Huyền Lục

Chương 461: Chúng thiên kiêu tề tụ (3)




Trong suốt mười năm qua, số lần tập kích La Huyền Tử nhận được từ Dạ Ma nhiều vô kể, hắn đã đánh đến phát chán rồi nên biết được những người đỉnh tiêm của tam đại mạch Trúc Cơ có giá cao như thế nào.
Trong đó Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ vẫn luôn luôn là một bí ẩn không một ai có thể biết được, thậm chí có người còn nguyện ý trả một cái giá hàng trăm vạn linh thạch chỉ để biết một chút manh mối về người đó thôi.
Nhưng nay Diệp Vân Hy chỉ sử dụng bí mật của hắn làm cái giá thì quả thực quá rẻ.
Diệp Vân Hy lại không để ý lắm, ánh mắt nàng có chút thâm ý.
“Đạo hữu chưa hiểu hết ý của ta rồi”.
Mi tâm của La Huyền Tử có chút hơi nhăn lại nhưng không được một hơi thở thì trở lại bình thường, hắn từ tốn truyền âm:
“Mời cô nương giải thích cho”.
Diệp Vân Hy mỉm cười truyền âm đáp:
“Quan Nhân Các chỉ mới xác nhận danh tính của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, về phần bối cảnh, quá khứ cùng mối quan hệ trong tu chân giới thì đến nay trừ bỏ cường giả Hóa Nguyên cảnh ở ngoài kia ra thì vẫn chưa có gì thêm.
Bí mật của La đạo hữu dùng để đổi lấy danh tính là đủ rồi”.
La Huyền Tử trầm mặc một hồi rồi gật đầu truyền âm:
“Được, thông tin này đủ đáng giá”.
Diệp Vân Hy mỉm cười gật đầu xác nhận.
“Vậy bí mật của đạo hữu là...?”.
La Huyền Tử từ tốn tiến lại gần nàng rồi có hơi cúi người xuống, miệng kề sát tai nàng rồi nhỏ giọng nói:
“Ta ghét nữ nhân”.
Diệp Vân Hy có chút giật mình, sắc mặt nàng có chút hơi cứng đờ lại rồi từ từ nói ra:
“Nguyên lai đạo hữu thuộc loại...”.
“Ta cũng ghét nam nhân”, La Huyền Tử nhỏ giọng nói tiếp.
Diệp Vân Hy nhanh chóng điều chỉnh lại sắc thái gương mặt của mình rồi nhàn nhạt nói:
“Ngươi đùa ta sao?”.
La Huyền Tử thu người về, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ rồi đáp:
“Ta không đùa ngươi, bí mật của ta là ta ghét con người”.
Diệp Vân Hy cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, hai mắt lấp lóe không ngừng biến đổi xem thử hắn có nói dối không.
Nàng tự tin vào khả năng này của mình bởi nàng là chân truyền của Quan Nhân Các, thiên tư cùng năng lực của nàng là không cần phải bàn cãi nhưng nàng vẫn không nhìn ra được bất cứ điểm bất thường nào ở La Huyền Tử.
Đồng nghĩa với việc La Huyền Tử ghét con người là sự thực.
Diệp Vân Hy cảm thấy có chút vi diệu khó tả, người ghét người đúng thật là chuyện không có gì quá kỳ lạ nhưng để nói đây là bí mật lớn nhất của La Huyền Tử thì quá khó tin.
Nhưng nàng cũng không còn cách nào nữa cả, nàng đã nói là dùng bí mật của La Huyền Tử để đổi rồi thì phải chịu thôi.
Dù giá trị thế nào thì bí mật vẫn là bí mật, giao dịch vẫn hợp cách.
Giữa lúc này, cả nàng cùng La Huyền Tử đột nhiên cùng hướng ánh mắt về một hướng ở trong rừng cây.
Theo đó, năm bóng người liền xuất hiện, thân mang hắc y, mặt đeo Kim Diện. Không nghi ngờ gì hết, đây là đội ngũ nhập bí cảnh của Dạ Ma.
La Huyền Tử có chút cau mày lại, hắn không biết rõ phân cấp Kim Diện tại Dạ Ma như thế nào nên hiện tại còn đang khó hiểu.
Với hiểu biết của hắn, Kim Diện phải là Kim Đan cảnh mới đúng, nhưng Kim Đan cảnh không cách nào có thể tiến nhập vào đây được.
Hắn tự tin vào bản thân mình cho nên hắn có thể nhận ra năm người này không chênh lệch tu vi với hắn là bao cả.
Diệp Vân Hy biết hắn không hiểu nên nhẹ giọng nói:
“Sát thủ Kim Diện không nhất thiết phải là Kim Đan cảnh, chỉ cần là đệ tử của sát thủ Ngọc Diện là được”.
“Vậy còn Vô Cửu?”, La Huyền Tử đột nhiên hỏi.
Diệp Vân Hy nhìn về phía năm người Dạ Ma một chút rồi đáp:
“Trao đổi công bằng, ta sẽ nói”.
La Huyền Tử không suy nghĩ nhiều, hắn nói:
“Một vạn hạ phẩm linh thạch”.
“Chưa đủ”, Diệp Vân Hy nhàn nhạt đáp.
“Hai vạn, không tăng nữa”, La Huyền Tử nhàn nhạt nói.
Hai mắt Diệp Vân Hy lấp lóe một chút rồi nói:
“Hắn đến từ bên ngoài, không phải đệ tử của sát thủ Ngọc Diện nào cả. Theo tình báo nhận được thì hiện nay hắn đã thành sát thủ Kim Diện, còn nội tình thì chỉ có Dạ Ma biết”.
La Huyền Tử ném cho Diệp Vân Hy một cái giới chỉ đựng linh thạch rồi nói:
“Ta cứ ngỡ Quan Nhân Các cái gì cũng biết”.
Diệp Vân Hy tiếp nhận rồi lắc đầu đáp:
“Quan Nhân Các cũng không phải thần thánh, có một số chuyện chúng ta thật sự không rõ”.
La Huyền Tử nhún vai không nói tiếp, theo đó ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn về phía Dạ Ma, tâm tình như thế nào thì không ai hiểu được.
Một người trong đó đứng ra nói:
“La Huyền Tử, Diệp Vân Hy, hai người các ngươi không nói chuyện tiếp sao?”.
Diệp Vân Hy lạnh nhạt đáp:
“Vốn dĩ còn nhiều chuyện để nói, bất quá bị đám âm hồn bất tán nào đó phá hỏng rồi”.
Người đó nghe vậy liền cười cười lắc đầu nói, thanh âm không rõ là nam hay nữ.
“Hai người các ngươi cô nam quả nữ thay phiên nhau khoe thân cho thiên hạ cũng phải hỏi xem những người khác có nguyện ý nhìn không chứ?”.
La Huyền Tử nhàn nhạt đáp:
“Giết xong năm người các ngươi thì hết người thấy”.
Năm người Dạ Ma nghe xong liền đồng loạt bật cười chế giễu, tên đứng đầu trước đó đưa một tay chỉ lên trời rồi nói:
“Các ngươi quên Quan Không Cầu rồi?”.
...
...
Ngoại giới.
Thời điểm La Huyền Tử cùng Diệp Vân Hy thay phiên nhau cởi y phục ra thì đoàn người của Cổ Linh Môn cũng đột nhiên im bặt lại ngay.
Toàn bộ phi chu rộng lớn đến này đột nhiên rơi vào tĩnh mịch cũng khiến một vài đệ tử Ngưng Dịch cảnh khác nơm nớp run sợ trong lòng không ít.
Một trung niên nhân nhìn thấy cảnh đó trong Quan Không Cầu liền thở dài rồi đưa tay lên lay lay ấn đường một hồi.
Thanh âm của hắn tựa hồ có chút bất lực nói ra:
“Tiểu sư đệ vẫn chứng nào tật nấy”.
Một vị trưởng lão khác mỉm cười nói:
“Bất quá tiểu cô nương Diệp Vân Hy này cũng không phải người bình thường, Quan Nhân Các bồi dưỡng người kế nhiệm cũng thật sự thú vị”.
Trung niên nhân nhìn vào Diệp Vân Hy ở trong Quan Không Cầu một hồi rồi nói:
“Tiểu sư đệ hình như đang cùng nàng làm giao dịch, các ngươi đoán xem đó là giao dịch nào?”.
Một vị phụ nhân trầm tư một rồi nói:
“La sư đệ vẫn luôn nghiêm túc như vậy, nếu không đối mặt trực tiếp thì rất khó để biết được đệ ấy đang suy tính chuyện gì”.
Những trưởng lão khác cũng đồng lòng gật đầu, La Huyền Tử tuy rằng nhập môn hộ của Cổ Linh Môn chủ có chút hơi trễ nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt nhìn người của các trưởng lão này.
Tuổi đời của La Huyền Tử so với bọn hắn vẫn còn rất nhỏ, tốc độ tu luyện lại nhanh cực kỳ, một thân chiến lực cũng cường hoành không kém.
Các Thần Đàn khác cần phải nhờ vào sự hỗ trợ lẫn nhau giữa các tu sĩ để có thể phá hủy các cạm bẫy cùng yêu thú cản đường thì một mình La Huyền Tử đã dư sức xuyên phá rồi.
Thiên Mạch Trúc Cơ hùng mạnh chính là như vậy, huống hồ sư phụ của Thiên Mạch Trúc Cơ này cũng từng là một thế Thiên Mạch Trúc Cơ uy chấn tu chân giới.
Tâm tư của La Huyền Tử xác thật rất kín đáo, không một trưởng lão nào có thể nhìn ra được cả, kể cả sư huynh của hắn là trung niên nhân kia.
Trung niên nhân mỉm cười nói:
“Điểm mạnh của đệ ấy là nhẫn nại cùng quyết đoán, đệ ấy biết khi nào cần cương, khi nào cần nhu nhưng lại kém giao tiếp với người ngoài. Thời điểm còn tại trong môn, không mấy khi ta thấy được đệ ấy gần gũi với nữ nhân nào như thế này cả.
Diệp Vân Hy này xác thực có môn đạo, chúng ta từ tốn quan sát là được”.
Những trưởng lão khác nghe vậy liền đồng loạt gật đầu, còn chuyện trước đó trung niên nhân hỏi cơ hồ đã bị ném ra sau, mà tựa hồ như những người này cũng chẳng quan tâm lắm vậy.
...
...
La Huyền Tử nghe vậy liền có hơi ngẩng đầu lên nhìn Quan Không Cầu một chút, sắc mặt vẫn không có chút biến đổi nào cả, hắn quay sang nhìn Diệp Vân Hy một chút rồi nói:
“Bây giờ ngươi hiểu vì sao rồi đấy”.
Diệp Vân Hy cố tình tránh ánh mắt của hắn đi rồi khẽ cười khan, loại như đám người Dạ Ma này ai chả ghét, đâu phải chỉ có mỗi mình ngươi ghét con người.
La Huyền Tử không để ý biểu cảm kia của nàng, hắn từ tốn hướng đến đám người Dạ Ma rồi nói:
“Lần này các ngươi đến ám sát ta tiếp sao?”.
Tên đó nhún nhẹ vai đáp:
“Một phần thôi nhưng không phải bây giờ. Chúng ta vào đây chủ yếu vẫn là vì Thượng Dao Thiên Trì, chi bằng đi cùng thì thế nào?”.
La Huyền Tử nhàn nhạt nói:
“Đây là Thiên Đàn, các ngươi không phải Thiên Mạch Trúc Cơ”.
Tên đó đột nhiên bật cười lên một tràng rồi nói:
“Không cần ngươi lo, chúng ta tự nhiên có thủ đoạn riêng. Ngươi chỉ cần an toàn khai mở thông đạo Thiên Đàn là được”.
Nghe vậy, La Huyền Tử trầm mặc một chút rồi quay sang hướng Diệp Vân Hy nói:
“Thiên Mạch Trúc Cơ có thể làm giả được sao?”.
Diệp Vân Hy lắc đầu đáp:
“Không thể làm giả Thiên Mạch Trúc Cơ nhưng đánh lừa khí tức thì có thể làm được, chỉ cần dùng khí tức của Thiên Mạch bao phủ quanh cơ thể là có thể phi thiên bằng thông đạo của Thiên Đàn”.
“Làm sao ngươi có được khí tức đó?”.
Lần này, Diệp Vân Hy đột nhiên bật cười lên rồi nói:
“Quan Nhân Các tích lũy hàng vạn năm, một chút khí tức của Thiên Mạch Trúc Cơ chúng ta hoàn toàn dư sức lấy được. Đương nhiên, Dạ Ma cũng không kém”.
Tên ở bên Dạ Ma lên tiếng nói:
“La Huyền Tử, ngươi cũng nghe Diệp Vân Hy nói rồi đấy. Cho đến khi đặt chân đến Thượng Dao Thiên Trì thì bảy người chúng ta vẫn tính là cùng hội cùng thuyền”.
La Huyền Tử quay lưng nhìn về phía cổng của Thiên Đàn một chút rồi quay sang nhìn Diệp Vân Hy nói:
“Ngươi đến đây cũng là vì chuyện này?”.
Diệp Vân Hy mỉm cười uyển chuyển đáp:
“Đúng vậy”.
La Huyền Tử gật đầu, ngụ ý rất đơn giản, là đồng ý cho đi cùng, dù sao hắn cũng không quá tự tin khi bước vào bên trong Thiên Đàn một mình.
Trước khi tiến về Thượng Dao Thiên Trì này, sư phụ của hắn đã căn dặn không nên vội tiến vào, từ tốn chờ đợi tất sẽ có người đồng hành.
Lúc đầu hắn còn không hiểu người đồng hành ở đây là ai nhưng bây giờ thì hắn hiểu rồi.
Là hai đại thế lực trung lập của Huyền Đô Đại Lục - Dạ Ma cùng Quan Nhân Các.
Sư phụ hắn cường đại thế nào hắn biết nhưng kể cả vậy mà người vẫn không cách nào xâm nhập Thiên Đàn một mình thì cũng đủ hiểu bên trong tồn tại hiểm nguy như thế nào ngoại trừ hộ thú rồi.
Bất quá hắn thật sự rất tò mò là bằng cách nào Khương Vô Nhai kia lại có thể vượt Nhân Đàn khai mở thông đạo nhanh đến vậy được.
Hắn từ tốn hướng đám người Dạ Ma nói:
“Xưng hô như thế nào?”.
Năm người Dạ Ma quay sang nhìn nhau một hồi tựa như đang hội ý, không được bao lâu sau thì vẫn là cái tên trước đó đứng ra lên tiếng:
“Ta sẽ làm người phát ngôn của Dạ Ma, các ngươi gọi ta là Từ Hồng”.
“Là tên của ngươi?”, La Huyền Tử hỏi.
Từ Hồng cười cười lắc đầu đáp:
“Không, từ Kim Diện trở đi mỗi sát thủ đều có một ngoại hiệu riêng, ta gọi là Từ Hồng. Còn bốn vị đồng đạo khác của ta không tiện nói nên ta cũng sẽ không cáo tri”.
La Huyền Tử gật đầu rồi nói tiếp:
“Người nào trong số các ngươi là Vô Cửu?”.
Nghe vậy, bốn người còn lại của Dạ Ma liền bật cười, ngữ điệu nghe qua có chút khinh miệt nên mi tâm của La Huyền Tử cũng có chút hơi nhăn lại.
Từ Hồng cũng cười nhưng thu liễm hơn một chút, hắn nói:
“Không ai cả, Vô Cửu trong lời ngươi đối với bọn ta cũng chẳng phải nhân vật đáng chú ý cho lắm”.
La Huyền Tử híp mắt lại nhìn Từ Hồng cùng đám người Dạ Ma một chút rồi nói tiếp:
“Sao các ngươi không lựa chọn Nhân Đàn hay Địa Đàn?”.
“Ngươi có vẻ thắc mắc hơi nhiều rồi đấy”, Từ Hồng lạnh nhạt đáp.
“Vào Thiên Đàn hay không là do lựa chọn của chính các ngươi”, La Huyền Tử nhàn nhạt nói.
Trong chớp mắt, không khí giữa song phương đột nhiên bốc lên một mùi ám đấu rất nặng, sát khí của Từ Hồng cũng dần dần được thả ra bên ngoài, đồng dạng La Huyền Tử cũng không kém.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm này cơ hồ đã đạt đến tình trạng sắp động thủ đến nơi. Diệp Vân Hy ở bên thấy vậy liền giả vờ khụ khụ vài tiếng tựa như đang nhắc nhở không còn nhiều thời gian.
Từ Hồng nhìn qua nàng một chút rồi thu sát khí trở lại, hắn nhàn nhạt nói:
“Địa Đàn quá đông, chúng ta khó ẩn mình được. Nhân Đàn cơ hồ là đất của một mình Thư Viện, đơn đả độc đấu thì chúng ta không sợ nhưng nếu bọn chúng kết trận lại quá phiền phức”.
“Đã hiểu”, La Huyền Tử nói.
Trong số ba Thần Đàn, Thiên Đàn chỉ có duy nhất một người, đồng thời người đó cũng đạt được một loại bảo hộ đặc biệt nên Dạ Ma có thể nhờ vào đó để thương lượng đường đi.
La Huyền Tử cũng không còn hỏi gì thêm nữa, những gì cần biết hắn cũng đã biết rồi, không nên dây dưa mất thêm thời gian.
Có thêm một vài người đồng hành tính ra cũng không phải tệ.
...
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.