Huyền Môn Phong Thần

Chương 12: Trở lại Long Khê cốc




Tại nơi đây, trong mỗi một trại đều có trận pháp quỷ dị.
Khi từng con Bạch Ly quỷ dị theo trong hư vô lao ra nhằm mình cắn tới thì hắn biết rõ mình và Khuyển Thủ nhân đã trúng mai phục. Trúng mai phục của Liên Vân tôn giả kia, nếu như mình thất thủ (lỡ tay) với thiếu nữ kia thì sự tình sẽ càng thêm phiền phức.
Trong tay hắn đã hiện ra một thanh Như Ý. Như Ý xẹt qua hư không, mịt mờ sương trắng vô pháp tới gần, mà những Bạch Ly nhào về phía hắn thì bị biến mất trong thanh quang của Như Ý. Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy hắc y trên người Khuyển Thủ nhân đã bị Bạch Ly xé thành từng sợi, tuy rằng nơi hắc liên đi qua, những Bạch Ly kia đều trong nháy mắt vỡ tan, nhưng Bạch Ly trong sương trắng lại như là vô tận vô hạn vậy.
Thiếu nữ trong nhà gỗ đã đi ra, trong tay nàng còn cầm một con rối, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc, nhìn Khuyển Thủ nhân bị vô số Bạch Ly vây công, lại nhìn nhìn Đồ Nguyên đang tại không trung.
Một chỗ khác, một người đi ra, lạnh lùng nhìn Khuyển Thủ nhân, lại nhìn Đồ Nguyên.
Mà từ trong trại cũng có người đi ra, nhưng chỉ một ít người.
"Tới." Đồ Nguyên lớn tiếng nói.
Ở phía dưới, Khuyển Thủ nhân nghe được lời này, hắc liên trong tay đột nhiên vẫy về phía Đồ Nguyên, trên hắc liên bừng bừng hắc diễm, như xuyên thấu hư vô. Đồ Nguyên đưa tay chụp vào hư vô, đã bắt được hắc liên kia, tiếp đó cất bước bước lên không trung phía trên. Lôi kéo Khuyển Thủ nhân trong nháy mắt biến mất trong hư vô, dù cho là Bạch Ly không ngừng nhào ra từ trong sương trắng hư vô cũng vô pháp ngăn cản.
Trong Bạch Ly trại, thiếu nữ kia nhìn nơi Đồ Nguyên biến mất, vẻ mặt suy tư, mà theo trong sương trắng, có một lão giả đi ra. Tại cạnh lão cùng theo một hắc bào nhân.
"Diệu Linh. Ngươi không sao chứ?" Lão giả hỏi.
Thiếu nữ lắc đầu, nàng nhìn nhìn con rối trong tay, nói: "Con rối của tôn giả rất có ý tứ."
Tôn giả kia cười cười, nói: "Một cái con rối thế thân, tay nghề này nếu như Diệu Linh muốn học, có thể truyền cho ngươi."
"Vậy thì cảm tạ tôn giả." Thiếu nữ tên là Diệu Linh nói ra.
Lão nhân bên cạnh tôn giả kia thì nói với Diệu Linh: "Diệu Linh, không có việc gì là tốt."
"Không có việc gì gia gia, hai người vừa rồi là người nào?" Thiếu nữ Diệu Linh hỏi.
Liên Vân nói: "Là hai cừu gia của mỗ, các ngươi không cần để ý."
"Bọn họ là người gì a?" Thiếu nữ Diệu Linh hỏi tiếp.
"Một cái là yêu khuyển ta nuôi, còn một người kia thì là có cừu giết con ta." Liên Vân trả lời.
Thiếu nữ Diệu Linh nhíu nhíu mày, tiếp đó nhìn sương trắng trong trại. Sauk hi lên tiếng chào, nàng trở lại trong phòng, bỏ con rối xuống. Nàng biết, đây là một con rối thế thân chân chính, vừa rồi mình xém một chút đã chính thức chết thay người khác rồi.
Nàng đi tới bên cạnh cửa sổ, mở ra, một màn vừa rồi kia còn hiện trong mắt, nàng chưa từng có nghĩ tới cái chết cách mình gần như thế. Là người kia sau cùng thu tay, cho nên mình mới không có chết.
Gia gia có biết Liên Vân tôn giả này muốn để mình làm thế thân không? Thiếu nữ Diệu Linh suy nghĩ.
Nàng nhìn bầu trời, đột nhiên, từ trong hư vô, có một con cự khuyển nhảy ra, nhảy thẳng tới người Liên Vân tôn giả.
Liên Vân tôn giả hiển nhiên không có đoán tới Khuyển Thủ nhân vậy mà đã đi còn quay lại, đen mờ cự khuyển tựa như mãnh hổ, trực tiếp đem Liên Vân tôn giả đánh gục, há miệng cắn lên trên cổ Liên Vân tôn giả.
Chỉ là sau khi bị cắn, cổ lại không có máu chảy ra, trái lại là hóa thành một cái con rối.
Cự khuyển phát hiện mình không có cắn được chân thân, lập tức nhày vào hư không, nó muốn rời đi.
Chỉ là vào thời điểm này, phía trước bay xuống một đám người giấy, tại trong hư không trong nháy mắt biến hóa, người giấy ban đầu mỏng manh tản mát ra linh quang, nhanh chóng trướng lớn, hóa thành người.
Trong tay nâng một hạt châu màu đen, hạt châu tỏa ra hắc quang, vọt về phía cự khuyển kia.
Đúng lúc này, trong bầu trời vút ra một vệt thanh quang, một thanh Như Ý đánh thẳng tới Liên Vân tôn giả. Tại Thất Bảo Như Ý nện xuống, trong nháy mắt lại một lần nữa hóa thành một cái người giấy, vỡ vụn lơ lửng tại không trung. Thân thể Đồ Nguyên hiển lộ, vung tay lên, một vệt quang hoa đỏ đậm chìm vào hư không, trong không trung cách không xa, một bóng người giống như chợt lóe rồi biến mất, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
"Các ngươi thật to gan, còn dám tiến vào Bạch Ly trại." Trại chủ Bạch Ly trại giận dữ, tay đánh ra pháp quyết, trong toàn bộ trại tuông sinh sương trắng, một con Bạch Ly lao ra khỏi hư không.
"Trại chủ, chúng ta không có ý đối địch với Bạch Ly trại, chỉ là người vừa rồi kia là người của Thánh Linh giáo Tà Linh tông, tàn ác vô cùng...." Đồ Nguyên nói ra.
"Ta không quản hắn là người nào, nhưng các ngươi đã hai lần tiến vào trại của ta, vậy thì đừng nghĩ ra đi rồi." Trại chủ Bạch Ly trại giận dữ nói.
Nhưng Đồ Nguyên cũng không để ý đến lão. Hắn phát hiện mình vô pháp lại tìm được Liên Vân liền xoay người mang theo Khuyển Thủ nhân rời đi.
Đi lại tự nhiên, xuất nhập không ngại.
Đồ Nguyên mang theo Khuyển Thủ nhân đi ra Bạch Ly trại. Khuyển Thủ nhân nói y muốn đuổi theo Liên Vân, Đồ Nguyên một mình trở về.
Đối với chuyến này đột nhiên hành sự, hắn cũng không có gì hối hận hoặc là nghĩ gì khác, giết không được cũng không quan trọng.
Trở lại trong trại đang tá túc, trực tiếp gọi Phạm Tuyên Tử dậy, sau đó hướng trại chủ cáo từ rời đi.
Một đường ly khai vùng Tổ Sơn này, tại lúc hừng đông, hắn nghe được trên Tổ Sơn truyền đến tiếng địch du dương và không linh.
Vô luận là Đồ Nguyên hay là Phạm Tuyên Tử, tại giờ phút này nhìn về phía trên núi, chỉ thấy ở đỉnh núi rất xa có một nữ tử đứng ở ngọn cây, thổi địch.
Bộ váy hai màu hắc bạch kia tại trên nền núi xanh thủy mặc này, hiển ra vẻ không linh, mỹ lệ.
Dù cho Xa Bỉ thi mị cũng có phần lắng nghe nhập thần.
"Đi thôi." Sau khi nghe một hồi, Đồ Nguyên kêu bọn họ khởi hành.
Từ sáng sớm đi tới đêm tối, trong tai bọn họ luôn đều có địch âm kia. Đã nhìn không thấy bóng hình Tổ Sơn thần nữ, nhưng địch âm vẫn còn. Đồ Nguyên cũng phân không rõ là địch âm nhiễu tâm, y nguyên không tiêu tan, hay là địch âm còn đang thổi.
Khúc Nguyên Tuyền hỏi Đồ Nguyên, vì sao địch âm có thể truyền xa như vậy, Đồ Nguyên nói chờ khi tu vi của nó đến trình độ nhất địch, nói một câu lời nói, khắp thiên hạ đều có thể nghe.
Nó trừng lớn mắt, cảm giác bất khả tư nghị, sau đó nói sư tỷ có thể, nó không thể.
Đồ Nguyên hỏi vì sao.
Khúc Nguyên Tuyền nói giọng sư tỷ lớn, thiên phú tốt, hẳn là có thể tu thành pháp thuật như vậy.
Phạm Tuyên Tử nghe xong, vỗ lên đầu nó một cái, nói điều này không quan hệ với giọng nói to hay không.
Tiếp tục đi hai ngày, đi tới một nơi làm Phạm Tuyên Tử rất cao hứng, bởi vì nàng là được điểm linh ở nơi đây, từ đó bước lên con đường tu hành, tại nơi đây nàng học được phương pháp thực khí.
Bọn họ đến Long Khê cốc, nơi đây có một vị Nghệ Vân tôn giả.
Rất xa liền nhìn thấy trên không trung Long Khê cốc đóa đóa tường vân thụy khí thiên điều, cảnh tượng bình hòa.
Đi tới trước Long Khê cốc, có một người từ trong cốc đi ra, là một người tuổi còn trẻ.
"Mấy vị tới Long Khê cốc ta có chuyện gì?" Thanh niên nhân hỏi.
"Đi qua nơi đây, đặc biệt tới bái phỏng tôn giả." Đồ Nguyên nói ra.
"Tôn giả thần du thiên địa, không gặp khách, chư vị mời trở về đi." Thanh niên kia nghiêm trang nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.