Phương đông của Đông Vực có một ngôi làng gọi là Đằng Vân, đời sống của nơi đó có thể nói cực khổ không thể tả, sỏi đá đất cát không cách nào có thể trồng trọt bình thường được.
Không những thế, một đời người sống ở đây còn phải chịu biết bao là thiên tai triều lũ, thậm chí phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình để giữ vững cuộc sống hằng ngày.
Nhiều lần những người dân ở đây muốn dời đi chỗ khác nhưng đất nơi này là của tổ tiên lưu lại, rời đi thì có chút không nỡ.
Mà kể cả muốn rời đi thì cũng vô pháp tiến được xa hơn vì Đằng Vân cách quá xa trung thổ, đường dài như thế này sức người chịu cũng không nổi.
Cho nên dân nơi đây mới phải cực khổ ngậm đắng nuốt cay sống hết một đời còn lại.
Mặt khác, Đằng Vân nằm tại Đông Vực nhưng không thuộc quản hạt của bất cứ phương thế lực nào, vì vậy không bên nào vươn tay ra giúp đỡ cả.
Cho đến nay, Đằng Vân đã sớm không còn nhưng trà Vân Phương có thể nói là cố sự của bọn họ. Vị đắng đại diện cho cuộc sống nơi đó, còn màu sắc chính là cái giá phải trả từ những cuộc thiên tai.
Tuyết Giang Thiên Thu niệm lên hai câu thơ này cũng xem như tỏ lòng thương xót cho xứ Đằng Vân, hoặc cũng có thể là tưởng nhớ.
Khương Hy nhẹ giọng nói ra:
“Tuyết Giang cô nương học rộng hiểu nhiều, trà Vân Phương xem như hữu duyên với cô nương”.
Tuyết Giang Thiên Thu từ tốn đặt chén trà xuống rồi mỉm cười nói:
“Khương đạo hữu uống trà Vân Phương sẽ không phải vì màu sắc của nó chứ?”.
Khương Hy cười cười đáp lại:
“Thật xấu hổ, bị cô nương phát hiện ra rồi”.
Tuyết Giang Thiên Thu rất thông minh, nghe qua một câu kia thôi nàng cũng phát hiện ra hắn không phải là người có duyên với trà Vân Phương.
Bởi nếu có duyên, hắn đã vô ý dùng từ ‘cũng’.
Nàng xác thực rất tinh ý, chi tiết nhỏ nhoi không đáng lưu tâm đến vậy cũng có thể nghe ra. Tuyết Giang gia có thiên kiêu như nàng cũng không làm xấu cái tên Tuyết Giang.
Bất quá nàng lại khiến hắn nhớ đến Minh Kính trưởng lão, Nho Môn trọng nam không trọng nữ, dù cho thiên phú của nàng cao đến đâu thì thể nào cũng sẽ bị sắp xếp hôn sự, nửa đời tu đạo sau khó có được địa vị cao.
Minh Kính trưởng lão không cam lòng chấp nhận số phận như vậy nên đã lựa chọn bỏ trốn, không biết về sau Tuyết Giang Thiên Thu sẽ lựa chọn như thế nào đây.
Tuyết Giang Thiên Thu ngẩng đầu nhìn ra bầu trời kia một chút rồi rút một cây bút ra. Bút của nàng có màu bạch ngọc rất đẹp, thân bút được chạm trổ họa tiết rất cân xứng.
Nàng từ tốn hư không họa một đạo Tĩnh Tự Phù, động tác thuần thục, bút lực cũng mềm mại cẩn thận không kém.
Tĩnh Tự Phù của nàng mang một màu bạch quang xen lẫn ánh kim rất đẹp nhưng khả năng khống chế phạm vi yên tĩnh thì kém hơn Khương Hy hai bậc.
Hành động này của nàng cũng trả lời luôn cho câu hỏi trước đó của hắn, nàng là Phù sư, hơn nữa còn là Phù đạo đại sư.
Tuyết Giang Thiên Thu nhìn Tĩnh Tự Phù của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tự Phù của Khương Hy, nàng mỉm cười nói ra:
“Xem ra đây là chênh lệch của tông sư và đại sư”.
Khương Hy làm một hớp trà Vân Phương rồi đáp lại:
“Tuyết Giang cô nương quả thực ham học hỏi, người bình thường cũng không có tư tưởng tự mình hạ thấp thân phận đến thế”.
Tuyết Giang Thiên Thu lắc đầu nói:
“Tri thức là vô hạn, Thư Viện tuy được xem là kho tàng tri thức của Đại Lục nhưng cũng không phải chứa toàn bộ. Đại thiên thế giới rộng biết bao nhiêu, sự học là không ngừng nghỉ”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Tuyết Giang cô nương có suy nghĩ này thật khiến ta khâm phục, địa vị của cô nương tại Thư Viện có lẽ cũng cao không kém”.
Tuyết Giang Thiên Thu mỉm cười duyên dáng nói ra:
“Khương đạo hữu đang muốn thăm dò sao?”.
Khương Hy nhún vai tùy ý nói:
“Cô nương nói vậy cũng không sai”.
Tuyết Giang Thiên Thu ngạc nhiên, nàng có chút hiếu kỳ nói ra:
“Khương đạo hữu làm người thẳng thắn không câu nệ, so với các thư sinh còn muốn thú vị hơn nhiều”.
“Đa tạ cô nương đã khen”, Khương Hy nâng ấm trà lên làm đầy chén của nàng rồi mỉm cười đáp.
Tuyết Giang Thiên Thu nói tiếp:
“Nếu đạo hữu đã hiếu kỳ thì ta cũng không giấu, ta tự tin thực lực không thua kém Chu Hữu Tài cùng La Sơn Chấn Nghiêm nhưng với lục tiên sinh thì ta chịu thua”.
Tam đại tộc của Thư Viện không hổ danh là gốc rễ của thánh địa Nho Môn, đến việc đặt tên cũng nghe thật kêu tai.
Tuyết Giang Thiên Thu, Chu Hữu Tài, La Sơn Chấn Nghiêm.
Người nào người nấy đều sở hữu những cái tên người người không cách nào quên được.
Tam đại tộc này bề ngoài nhìn như thân thiện nhưng bên trong thì đấu đá không ngớt, Tuyết Giang Thiên Thu gọi thẳng tên của bọn hắn ra chính là không muốn đề cao đối phương nhưng khi gọi Hiên Minh thì khác.
Luận về địa vị, Hiên Minh còn cao hơn không ít đạo sư của Thư Viện, đương đại lục tiên sinh không phải đùa, vô luận là khía cạnh thực lực hay bối cảnh đều không thua kém người nào cùng thế hệ.
Xem như bối cảnh Hóa Nguyên có chút hơi thấp thì sâu xa vẫn có sự tồn tại của Thẩm Thanh Phong chấn tràng, huống hồ Phu Tử vẫn còn ở đó, ai dám ở ngoài sáng gây bất lợi cho Hiên Minh.
Tuyết Giang Thiên Thu xưng hắn là lục tiên sinh cũng xem như một loại công nhận.
Khương Hy suy ngẫm một chút rồi nói:
“Thế hệ này ngoài cô nương ra không còn ai là Phù sư sao?”.
Tuyết Giang Thiên Thu mỉm cười đáp:
“Trừ bỏ lục tiên sinh, hậu bối của tam đại gia tộc bắt buộc phải học Phù đạo, dù thích hay không thì người nào người nấy vẫn là Phù sư.
Bất quá thế hệ này chỉ có Chu Hữu Tài vừa vặn bước vào cảnh giới đại sư, còn La Sơn Chấn Nghiêm thì thiên về kiếm đạo hơn”.
Nghe vậy, Khương Hy liền gật đầu, Chu Hữu Tài miễn cưỡng bước vào cảnh giới Phù đạo đại sư thì tính ra thiên phú của hắn vẫn rất tốt so với đại đa số tu sĩ.
Chỉ có điều so với tầng cấp thiên kiêu thì kém thật, về phần La Sơn Chấn Nghiêm thì không cần nói thêm làm gì, hắn chắc chắn là Phù sư nhưng cũng chỉ thế thôi, không đáng nhắc thêm.
Khương Hy nói:
“Như vậy Tuyết Giang cô nương là đệ nhất thiên tài Phù đạo của Thư Viện những năm này rồi”.
Tuyết Giang Thiên Thu đáp:
“Nếu chưa gặp Khương đạo hữu, ta đã có thể kiêu ngạo nhưng đối mặt với tông sư, đại sư chẳng là gì cả”.
Nói xong, nàng bất giác ngẩng đầu nhìn đạo hồng quang phù văn ở trên đầu một chút rồi nói tiếp:
“Ta đã đạt đến đỉnh phong của đại sư, cũng từng có lần thử trùng kích vào cảnh giới tông sư, trở thành tồn tại ngang ngửa với Phu Tử đại nhân cùng đại tiên sinh năm xưa nhưng đáng tiếc, ta thất bại”.
Khương Hy tựa hồ hiểu ý nàng, hắn nhẹ giọng nói ra:
“Tuyết Giang cô nương muốn thỉnh giáo sao?”.
Tuyết Giang Thiên Thu gật đầu đáp lại:
“Xác thực như vậy, đạo hữu đã là Phù đạo tông sư, bút pháp thuần thục tùy ý, không giống với người vừa bước vào nên ta nghĩ đạo hữu hẳn có phương pháp”.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Phương pháp vào tông sư về cơ bản là như nhau, cách không họa một lần không được thì làm lại ngàn lần, vạn lần, cho đến khi nào làm được thì nghiễm nhiên trở thành tông sư”.
Tuyết Giang Thiên Thu trầm mặc một chút rồi nói:
“Ý của đạo hữu là chênh lệch thiên phú?”.
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
“Cô nương hiểu sai ý ta, Phù đạo cần thiên phú nhưng không cần quá cao, quan trọng vẫn là nỗ lực cá nhân, ngày đêm họa phù không ngừng nghĩ tự nhiên sẽ thành tài”.
Ánh mắt của Tuyết Giang Thiên Thu lấp lóe một chút rồi nói:
“Khương đạo hữu luyện tập họa phù như thế sao?”.
Khương Hy làm một hớp trà Vân Phương rồi đáp:
“Ta không có nhiều chuyện để làm, tự nhiên có thừa thời gian luyện tập họa phù. Và đương nhiên, ngày đêm ta đều luyện tập liên tục”.
Tuyết Giang Thiên Thu mỉm cười nói:
“Thụ giáo”.
“Không dám”, Khương Hy mỉm cười đáp.
Tuyết Giang Thiên Thu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên nói tiếp:
“Khương đạo hữu không có nhiều chuyện để làm, hẳn cuộc sống tại tông môn cũng có chút nhàm chán đi?”.
Tu đạo vốn là chuyện nhàm chán, đây đã là thường thức nên một câu này của nàng cũng không thất lễ, ngược lại còn mang một cỗ ý vị thâm trường.
Đồng dạng như những người khác, Tuyết Giang Thiên Thu hôm nay đến thỉnh giáo Khương Hy là một nhưng cũng không quên thăm dò Thiên Nguyệt Tông.
Khương Hy cũng không ngoài ý muốn cho lắm, hắn cũng đã chuẩn bị câu trả lời sẵn từ trước rồi. Hắn mỉm cười nói:
“Sống lâu như vậy đã quen, ta cũng không có quá nhiều yêu thích với các hoạt động khác ở bên ngoài”.
Tuyết Giang Thiên Thu cười nhẹ một tiếng đáp lại:
“Đạo hữu quả thực giống với tam tiên sinh cùng tứ tiên sinh, đều là trạch nhân”.
Khương Hy biết danh tiếng trạch nhân kinh người của hai người kia, chí ít ở mảng ‘trạch’, được so sánh với bọn họ chính là một loại công nhận.
Hắn cười cười nói ra:
“Trạch nhân có điểm tốt của trạch nhân, có thể chuyên chú với đạo của bản thân”.
Tuyết Giang Thiên Thu gật đầu thừa nhận, nàng đáp:
“Đạo hữu có thể thành tông sư, đây chính là sự chuyên chú, ta thua kém ở mặt này”.
Khương Hy mỉm cười nói:
“Tuyết Giang cô nương không cần đánh giá thấp chính mình, độ cao của Phù đạo đều như nhau, vào sớm hay trễ chung quy rồi cũng sẽ vào, đỉnh phong đại sư cùng tông sư cũng chỉ cách một bước chân”.
Tuyết Giang Thiên Thu gật đầu thừa nhận, có thể nàng thừa nhận đạo lý của câu này, độ cao của Phù đạo và tu vi cũng tương xứng như nhau.
Ngươi không có tư chất thì không nghĩ cao nhưng người có tư chất cùng thiên phú trác tuyệt há lại không nghĩ.
Không cần biết chênh lệch thiên phú thế nào, chỉ cần một mực chuyên nhất thì sớm ngày thể nào cũng sẽ vào.
Cùng một độ cao, khác biệt chỉ nằm ở thời gian, so sánh chung quy cũng chỉ nhìn một thời điểm chứ không phải cả một đoạn đường.
Nhưng một bước chân kia không đơn giản chỉ là một bước chân, nó có thể là cả một vùng thiên địa.
...
Sau đó, Khương Hy cùng Tuyết Giang Thiên Thu trò chuyện có chút vui vẻ, dù sao cả hai đều thuộc Phù đạo nhất mạch nên xen kẽ vào đó có thể trao đổi kinh nghiệm với nhau.
Phù đạo của Tuyết Giang Thiên Thu so ra kém với Khương Hy nhưng cách lý giải của nàng cũng có chút độc đáo nên tranh luận cũng thú vị không kém.
Ngược lại, lý giải Phù đạo của Khương Hy rất sâu, giải khai không ít thắc mắc bấy lâu nay của Tuyết Giang Thiên Thu nên nàng cũng âm thầm cảm kích hắn không ngớt.
Bọn hắn cười nói rất vui vẻ nhưng những người bên ngoài lại không cách nào nghe thấy được nội dung, Tĩnh Tự Phù của Khương Hy rất cường đại, thế hệ này không ai có thể bỏ qua được ảnh hưởng của phù văn này để nghe lén cả.
Nội tâm của đám người này liền phiền muộn không thôi, bất kể tại Thư Viện hay ở ngoài, Tuyết Giang Thiên Thu đều là một người hòa đồng, dù không thường xuyên cười nói nhưng nàng cũng là một người dễ gần.
Vì vậy chúng nam tu của chính phái truy cầu nàng rất nhiều lần, đáng tiếc đều bị cái tên nào đó hay chặn ngang cản đường.
Nay nhìn thấy nàng chủ động tiếp cận Khương Hy như vậy liền khiến không ít nam đệ tử nảy sinh ghen ghét đâu.
Bất quá ghen ghét thì ghen ghét nhưng cũng chẳng thể nào làm gì được, ai bảo thực lực của người ta cường đại.
Nóng nảy nhảy ra chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Trò chuyện liên tù tì được hai canh giờ sau thì sắc trời cũng đã ngả tối, Tuyết Giang Thiên Thu cũng không thể nán lại lâu nữa nên lựa chọn trở về.
Trước khi đi, nàng cũng trao lại cho hắn một cây trâm cài đầu bằng ngọc rất tinh xảo. Nàng mỉm cười nói:
“Đây là tín vật riêng của ta, về sau nếu đạo hữu có chuyện cần giúp đỡ thì có thể đến Thư Viện tìm ta”.
Khương Hy nhìn ngắm qua cây trâm này một chút rồi liếc mắt nhìn ra đám đệ tử ngoài kia. Linh thức của hắn mạnh vượt trội những người này nên nhất cử nhất động của bọn hắn không cách nào qua mắt được hắn.
Thần sắc của bọn hắn bây giờ đều như nhau, đó là chấn kinh, thậm chí thông qua linh thức, Khương Hy còn như có như không nghe ra được ba chữ ‘vật định tình’.
Hắn hướng Tuyết Giang Thiên Thu nói:
“Ý tốt của cô nương ta xin nhận nhưng đưa ta thứ này sẽ tạo ra không ít bàn tán đâu”.
Tuyết Giang Thiên Thu nghe vậy liền liếc mắt quan sát xung quanh một chút, đồng thời linh thức của nàng cũng tản ra nghe ngóng một hồi.
Không lâu sau đó, sắc mặt của nàng có chút hơi ửng hồng lên đáp lại:
“Thật có lỗi, để cho đạo hữu phải khó xử rồi. Chuyện này ta sẽ đính chính giúp đạo hữu”.
Khương Hy không muốn nhận phiền phức nên hắn phải nói trước chuyện này để nàng xử lý, dù sao nàng cũng là thiên kiêu của Thư Viện, lời của nàng ít nhiều sẽ giải thích được một số hiểu lầm.
Hắn mỉm cười nói:
“Vậy phiền cô nương rồi”.
Tuyết Giang Thiên Thu mỉm cười gật đầu, sau đó nàng liền ly khai khỏi quán trà, về phần Khương Hy thì hắn thu lại Tĩnh Tự Phù của bản thân rồi ngẩng đầu nhìn lấy vầng trăng sáng ở trên trời cao kia.
Khóe miệng bất giác cong lên đầy vui vẻ.
Đã lâu không nhìn, trăng vẫn cứ đẹp như vậy.