyết.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Đồ Nguyên và vầng trăng khuyết màu đỏ từ trên trên vọt xuống kia.
Đúng lúc này, Đồ Nguyên vẫn cầm Thất Bảo Như Ý đưa ra, Thất Bảo Như Ý đã siêu thoát phạm trù Thất Bảo Như Ý vốn có. Đã dung hợp Vạn Pháp Âm Dương phù vào trong, đã biểu hiện ra hết sự tinh diệu trong việc phá pháp, trấn thần.
Đồ Nguyên thu Như Ý vào trước ngực, ngẩng đầu, Thất Bảo Như Ý lại có vẻ nghiêm trọng vô cùng, cùng cả người hắn hòa hợp nhất thể, như là một ngọn núi.
Thanh quang trên Như Ý thượng trái lại không còn chói mắt, chỉ là một phiến cô đọng như nước, đột nhiên, hắn cất bước xông lên không trung, một bước một huyễn, từng bước lưu ảnh.
Thất Bảo Như Ý trong tay đột nhiên giơ lên cao ngất, tại nháy mắt giơ lên, trong hư không liền huyễn sinh ra hư ảnh Như Ý thật lớn.
"Trấn."
Một âm thanh vang lên át hết âm thanh trong bầu trời.
Trong nháy mắt đó, trên mảnh thiên địa này, người, sâu bọ cầm thú đều bị cấm âm, trong tâm linh mọi người chỉ có quanh quẩn một chữ "Trấn", tất cả ý niệm khác đều biến thành trống rỗng.
Chỉ thấy một vầng trăng khuyết màu đỏ, và một cái hư ảnh Như Ý thật lớn va chạm vào nhau.
"Vù..."
Một mảnh quang hoa trắng đỏ bùng lên.
Tại thời điểm ánh sáng đỏ trắng lóe lên, cuồng phong từ trong bầu trời cuộn trào mãnh liệt bốc lên.
Vầng loan nguyệt màu đỏ vỡ tan, kiếm khí tỏa ra, quanh núi, cây cối cành lá bị kiếm khí màu đỏ xẹt qua, trở thành một vùng ngổn ngang trơ trọi, ngọn cây bị kiếm khí vô biên cắt đứt, thậm chí có người còn bị kiếm khí này gây thương tích, cũng may mọi người đều cách khá xa.
Thân hình Chu Thanh bay ngược lên thiên không, như diều giấy, tung bay theo gió.
Khi nàng ngừng lại trong bầu trời, giống như một bức họa mỹ nhân treo tại bầu trời, chỉ thấy nàng đưa tay chậm chậm vuốt qua Lạc Hà kiếm, nơi tay đi qua, rặng mây đỏ khắp trời.
Kiếm nổi tại trước người nàng, bắt đầu du tẩu quanh thân, kiếm hóa thành một vệt xích quang, mà hai tay nàng thì không ngừng đánh ra pháp quyết, ngón tay biến ảo. Người ở mặt đất chỉ nhìn thấy trên tay nàng có từng vệt linh quang chìm vào trong hư không, hòa hợp nhất thể với một thanh hồng quang đang bay quanh thân nàng.
"Hóa long."
Một tiếng xướng lanh lảnh vang lên, vệt kiếm quang màu đỏ quay quanh người Chu Thanh liền phát ra một tiếng kêu như long ngâm như kiếm ngân vang.
Vệt kiếm quang kia vụt nhấc lên, một cái đầu hồng long hiện ra từ trong hồng quang, tiếp đó xoay thân, một cái thân rồng từ trong hư vô chui ra. Trên thân rồng lân giáp rõ ràng, hai mắt hung lệ, như một thanh huyết kiếm tùy thời sẽ uống máu người.
"Một kiếm hóa long, phệ linh đoạt nguyên."
Theo âm thanh đó vang lên, con hồng long liền hướng một chỗ phía bầu trời bay vút tới. Tại trong nháy mắt nó bay vút lên, thân thể xoay chuyển, lập tức chui thẳng vào hư không.
Chỉ thấy trong hư không chấn động, xuất hiện sóng gợn vô hình, mọi người không nhìn thấy sóng gợn, nhưng lại có thể cảm nhận được, bởi vì vùng hư không kia trở nên mơ hồ.
Vô hình sóng gợn tràn tới Đồ Nguyên. Nơi nó đi qua, giống như tất cả đều bị tan biến trong sóng gợn.
Trong nháy mắt này, ý nghĩ đầu tiên của rất nhiều người chính là Đồ Nguyên có thủ đoạn gì có thể ngăn cản được một kích đó.
Thái Âm Trảm Linh kiếm là một loại kiếm quyết của Long Trì thiên cung, nhưng rất ít người biết, mà càng nhiều người rõ ràng biết thì là Hóa Long quyết của Long Trì thiên cung.
Đối diện Hóa Long quyết, Đồ Nguyên còn có thủ đoạn gì có thể đối kháng.
Chu Thanh là đến từ Long Trì thiên cung, Long Trì thiên cung là thiên hạ đại phái. Chu Thanh là đệ tử thân truyền của Tô Cảnh Ngọc, vốn bọn họ cho rằng Chu Thanh sẽ rất nhẹ nhàng chiến thắng trận đấu pháp này, nhưng không có nghĩ đến chính là vậy mà lại đấu ngang nhau. Tuy nói không thấy Đồ Nguyên có pháp thuật hoa lệ đặc biệt gì, nhưng thanh Như Ý trong tay hắn lại là có thêm một loại cảm giác mặc thiên địa biến ảo bản thân ta sừng sững bất động.
Chỉ thấy Đồ Nguyên đưa Như Ý dựng thẳng hướng lên trời. Trên Như Ý xuất hiện trùng điệp huyễn ảnh, tiếp đó tại trước người quấy nhiễu, trong hư không xuất hiện vòng xoáy, mà trong vòng xoáy là một thanh Như Ý đang quấy quanh.
Vòng xoáy vừa xuất hiện, chỉ thấy Đồ Nguyên đưa hai tay xuất ra từng chuỗi pháp quyết, niệm động pháp chú, theo linh quang của pháp quyết và âm thanh pháp chú rơi vào trong vòng xoáy kia, vòng xoáy liền chậm rãi phát sinh biến hóa, sinh ra hai màu âm dương. Hai màu âm dương chậm rãi bình tĩnh lại, chỉ nhìn thấy một mảnh mơ hồ mông lung, Như Ý dung nhập trong đó, biến mất không thấy.
Trong nháy mắt khi toàn bộ pháp quyết đình chỉ, hai tay Đồ Nguyên vòng ở trước người, trước người là một vòng xoáy mông lung hai màu âm dương.
Đúng lúc này, trong song gợn ở hư vô phía trước lao ra một con cự long màu đỏ, rít gào.
Rít gào như tiếng kiếm ngân vang, hư không vỡ nát như mặt nước.
Cự long màu đỏ nhào về phía Đồ Nguyên. Cũng đúng lúc này, Đồ Nguyên đem cái vòng xoáy ở trước người đẩy tới phía trước, nhằm về phía cự long màu đỏ kia.
"Vù..."
Trong một vùng quang hoa màu đỏ, đen, trắng, cự long đúng là giãy dụa phân tách ra, lại một lần nữa hóa thành một thanh kiếm, mà trong vòng xoáy hai màu âm dương cũng lộ ra một thanh Như Ý. Như Ý vừa lúc va chạm vào mũi kiếm, phát ra một tiếng vang giòn.
"Đinh..."
Đồ Nguyên cảm giác ngực mình như là bị đâm một kiếm, linh hoa trên Như Ý trong nháy mắt ảm đạm, rơi xuống, được Đồ Nguyên bắt lại trong tay, đúng là đã phủ đầy rạn nứt, nếu tiếp tục dùng thì sẽ vỡ tan. Hắn một trận đau lòng, cái Như Ý này tế luyện đến bây giờ nhưng không dễ dàng.
Hắn chỉ đành thu hồi, mà trong thiên không, một vệt sang đỏ đậm xẹt qua thiên địa.
Chu Thanh lại đã một kiếm đâm tới, toàn bộ người nàng đều bao phủ trong kiếm quang, theo kiếm đồng thời đâm ngược xuống.
Chu Thanh cũng biết Thất Bảo Như Ý của Đồ Nguyên không thể tiếp tục dùng, nàng cũng muốn nhìn một chút Đồ Nguyên còn có bản lĩnh gì ngăn cản được một kiếm này của mình.
Đồ Nguyên thu hồi Như Ý, đứng yên trong hư không.
Tại trong chớp mắt này, cơ hồ mọi người đều cho rằng, Đồ Nguyên sắp bại rồi, thua ở dưới kiếm Chu Thanh cũng không mất mặt, tu sĩ cùng cảnh giới, bại bời đệ tử của Tô Cảnh Ngọc, không chỉ không mất mặt, trái lại có thể xưng được là vinh quang rồi.
Nhưng mà cũng không phải mọi người đều cho rằng như thế, chí ít Phạm Tuyên Tử không cho là như thế. Khúc Nguyên Tuyền xem không hiểu, nhưng lại biết rõ Như Ý của sư phụ chỉ dùng phàm ngọc tế luyện thành, có thể có thần diệu như vậy, hoàn toàn ở chỗ Thất Bảo Như Ý phù và một đạo đan phù của sư phụ nằm trong ngọc dung hợp vào nhau.
Hiện tại Như Ý được thu hồi, đó chính là không thể dùng tiếp rồi, nhưng nàng rất rõ ràng, sư phụ của mình cũng không phải chỉ có Thất Bảo Như Ý tại tay mới có thủ đoạn có thể thi triển.
"Hắn sắp chết rồi."
"Đáng tiếc."
"Dưới kiếm của Chu Thanh ít có người sống."
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.