Huyền Lục

Chương 426: Quỷ Mâu nghi hoặc




Minh Kính trưởng lão mới thu nhận Khương Hy không lâu nhưng Quỷ Mâu trưởng lão đã biết, chuyện này cũng khó trách được, lão là người chưởng quản phân đà ngay tại Hoàng Thành, tự nhiên sẽ có thủ đoạn kiểm soát riêng.
Xem như Minh Kính trưởng lão có cấp bậc ngang lão thì cũng chẳng tránh được mạng lưới thông tin này.
Minh Kính trưởng lão cũng không có chút ngạc nhiên gì cả, nàng nói:
“Tai của ngươi cũng thính quá rồi đấy”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt đáp:
“Đây là Hoàng Thành, không phải tổng bộ”.
Minh Kính trưởng lão ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Hắn có tiềm năng thành Ngọc Diện, lão thân chỉ cho hắn một chỗ dựa để những tên tiểu tử ở tổng bộ biết khó mà lui”.
“Ngươi đánh giá hắn cao đến thế?”, Quỷ Mâu trưởng lão có chút ngạc nhiên.
Minh Kính trưởng lão đáp:
“Như cũ, hắn là người của chủ nghĩa cá nhân”.
“Vậy ngươi có dám chắc hắn sẽ vào Nguyên Anh cảnh không?”, Quỷ Mâu trưởng lão nói.
“Chỉ cần không ngã giữa đường, hắn chắc chắn vào”, Minh Kính trưởng lão nhàn nhạt đáp.
Nghe vậy, Quỷ Mâu trưởng lão liền im lặng lại một hồi rất lâu, khoảng tầm ba mươi phút sau, lão mới nói tiếp:
“Những tên tiểu tử kia đến giờ vẫn không phục Ám Bộ”.
Minh Kính trưởng lão hừ lạnh đáp:
“Trừ bỏ có sư phụ là trưởng lão Ngọc Diện, bọn hắn chẳng có chút kinh nghiệm ám sát nào”.
Quỷ Mâu trưởng lão nói:
“Xác thực vậy, hành động của bọn hắn quá huênh hoang, không khác gì mấy tên đệ tử đại tông môn”.
Minh Kính trưởng lão đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó rồi nói ra:
“Ngươi muốn để Ám Bộ cảnh tỉnh bọn hắn?”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt nói:
“Hắn có sức hút rất kỳ lạ, hơn nữa cũng không làm người khác ghét, đám tiểu tử kia hẳn sẽ học được chút gì đó. Nhưng trước mắt hắn phải vào Kim Đan cảnh đã”.
“Ngươi cũng coi trọng hắn không kém gì lão thân”.
“Dạ Ma cần người như hắn, bất quá, lão phu vẫn chưa tin tưởng hắn hoàn toàn độc lập với Cửu Tiêu Tông”.
Minh Kính trưởng lão đáp:
“Lão thân nói rồi, hắn có thể không hại Cửu Tiêu Tông nhưng vĩnh viễn sẽ không thuộc về Cửu Tiêu Tông”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhìn sang nàng nói ra:
“Một lần nữa, Minh Kính, ngươi biết gì rồi?”.
Minh Kính trưởng lão đáp:
“Trước mắt lão thân không thể nói nhưng ngươi yên tâm, lão thân có căn cứ rõ ràng”.
Quỷ Mâu trưởng lão suy ngẫm một chút rồi thở dài nói ra:
“Đã ngươi nói vậy thì cứ cho là vậy đi”.
Minh Kính trưởng lão có chút cau mày lại đáp:
“Lão thất phu ngươi vẫn chưa hài lòng?”.
“Đừng trách lão phu, Ám Bộ biết quá nhiều thứ, nói Phù Linh chân nhân cưng chiều hắn cũng không sai. Lão phu khó có thể nghĩ hắn không có gì đó mờ ám được”.
Minh Kính trưởng lão đưa mắt nhìn lại phía Hoàng Thành rồi quay sang nói:
“Phù Linh chân nhân trước giờ không thu đồ, Ám Bộ là đệ tử đầu cũng như cuối cùng của chân nhân, chân nhân không tàng tư gì trước mặt hắn cũng là chuyện bình thường”.
Quỷ Mâu trưởng lão vẫn còn chút hoài nghi đáp lại:
“Thật sự chỉ có như vậy?”.
Minh Kính trưởng lão không biết nói gì hơn, nàng tận lực không thể để Khương Hy lộ ra Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ nên mới không nói chân tướng ra.
Nếu không nàng đã chẳng vòng vo thế này. Tên tiểu tử kia theo chủ nghĩa cá nhân quá mạnh, hơn nữa lại ưa thích bí mật không ngớt, cũng đồng nghĩa với việc hắn không thích bị người khác phát hiện ra hành tung.
Cửu Tiêu Tông không dùng được Nhân Mạch Trúc Cơ cho nên hắn vĩnh viễn không thể nào về Cửu Tiêu Tông. Vì vậy nàng mới tận lực để hắn thả lỏng bản thân hơn khi ở tại Dạ Ma.
Về phần cố ý để hắn gia nhập Thư Viện thì bỏ đi, nàng đối với Nho Môn nhất mạch cũng xem như có chút chiếu cố nhưng cũng không đủ giải tỏa uất ức mấy trăm năm kia của nàng.
Huống hồ Ám Bộ cũng không thích Thư Viện, hướng hắn vào đó chẳng khác nào bảo nàng quay lại Thư Viện.
Quá mức chán ghét.
Chưa kể đối diện với nàng bây giờ còn là một lão già suốt ngày nghi thần nghi quỷ không dứt, thật không khiến người khác yêu thích một chút nào.
Suy nghĩ một chút, nàng nói ra:
“Ngươi cùng lão thân còn nhiều thọ mệnh, tự nhiên sẽ không hiểu được một người sắp chết sẽ nghĩ gì”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt đáp lại:
“Phù Linh chân nhân cũng không phải một người sắp chết bình thường”.
“Đã vậy thì thế nào?”, thanh âm của Minh Kính trưởng lão đột nhiên lạnh lại mấy phần.
Hai con ngươi đỏ lòm ẩn đằng sau tấm vải đen của Quỷ Mâu trưởng lão cũng lấp lóe lên một chút, không khí tựa hồ có chút mùi phong vị giương cung bạt kiếm nhưng cũng chỉ tồn tại trong chốc lát.
Không bao lâu sau, Quỷ Mâu trưởng lão nói ra:
“Nếu hắn có vấn đề, trách nhiệm thuộc về ngươi”.
Minh Kính trưởng lão nhàn nhạt đáp:
“Thành giao”.
...
...
Khương Hy không biết hai đại lão của Dạ Ma đang dùng hắn như một quân bài đánh cược nhưng kể cả biết thì hắn cũng không thể quản nổi.
Một phần vì song phương chênh lệch quá xa, quân cờ cùng người đánh cờ chung quy không thể gắn chung vào một chỗ được, một phần nữa cũng là vì hắn còn đang bận phải duy trì hai trăm ngọn Nghiệp Hỏa này giữa không trung.
Khương Hy chưa từng hạ sát một người có công đức tại thân nên hắn không biết được nghiệp lực do những người này tạo ra sẽ đáng sợ thế nào nhưng bây giờ thì hắn hiểu rồi.
Nghiệp Hỏa của những người này không những mạnh bất thường mà tốc độ thiêu cháy cũng chậm rãi hơn bất cứ loại dị hỏa nào trên Đại Lục.
Loại Nghiệp Hỏa này nếu ứng trên cơ thể thật thì có khi Khương Hy phải chịu đựng cơn đau day dứt từng chút một chỉ để cầu được chết thanh thản.
Hai bên thái dương hắn bây giờ đã đầm đìa mồ hôi, mặc dù chỉ mới qua ba canh giờ nhưng hắn phải công nhận một điều, lần này quả thực rất khó, hắn còn phải chịu đựng tình cảnh này thêm sáu mươi chín canh giờ nữa.
Dẫu vậy, hắn vẫn không từ bỏ, từ bỏ cũng đồng nghĩa với chết, huống hồ hiện tại hắn cũng không phải hoàn toàn cạn kiệt pháp lực cùng linh thức.
Có Tam Dục ở đây, hắn không lo bản thân mình bị tiêu hao quá độ, nếu có lo thì cũng chỉ lo trị an của Lưu Tam gặp phải vấn đề và để lọt một người vào bên trong thôi.
Nhưng đáng tiếc, viễn cảnh đó khó xảy ra được, Lưu Tam làm việc rất cẩn thận, Khương Hy có thể phàn nàn cái gì nhưng không thể phàn nàn cách làm việc của hắn.
Vì vậy, Khương Hy vẫn có chút nắm chắc.
...
Mặt trời lên rồi lặn, tinh hải tan rồi hiện.
Ba ngày sau.
Sắc trời đêm đang dần dần sáng dần lên ở cuối chân trời, sắc mặt của Khương Hy tái mét lại, tinh quang trong mắt cũng đang dần ảm đạm đi bất quá khóe miệng của hắn lại cong lên khá vui vẻ.
Bởi hai trăm ngọn nến trước đó bây giờ đã cháy gần hết rồi, chỉ cần mặt trời ló rạng đông nữa thôi là quá trình khu trừ nghiệp lực của hắn sẽ thành công bước thứ hai.
Lưu Tam lúc này đã cho gia nhân lùi hết ra ngoài, phần mình đứng lại trong sân chờ đợi nghi thức kết thúc.
Không bao lâu sau, một ánh dương quang phóng lên tận đằng đông, Nghiệp Hỏa bùng lên thiêu hết hai trăm ngọn nến kia rồi tan biến vào trong hư không, khí vận của Khương Hy lập tức nổi lên như sóng triều.
Một ánh hoàng kim chói rọi tỏa ra người hắn cứ như là kim thân của Phật Môn.
Nghiệp lực xác thực rất đáng sợ nhưng nếu khu trừ thành công thì khí vận sẽ được đề thăng lên một bậc.
Đây là cái gọi cơ duyên cùng hiểm nguy tề tựu cùng một lúc.
Có khí vận gia trì, một chút nghiệp lực nhỏ nhoi chưa được khu trừ thì cũng sẽ bị khu trừ hết không còn một mảnh, trả lại cho hắn một cỗ thân thể không nhiễm nhân quả.
Gọi là thế nhưng thực chất cũng chỉ là nhân quả liên quan đến nghiệp lực thôi, nhân quả làm gì bị loại bỏ dễ đến thế được.
Ánh hoàng kim chiếu rọi lên người hắn không được bao lâu thì biến mất, trên người hắn nhễ nhại không biết bao nhiêu là mồ hôi, lớp áo trắng đằng trong đã sớm ướt đẫm dính thẳng vào người rồi.
Hắn từ tốn đưa một tay ra, Lưu Tam liền vội vàng dùng linh lực đẩy bó hương mới lên tay hắn.
Khương Hy dùng pháp lực thắp lửa lên đốt bó hương, sau đó vững người đứng thẳng dậy chắp hương trước ngực rồi vái lạy tứ phương, cuối cùng liền lần lượt cắm vào các lư hương đã được chuẩn bị từ trước.
Nghiệp lực là do bản thân tự tạo ra, nhưng khu trừ được là do thiên thượng chiếu cố cho phép. Vì vậy sau khi khu trừ xong nhất định phải thắp hương vái lạy trời đất.
Khương Hy là người tu đạo nên lần tế lễ này hắn không cúng đồ chay hay đồ mặn mà chỉ cúng hương, hơn nữa hương này còn là loại dành riêng cho việc cúng bái tại tu chân giới.
Giá cả không rẻ nhưng đáng để bỏ tiền ra.
Sau khi thắp hương xong, Khương Hy liền quỳ ở đó đọc một bài kinh văn tương đối lâu, khoảng tầm mười lăm phút sau đó thì hắn mới phi thân xuống dưới tế đàn.
Thời điểm hai chân hắn chạm xuống đất thì toàn thân có chút loạng choạng không vững, may mắn có Lưu Tam ở đó chiếu cố nên hắn mới không gục hoàn toàn.
Lưu Tam nhìn thấy sắc mặt tái trắng kia của hắn thì có chút lo lắng nên vội nói ra:
“Công tử, người không sao chứ?”.
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
“Không sao, còn miễn cưỡng đứng được, ngươi dìu ta đến phòng tắm, chờ đợi hương cháy hết liền cho người dọn dẹp”.
Lưu Tam nghe vậy liền cung kính gật đầu nói ra:
“Vâng, thưa công tử”.
Sau đó, hắn cẩn thận đưa Khương Hy vào bên trong phòng tắm rồi trợ giúp thay y phục ra, cho đến khi Khương Hy hoàn toàn chìm hẳn xuống dưới đáy hồ linh tuyền thì hắn mới yên tâm trở ra bên ngoài.
Khương Hy sở hữu Sắc Dục Thể nhưng ngạc nhiên là Lưu Tam không hề bị ảnh hưởng một chút nào, đây cũng là vì bản thân hắn đã được Khương Hy truyền thụ một chút yếu quyết của Sắc Dục Thiên.
Đương nhiên, cũng chỉ là một chút thôi, mấu chốt là để Lưu Tam có thể đối phó được với dục công cùng mị công trong thiên hạ.
Hoàng Thành là nơi rồng rắn lẫn lộn, thậm chí lẫn trong đó còn có tu sĩ tà đạo nhất mạch cho nên Lưu Tam cần phải giữ cho bản thân mình tỉnh táo đến mức độ cao nhất.
Xem như gặp phải cao thủ mị công mạnh mẽ như trong hoàng cung thì cũng phải giữ cho đầu óc thanh tỉnh để đối phó.
Dù thời gian không dài nhưng Khương Hy có thể xác nhận được độ trung thành của Lưu Tam, hắn đã từng cố ý để bản thân lộ sơ hở không ít lần nhưng Lưu Tam mỗi lần đó đều tận tụy hầu cận không thiếu sót một chút nào.
Thậm chí còn giúp hắn hộ pháp không ít lần, vì vậy sau Tuyết Lam, Lưu Tam nghiễm nhiên trở thành người tương đối thân cận nhất với hắn.
Khương Hy trầm mình ở dưới đáy hồ linh tuyền, thiên địa linh khí lũ lượt tiến vào bên trong người hắn không ngừng nghỉ, theo đó, sắc mặt của hắn cũng đỡ tái nhợt hơn so với lúc trước.
Ba ngày qua Thực Dục Thiên trợ giúp hắn rất nhiều nhưng thân thể của hắn cũng có hạn, kinh mạch dù có dẻo dài thì cũng sẽ có lúc cần nghỉ ngơi, bây giờ là thời điểm hắn cần để thân thể mình an dưỡng.
Chí ít trong vòng một tuần đến, hắn không muốn phải tự thân động thủ một chút nào.
Giữa lúc này, từ trong giới chỉ của hắn, một luồng tinh quang bất ngờ bắn ra rồi hiển hóa thành một tấm ngọc bài xanh ngọc.
Khương Hy cảm thấy có chút ngạc nhiên bởi đây là ngọc bài của Dạ Ma, ngọc bài tự động xuất hiện như thế này hắn chưa từng thấy bao giờ nên ngạc nhiên cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trong đầu hắn đột nhiên vang lên một thanh âm của nữ nhân:
“Ám Bộ, khu trừ nghiệp lực thế nào rồi?”.
Nghe vậy, hai mắt Khương Hy có chút hơi mở, hắn nhanh chóng nâng người lại trồi lên khỏi mặt nước rồi nhìn về tấm ngọc bài ở trong tay.
Đây là giọng của Minh Kính trưởng lão, hắn không thể nào nhận lầm được. Trầm mặc một hồi, hắn nói ra:
“Đa tạ tiên sinh đã quan tâm, ta đã khu trừ nghiệp lực thành công. Mặt khác, ta cũng xin cáo lỗi tiên sinh vì đã không báo trước”.
Minh Kính trưởng lão hiền hòa cười nói:
“Không sao, khu trừ nghiệp lực quan trọng hơn, một bước này đối với ngươi có lợi, tự nhiên lão thân sẽ không quấy rầy. Chưa kể, bao giờ bắt đầu đều do ngươi quyết định, lão thân không vội”.
Khương Hy gật đầu đáp lại:
“Đa tạ tiên sinh đã chiếu cố, vậy thì ta xin phép được lùi lại tuần sau”.
Minh Kính trưởng lão suy nghĩ một chút rồi nói:
“Cũng phải, ngươi cũng nên nghỉ ngơi, thời gian tới đừng rời khỏi trạch viện, tận lực đừng lộ mặt ra bên ngoài nếu không cần thiết, bao gồm nhân dạng thực hay dịch dung, thậm chí là thân phận Ám Bộ”.
Khương Hy cảm thấy có chút không hiểu nên đáp lại:
“Bẩm tiên sinh, đã có chuyện gì sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.