Nghe vậy, Na Lan liền giật mình không thôi. Nàng vốn đã tính đến chuyện Khương Hy sẽ lắc đâu rồi, nào ngờ mọi sự lại ngoài ý muốn như vậy. Nhưng tính nàng vốn cẩn thận, thế là nàng liền gặng hỏi lại:
“Khương công tử, ngài mua thật sao?”
Khương Hy gật đầu, cười đáp:
“Đúng vậy, Hắc Trúc Bút này ta mua”
Xác nhận được thông tin, Na Lan liền mừng rõ mà nở ra một nụ cười thật tươi, nàng cung kính hành lễ mà nói ra:
“Vậy tiểu nữ sẽ gói lại giúp công tử”
Khương Hy gật nhẹ đầu, tựa hồ rất hài lòng, hắn cầm Hắc Trúc Bút lên mà ngắm nghía, ánh mắt hắn liền lóe lên một tia dị quang.
Hắc Trúc Bút về phẩm chất đúng là không bằng Minh Kim, Trường Thụ hai loại pháp khí kia nhưng nói về mặt ‘ẩn danh’, nó đúng là loại mà Khương Hy đang tìm.
Khương Hy hiện nay chính là sát thủ của Dạ Ma, vũ khi của hắn sử dụng tất nhiên không được quá bắt mắt, nếu không thì tung tích, thân phận đều sẽ phơi bày ra ngoài ánh sáng hết.
Chưa kể phẩm chất của hai loại kia cũng không phải quá tốt. Nếu là người tinh tường luyện khí một chút là có thể nhìn ra được tài liệu sử dụng cho Hắc Trúc Bút tốt đến thế nào, ít nhất là so về độ tinh thuần.
Luyện khí cũng như luyện đan, họa phù, độ tinh thuần của tài liệu quyết định rất nhiều đến thành quả. Mặc dù những tài liệu này có thể thông qua sơ luyện mà tinh lọc tạp chất nhưng lợi thế của tiên thiên vẫn khó mà thay thế được.
Theo như lời của Na Lan thì Bắc Nguyên Tuyết Hùng là loài lai tạp nhưng sau khi Khương Hy dùng linh thức tra xét qua một lượt thì phát hiện ra một điểm vô cùng thú vị.
Tuyết Hùng này đúng là lai tạp nhưng không ngờ lại tạp với yêu thú có huyết mạch cao giai hơn, mặc dù chỉ là một tia mỏng manh mà thôi. Nên phẩm chất của Hắc Trúc Bút về mặt bằng chung lại ngang ngửa với Minh Kim, Trường Thụ.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Hắc Trúc Bút được đánh giá là chuẩn pháp khí. Điểm này khiến Khương Hy có chút không hiểu cho lắm, hắn đã tra rất kỹ, Tuyết Hùng hoàn toàn không có vấn đề gì cả, như vậy thì chỉ còn lại Thiết Trúc mà thôi.
Khương Hy không thông luyện khí nhất mạch, nhưng hắn nhìn ra được một điểm. Thân bút này không phải được làm từ Thiết Trúc, nhiều lắm thì là gần giống loài với nhau là cùng.
Ngặt nỗi... hắn không nhận ra được đó là loại nào cả, vấn đề này quả thực rất nan giải nhưng với một người mù luyện khí như hắn mà nói, loại tài liệu này e rằng tốt hơn Thiết Trúc nhiều. Còn danh tính của nó, nếu có dịp hắn sẽ tìm hiểu sau.
Nghĩ vậy, Khương Hy liền âm thầm hài lòng với Hắc Trúc Bút, sau đó hắn nhìn qua xem Hiên Minh thế nào. Kết quả khiến hắn giật mình không thôi, bởi Hiên Minh vẫn còn đang suy nghĩ.
Hiên Minh một tay chống cằm, sắc mặt đăm chiêu mà nhìn vào hàng tá pháp khí ở trước mặt, ánh mắt nhìn qua nhìn lại, lúc thì nhíu mày, lúc thì đánh mắt, lúc thì mang vẻ ngờ vực. Nói chung thì băn khoăn đến cực độ.
Thấy vậy, Khương Hy liền lại gần hắn mà nói:
“Huynh đã nghĩ ra được chưa?”
Lời vừa ra, Hiên Minh có chút giật mình mà quay lại nhìn, bất giác ánh mắt đánh về hướng Na Lan rồi lại nhìn về hắn. Hiên Minh nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói:
“Ta không chắc, đệ có ý kiến gì không?”
Nghe vậy, Khương Hy liền cười đáp:
“Huynh đã từng dùng loại nào rồi?”
Hiên Minh nói ra:
“Trước đây, ta có dùng qua kiếm, cảm giác tương đối ổn”
Khương Hy gật đầu rồi hắn quay sang chỗ Na Lan mà nói:
“Na Lan cô nương, phiền cô lấy giúp ta một thanh kiếm”
Na Lan cung kính đáp lại:
“Không biết công tử muốn loại nào?”
“Loại nặng nặng một chút”, hắn nói
“Vâng”, nàng cúi đầu đáp.
Một lát sau, Na Lan quay trở lại cùng một thanh kiếm khá lớn, nhìn thôi cũng đoán được nó không nhẹ rồi. Hiên Minh tự nhiên liền tiếp nhận lấy thanh kiếm kia rồi đưa lên vung vài đường cơ bản.
Vung xong, hắn liền im lặng một hồi rồi quay sang chỗ Khương Hy mà nói:
“Không thuận lắm”
Khương Hy gật đầu, hắn tự nhiên nhìn ra Hiên Minh không thuận chỗ nào. Thanh cự kiếm này mặc dù theo cách gọi của Na Lan thì tương đối nặng, cần tu vi Luyện Khí tầng bốn mới mang nổi nhưng ở góc độ của Hiên Minh thì nó tương đối nhẹ.
Mỗi một đường kiếm được vung ra gần như rất dứt khoát, độ dứt điểm hoàn toàn chắc chắn, kình lực gần như không phát ra. Nhìn sơ qua thì thanh kiếm này rất tốt nhưng lại không thể phát huy ra được toàn bộ thực lực của hắn.
Pháp khí mà không thể phát ra toàn lực của chủ nhân thì cũng chỉ là vật chết mà thôi. Mặt khác, Hiên Minh dùng kiếm nhưng lại chỉ dùng có một lưỡi, kiếm chiêu lại rất trực tiếp, không hề có sự biến hóa nào trong đó cả.
Nghĩ đến điều này, Khương Hy liền nói ra:
“Vậy còn đao và phủ thì thế nào?”
“Đao và phủ sao?”
Ánh mắt Hiên Minh đột nhiên lóe lên một tia tinh quang, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ cả. Tại Thẩm gia, hầu như tu sĩ mà hắn biết đều sử dụng kiếm là chính, nên hắn mới thuận tay mà dùng. Chưa kể dùng kiếm trông rất... phong độ, rất khí khái.
Nay nghe Khương Hy nhắc đến hai loại vũ khí kia, lần đầu tiên trong đời, hắn mới có được ý nghĩ rằng ‘có khi lại hợp đấy’. Thế rồi, hắn liền đáp:
“Thử đi, đao trước tiên”
Khương Hy gật đầu, hắn quay sang nhìn Na Lan thì đã thấy nàng cười mà cung kính nói:
“Phiền hai vị công tử đợi một lát, tiểu nữ sẽ cho người chuẩn bị ngay”
Nàng ở bên hai người bọn hắn từ nãy đến giờ, tự nhiên biết bọn hắn đang nói chuyện gì rồi. Với tác phong của nàng mà nói, cung ứng mặt hàng trước khi khách hàng đòi hỏi chính là một việc vô cùng quan trọng.
Nghe vậy, Khương Hy cũng có chút ngạc nhiên với Na Lan, hắn không ngờ rằng nàng thật sự rất để tâm đến đoạn đối thoại giữa bọn hắn. Như vậy rất tốt, hắn sẽ không cần phải nhiều lời nhưng từ đó liền có chút hơi... phiền phức.
Giả sử như hắn có chuyện cần nói riêng thì không phải như vậy sẽ bị lộ hết sao. Tu vi của hắn hiện tại còn chưa đủ để dùng truyền âm thuật đâu.
Nghĩ đến đấy, hắn liền âm thầm quyết định:
“Có lẽ ta nên nhắc nhở lại nàng một chút”
...
...
Hiệu suất của Na Lan rất tốt, không bao lâu sau nàng đã quay lại cùng với một hàng... pháp khí. Khương Hy thì không có gì bất ngờ, lấy năng lực của Tưởng gia thì lấy ra ngần ấy pháp khí ra cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Nhưng ngại mỗi một điều là Hiên Minh lại há hốc trước cảnh tượng này. Khương Hy cũng thật không biết nói làm thế nào nữa, hắn có cảm tưởng rằng cái tên đang đứng cạnh hắn đây hình như sinh nhầm nhà rồi.
Na Lan xuất hiện, nàng liền nhìn hai người mà cười nói:
“Hai vị công tử, pháp khí tiểu nữ đã chuẩn bị xong”
Nghe vậy, Hiên Minh nhanh chóng nói ra:
“Đa tạ Na Lan cô nương”
Nàng liền khẽ cười duyên mà đáp lại:
“Hiên công tử khách khí rồi”
Hiên Minh cười cười không nói, sau đó hắn liền trực tiếp lại chỗ hàng pháp khí mà bắt đầu thử. Hắn bắt đầu với một thanh đại đao thông thường, cầm lên mà vung vài đường, sắc mặt tựa hồ vẫn rất thoải mái.
Ngặt nỗi, Khương Hy lắc đầu, Hiên Minh thấy vậy liền cười khổ không thôi. Na Lan ở gần thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng, chỉ vài phút trước đó, nàng đã nghĩ đến việc Khương Hy có sức ảnh hưởng rất lớn đến Hiên Minh nhưng không ngờ rằng độ ảnh hưởng lại lan đến cả quyền quyết định.
Ngay lập tức, nàng liền nhìn về phía Khương Hy với ánh mắt hoàn toàn khác hẳn. Nàng phục vụ qua rất nhiều khách nhân, tâm tình biểu hiện của bọn họ như thế nào nàng đều có thể nhìn ra cả.
Vậy mà nàng lại có cảm giác như bản thân mình bằng cách nào cũng không thể nào nhìn thấu được thiếu niên nhân này cả. Đó là còn chưa kể, càng nhìn nàng lại càng thấy chính mình ở trong đó, nàng liền giật mình không thôi.
Kỳ thực, Hiên Minh cũng không phải là quyết định dựa vào Khương Hy mà hắn đúng là không vừa ý với thanh đao này, nó quá nhẹ, lực phát ra vẫn không đủ mạnh.
Hắn liền thử một thanh khác, rồi lại một thanh khác, rồi lại một thanh khác nữa. Thậm chí đến thanh cuối cùng, hắn liền cầm lấy một thanh cự đao to gần bằng cả một con người.
Nhưng tiếc rằng, đao quá to, trông lại rất nặng nề, độ linh hoạt liền bị hạn chế đi rất nhiều. Mặt khác, Hiên Minh cũng không quá hợp với loại đao này, quá mức phô trương, quá mức phiền phức.
Thử xong thanh đao đó, Hiên Minh liền quay lại nhìn Khương Hy mà cười khổ, hắn nói:
“Quả thực... ta không hợp với đao”
Khương Hy thật sự ngoài ý muốn, hắn dù đã tính đến chuyện đao không hẳn là hợp nhưng hắn không ngờ xác suất không hợp lại lên đến tận mười thành. Hiên Minh đời này e rằng vô duyên với đao pháp rồi.
Nhưng ngoài đao ra, chú trọng đến một chữ ‘nặng’ vẫn còn có phủ. Phủ là loại vũ khí có hình dạng của chiếc rìu hoặc búa. Tại tu chân giới, phủ không phải là loại vũ khí được nhiều người chú trọng đến, thậm chí là còn có chút xa lánh.
Bởi về mặt thẩm mỹ, phủ gần như rất thô thiển, không đẹp mắt như kiếm, cũng không bá khí như đao. Mặt khác, công pháp tu luyện với phủ cũng không nhiều, hay thậm chí là rất hiếm.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành thở dài ra một hơi rồi nói ra:
“Huynh thử phủ thôi”
Hiên Minh liền cười khổ, hắn sao không nhìn ra được Khương Hy có khúc mắc với phủ chứ nhưng hắn vẫn cần một pháp khí thuận tay nên phải thử thôi.
Thế rồi hắn nhắm vào cây phủ đầu tiên. Phủ đầu tiên rất bình thường, trông không khác gì so với cái rìu đốn củi thông thường cả. Ngay từ lúc cầm lên, ánh mắt của hắn đã có chút hơi đổi.
Hắn liền vung lên mà bổ xuống, một tiếng xé gió nhẹ liền vang lên.
Thấy vậy, ánh mắt Khương Hy bất giác mà lóe lên một tia tinh quang, hắn thầm nghĩ:
“Là phủ rồi...”
Quả nhiên, sắc mặt của Hiên Minh liền có chút vui mừng. Một bổ vừa rồi của hắn ít nhất cũng đã phát ra được tám phần thực lực hiện tại, mà đây còn không phải là loại tốt nhất. Như vậy chẳng phải nói càng về sau... hắn sẽ chọn được loại ưng ý nhất sao?
Với ý nghĩ đó, Hiên Minh liền không kìm được mà thử những cái sau. Càng thử, hắn càng phấn khích, ra chiêu càng lúc càng mạnh, phong thái càng lúc càng tự tin.
Cảnh tượng này rất nhanh liền thu hút rất nhiều người quanh đó. Trước đó, bọn họ vốn dĩ đã giật mình khi thấy tràng pháp khí kia rồi, bọn họ còn tưởng là đại nhân vật nào giá đáo đến đây.
Nhưng khi nhìn kỹ lại thì không ai nhận ra được người thử là Hiên Minh cả, bọn họ liền xì xà xì xầm xem thử đó là ai. Cho đến khi có người nhìn ra Khương Hy đang đứng gần đó thì mới nhớ lại sự kiện ngày đó mà nói với đồng bạn của mình.
Vừa vặn, những người quanh đó thuận thế mà lén nghe được, thì biết nguyên lai hắn đến từ Phủ Thành chủ. Tin tức vừa âm thầm truyền đi thì đoàn người ngay lập tức tản ra mà không nhòm ngó nữa.
Nhiều người nhìn như vậy, Khương Hy tự nhiên biết. Chưa kể, tai của hắn rất thính, đằng sau nghị luận cái gì hắn đều nghe hết thảy. Trong lòng hắn liền cười khổ không thôi.
Mặt khác, những lời xì xào kia còn vô tình mà rơi vào tai của một người khác nữa. Đó là Hiên Minh.
Nói đến ngũ quan mẫn cảm thì Hiên Minh trên thực tế lại vượt qua Khương Hy những một bậc. Trong lúc thử đến phủ thứ ba, hắn đã nghe được đâu đó nói rằng Khương Hy đến từ Phủ Thành chủ, hắn liền xém chút nữa mà cười phá lên.
Đương nhiên hắn sẽ không dám cười cùng vạch trần ra làm gì cả. Cuộc sống hiện tại của hắn còn phụ thuộc rất nhiều vào cái bóng của Phủ Thành chủ này, nhân lúc chưa ai phát giác rõ ràng ra thì đây là thời điểm để hắn tranh thủ gia tăng thực lực cho đến khi đủ lông đủ cánh mà tự lực cánh sinh, không cần phải nương tựa vào Điền y quán nữa.
Nghĩ vậy, hắn liền lấy lại sự tập trung của mình mà nhìn về cây phủ cuối cùng kia.
Những cái trước hắn đã xem như là quen thuộc rồi, hắn liền cầm lên cây phủ cuối cùng này. Ánh mắt hắn ngay tức khắc lóe lên một tia tinh quang đại thịnh, hắn thầm nghĩ:
“Đây rồi”
Không chỉ Hiên Minh mà Khương Hy cũng đã cảm nhận được rồi, hắn cảm nhận được khí tức của Hiên Minh thay đổi, một sự thay đổi rất hài hòa. Trên đời này, rất ít loại pháp khí nào được bán tại Bảo Lâu mà có được sự hòa hợp với tu sĩ khác đến thế.
Như vậy cũng có nghĩa là Hiên Minh đã tìm ra được... ‘chân ái’ rồi. Hắn liền nói với Na Lan:
“Na Lan cô nương, phiền cô cho mọi người tránh ra xa một chút”
Na Lan nghe vậy thì có chút giật mình, nàng không hiểu ý hắn là gì cả cho đến khi nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng kia của Hiên Minh. Nàng liền nghĩ đến cái gì đó mà chấn kinh, nhanh chóng ra mặt bảo người khác tránh lui.
Người vừa tan, Hiên Minh cũng vừa vặn súc thế hoàn tất, hắn liền hét lên một tiếng mà bổ một phủ toàn lực ra.
“Rầm”
Thanh âm xung kích thính lực liền vang lên, sàn nhà nhanh chóng nứt vỡ mà lan ra xung quanh, kình lực tản ra bất giác còn có thể đẩy lùi vài tên tu sĩ gần đó. Có kẻ vì một phủ chiêu này mà tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
Toàn trường trong chốc lát liền yên tĩnh lại.
Sắc mặt Na Lan tái nhợt mà nhìn về phía tiếng động phát ra. Nơi đó Hiên Minh đang đứng tựa như cột chống trời, sống lưng thẳng táp, ánh mắt đăm chiêu, sắc mặt không hề biến chuyển.
Dưới chân hắn là vô số miếng gạch vỡ vụn đến không thể vụn hơn. Kinh hãi nhất chính là nơi cây phủ kia đánh xuống liền không còn hình dạng sàn gạch như ban đầu nữa, thậm chí đến vụn vỡ còn không bằng.
Nơi đó là một vết rãnh dài gần một mét, thậm chí độ sâu e rằng cũng không kém.
Na Lan tái nhợt nhìn về phía Hiên Minh mà chấn kinh. Nàng làm tại Trầm Thiên Bảo Lâu đã được một thời gian, tự nhiên biết sàn nhà được làm từ loại tài liệu gì. Loại tài liệu này không thể nào đơn giản mà bị phá đi như vậy
Ở góc độ của Na Lan, nàng đương nhiên nhìn ra cảnh giới của Hiên Minh, bởi vậy nàng mới tái nhợt, mới sợ hãi. Bởi tu sĩ Luyện Khí tầng bốn... tuyệt đối không thể gây ra vết tích kinh khủng như thế được.
Thậm chí, nàng còn không ngờ rằng sau một chiêu đó, hắn còn không có lấy một chút biểu hiện mệt mỏi nào cả. Chỉ riêng việc nhìn vào trạng thái hiện tại, nàng cũng dám chắc rằng hắn vẫn còn dư lực mà ra thêm một đòn như vậy nữa.
Khương Hy nhìn không khí xung quanh có chút không ổn lắm, hắn liền khẽ đưa tay lên giả bộ ho một hai tiếng rồi nói:
"Na Lan cô nương, phủ này gọi là gì?"
Nghe vậy, Na Lan bất giác mà nhìn hắn, yếu ớt đáp lại:
"Bẩm công tử, phủ này gọi... Sơn Hà".
Khương Hy trầm ngâm:
"Sơn Hà... Tên không tồi".
Sau đó hắn liền nói:
"Na Lan cô nương, Sơn Hà Phủ này bọn ta lấy"
Ánh mắt Na Lan hơi mở, nàng do dự một chút rồi nói ra:
"Ngài không đợi Hiên công tử sao?"
Hắn lắc đầu đáp lại:
"Huynh ấy sẽ thích".
Nghe vậy, nàng liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cung kính nói:
"Vậy tiểu nữ cung kính không bằng..."
Giữa lúc này, một giọng nói không rõ từ đâu bỗng dưng phát ra:
"Khoan đã"
...
...