Huyền Môn Phong Thần

Chương 18: Không hẹn mà gặp




Nếu như nói toàn bộ Nghinh Phong đường này nguyên bản là an tĩnh, an tĩnh giống như là một tấm bố che phủ tất cả, mà lúc này, trung niên nhân kia là đem tấm bố che lấp toàn bộ Nghinh Phong đường này xé ra nhấc lên, hất ngược tới Đồ Nguyên.
Pháp bào của Đồ Nguyên bị gió vô hình thổi lên, linh hoa xung quanh thân giống như hỏa diễm trong cuồng phong, như muốn tắt.
Nhưng Đồ Nguyên cũng không có lui một bước, hai mắt hắn lộ ra vẻ nghiêm trọng lại không có chút vẻ sợ hãi nào.
Đã trải qua kết đan, như vậy về sau mỗi bước một bước đều cần phải khắc sâu cảm ngộ. Mà để lý giải thiên địa đại đạo, một loại phương thức trực tiếp nhất thì là đến từ việc ứng dụng pháp. Mà ứng dụng và loại suy pháp, thường thường đến từ một ý nghĩ chợt lóe lên nào đó, mà trong những ý nghĩ chợt sinh ra đó lại có rất nhiều lúc mọi người có được tại thời điểm nguy hiểm tranh đấu.
Đồ Nguyên không có lui, trái lại tại lúc này còn hướng phía trước bước tới một bước.
Theo một bước này, Thất Bảo Như Ý trong tay vẽ ra một đường ưu mỹ, nghênh đón cự thủ đang chụp xuống mình.
Từ khi hắn kết đan tới nay, chính hắn có lẽ cũng không có phát hiện, kỳ thực khi hắn đấu pháp với người thì đa số ý nghĩ làn trực tiếp đón đánh ngạnh phá.
Thất Bảo Như Ý hắn luôn luôn mang ở trên người, mỗi ngày đều lấy linh khí bản thân bồi luyện tế luyện.
Phương thức tế bảo này là một loại nguyên thủy nhất, cũng là phương thức thông dụng nhất. Phương thức dùng hương nguyện chi lực tế luyện kia chỉ là giúp Đồ Nguyên mở ra bước khởi đầu để tế luyện Thất Bảo Như Ý này.
Toàn bộ cấm pháp của Nghinh Phong đường kết tại trên người trung niên nhân kia, Đồ Nguyên không tránh không né, cầm Thất Bảo Như Ý nện tới.
Một phiến thanh quang, kích động như núi cao sụp đổ, theo phương hướng Thất Bảo Như Ý chỉ đến lật úp xuống.
Như Ý và chạm với cự thủ kia.
Bùng...
Một phiến quang mang kịch liệt bùng lên.
Trong hư không truyền đến tiếng giòn vang, âm thanh nổ vỡ, cả cái Nghinh Phong đường đều chấn động rồi. Nguyên bản trong Nghinh Phong đường có một loại khí tức năm tháng lắng đọng, tại trong nháy mắt này tất cả đều lật chuyển.
Cấm pháp quang hoa bao phủ trên người trung niên nhân kia trong nháy mắt bay tán.
Người ở tại cửa vào Nghinh Phong đường giờ phút này trợn mắt há mồm, bởi vì cái động tĩnh này là cấm pháp trong Nghinh Phong đường bị phá rồi.
Chu Minh nhìn nhìn nóc nhà Nghinh Phong đường, lại nhìn chằm chằm ba tấm bảng hiệu nơi Nghinh Phong đường, chỉ thấy mặt trên bảng hiệu đã xuất hiện vết rạn nứt, mà chữ ở mặt trên cũng mất đi cái loại thần vận lợi hại lúc trước.
"Ngươi đã phá cấm pháp của Nghinh Phong đường, ngươi vậy mà dám phá cấm pháp của Nghinh Phong đường, ngươi chết chắc rồi, ngươi không muốn còn sống đi ra cổng Chu gia."
Chu Minh chỉ vào Đồ Nguyên lạnh lùng lớn tiếng nói ra, Y có cảm giác điên cuồng, giống như là con mèo bị chụp lấy đuôi nhấc bổng lên, điên cuồng phản công lại.
Trung niên nhân kia cũng là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Đồ Nguyên. Lão ta không có nghĩ đến ngay tại trong Nghinh Phong đường này mình vậy mà cũng không thể làm khó ễ gì được Đồ Nguyên. Hơn nữa cấm pháp của Nghinh Phong đường còn bị phá.
"Ngươi là người nào?"
Lúc này, lão ta mới hỏi.
"Ta gọi là Đồ Nguyên." Đồ Nguyên đáp. Giọng hắn không sắc bén không yếu nhược, có một loại thân tín nhàn nhạt, giống như lúc đầu tiến đến, trên người hắn không có vẻ thịnh khí lẫm liệt bởi thắng liên tiếp hai người, cũng không có sự phòng bị và sợ hãi phải cúi đầu vì bị đè nén.
"Đồ Nguyên?" Trung niên nhân trầm tư, lão ta mơ hồ cũng cảm thấy mình từng nghe qua tên này, nhưng ngẫm nghĩ lại rồi lại nghĩ không ra.
"Ngươi tới Chu gia ta là để trả thù?" Trung niên nhân lại hỏi.
"Không."
"Đã không là tới trả thù, vì sao tổn thương người của Chu gia ta."
Hiển nhiên, lão ta cũng muốn lý giải lai lịch của Đồ Nguyên. Có thể như Đồ Nguyên vậy, có loại tu vi và bản lĩnh này, lai lịch tuyệt đối sẽ không đơn giản, Chu gia cũng không phải mù quáng tự đại.
Cũng chính là bởi vì Đồ Nguyên biểu hiện ra thủ đoạn không phải bình thường, cho nên Chu gia trở nên cẩn thận rồi, muốn lý giải lai lịch của Đồ Nguyên.
"Ngươi vì sao không hỏi xem vì sao ta lại tổn thương hắn, như ngươi vừa rồi có từng muốn nghe ta giải thích gì không, tới liền trực tiếp động thủ. Nếu như bản lĩnh của ta không tốt, hiện tại đã nằm xuống rồi, lại có tư cách gì tiếp tục nghe ngươi tới hỏi những điều này."
Sắc mặt trung niên nhân có chút thay đổi, miệng giật giật, người quen thuộc đều biết rõ đó là biểu hiện khi phẫn nộ đến cực điểm. Người làm việc lâu năm tại Chu gia đều biết rõ, người Nhị gia hiện tại khống chế mọi việc trong ngoài của Chu gia này kỳ thực rất giống Chu Minh công tử, chỉ là Nhị gia càng già dặn, kiến thức cũng càng thêm sâu xa hơn, nhưng mà bản chất, tính cách của lão ta cũng không khác Chu Minh bao nhiêu, bởi vì là phụ tử truyền thừa.
"Rất tốt, rất tốt..." Lão ta còn định nói thêm, Đồ Nguyên lại đã mở miệng: "Ta có một bằng hữu có con bị quý công tử mua đi, nhưng mẫu thân của nó chưa có đồng ý. Chu gia là đại gia tộc, nói vậy không muốn có lời đồn đãi không tốt xuất hiện, Chu gia cũng không phải là loại bất nhân như vậy, nghĩ đến hẳn là nguyện ý để cho hài tử kia trở về bên mẫu thân của nó đi."
Chu gia nhị gia quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Minh, Chu Minh cúi đầu, lão ta lập tức minh bạch đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lão ta cũng không trả lời ngay cho Đồ Nguyên, bởi vì danh tiếng của Chu gia xác thực không cho phép vấy bẩn, nhưng nếu thừa nhận thì Chu gia thực đã hình thành sự thực mua nữ tử của người.
Tại trên đời này, mua bán người cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên, nhưng Chu gia cũng không muốn dính tới loại chuyện này. Chu gia tại nơi đây đã mấy đời, tận hưởng thanh quý, không cần phải làm mấy chuyện kia.
Mà một điều lão ta lo lắng cũng là đem trả lại hài tử kia, Đồ Nguyên trước mặt này có truyền việc này ra hay không, lại cho dù hắn không nói, vậy mẫu thân của đứa nhỏ thì sao chứ, điều đầu tiên lão ta nghĩ đến là sát nhân diệt khẩu.
Chu gia có thể sát nhân như ma, có thể tại trong Chu gia này chất chồng thi cốt, nhưng đi ra ngoài, tại trong mắt người khác lại nhất định cần phải là mỗi người trong sáng có đạo.
Đồ Nguyên có thể nghĩ đến lão ta đang suy nghĩ điều gì, nói ra: "Bất quá là quý công tử nhất thời bị người lừa bịp, thương cảm hài tử kia mới mua lấy, điều này ta rất rõ ràng, nếu là Chu gia trả lại hài tử kia, không chỉ sẽ không gây ra tổn hại cho danh tiếng Chu gia, trái lại còn có thiện danh."
Lời Đồ Nguyên nói làm ánh mắt Chu gia nhị gia sáng lên, lão ta minh bạch ý của Đồ Nguyên là đem tất cả chuyện này đều đẩy lên kẻ bán hài kia.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.
"Hài tử kia có thể để nó trở về, nhưng ngươi không thể đi."
Đó là một giọng nữ, khi Chu Minh nghe được giọng nói này thì rất vui, mà Chu gia Nhị gia cũng là hơi hơi thở ra một hơi.
Đồ Nguyên thì là sắc mặt khẽ biến, hắn đã nghe ra được người này là ai.
Một cái thân ảnh thon dài hiện ra, một thân đạo bào màu xanh, đôi mắt như ngôi sao.
Nàng là Chu Thanh, vị đệ tử thân truyền của Tô Cảnh Ngọc - Long Trì thiên cung kia.
"Cô cô, ngươi trở về rồi."
Chu Thanh nhìn Chu Minh một cái, sau đó nói: "Ngươi khiến ta quá thất vọng, đi đưa hài tử kia đến đây."
Sau đó nàng ta hướng phía Chu gia Nhị gia gọi một tiếng nhị ca, tiếp đó mới quay sang Đồ Nguyên nói ra: "Ngày trước một lần từ biệt, khi gặp lại, ngươi đã kết đan rồi."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, ta tới Chu gia lo lắng sẽ gặp phải ngươi, nhưng cũng muốn gặp ngươi."
"Lo lắng thì ta biết, nhưng vì sao lại muốn gặp ta, ngươi hẳn là biết rõ, nếu như gặp ta, ta là sẽ không thả ngươi đi."
Không hẹn mà gặp, thị phi đã kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.