Một câu này đầy ý vị, nghe như thể Quỷ Mâu trưởng lão từ trước đã biết đến việc Khương Hy sẽ tìm đến Quỳ Liên vậy.
Ở trong thư, Khương Hy chỉ báo đêm nay hắn đến thôi còn lý do đến là gì thì hắn không hề cáo tri lại, bất quá lấy nhãn lực cùng trí tuệ của Quỷ Mâu trưởng lão, lão đoán ra được cũng là chuyện bình thường.
Khương Hy ôm quyền từ tốn đáp:
“Nếu đêm nay đạt được tin tức chính xác, ba ngày sau vãn bối sẽ đi”.
Khác với lúc nói chuyện với Minh Mạc hay Nguyệt Hải Đà chủ, Khương Hy không dám xưng ‘ta’ khi đối mặt với Quỷ Mâu trưởng lão. Dù sao lão cũng là cường giả ngang ngửa với Vệ Khắc Nguyên, tu vi thâm sâu khó lường.
Khương Hy lựa chọn ‘vãn bối’ thay vì ‘tiểu nhân’ để gọi mình chính là để cho lão thấy sự cao ngạo của hắn.
Ngụ ý đại khái là một đời này hắn có thể là vãn bối của lão nhưng vĩnh viễn không bao giờ là tiểu nhân, sớm muộn gì hắn cũng đạt đến độ cao của lão.
Bản thân Khương Hy cũng cao ngạo nhưng cái cao ngạo của hắn còn đang ngủ say chờ ngày thức tỉnh.
Ánh mắt của hắn rất cao cho nên hắn sẽ không bộc lộ sự cao ngạo của mình ra tại những cảnh giới thấp này.
Ngày nào hắn vào được Nguyên Anh cảnh, ngày đó sự cao ngạo của hắn mới chính thức tỉnh giấc.
Bất quá loại hành động này cũng chỉ dành riêng cho hắn mà thôi, đối với người ngoài hắn phải thể hiện ra một chút để người khác có thể đánh giá hắn như ‘một người bình thường’.
Lấy thân phận Vô Cửu của hắn, thực lực đã không phải là vấn đề nữa rồi, bản thân tỏa ra một cỗ ngạo ý thì cũng chẳng ai có dị nghị gì bởi tại toàn Dạ Ma này, hắn có cái quyền đó.
Quỷ Mâu trưởng lão nghe xong liền gật đầu, thần sắc vẫn bất biến như cũ, lão nhàn nhạt nói:
“Ngươi không cần lo lắng thông tin, vị trí của Văn Đồng Quỳ Liên do đích thân lão phu truy ra nên ngươi chỉ cần chuẩn bị đầy đủ là được”.
Nghe vậy, Khương Hy nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ một chút, hắn đáp:
“Bẩm trưởng lão, vậy còn vị tiền bối Nguyên Anh cảnh đi theo nàng thì sao?”.
“Ngươi biết có người đi theo?”.
Quỷ Mâu trưởng lão có chút ngạc nhiên nhưng sắc mặt vẫn bất biến, bình thường lấy suy nghĩ của lớp hậu bối thì rất khó nghĩ ra được trong bóng tối có cường giả đi theo thủ hộ.
Dù sao tư duy tổng thể của tu sĩ Trúc Cơ cảnh vẫn rất có hạn, khó mà suy nghĩ đến được một vấn đề có tầm truyền thừa cao đến thế được.
Người thông minh lắm thì có thể nhìn ra có người đi theo bất quá Khương Hy lại chỉ đích thân ra lão tổ Nguyên Anh cảnh thì lão không ngạc nhiên không được.
Khương Hy ôm quyền từ tốn đáp lại:
“Trong trận chiến trước vãn bối đã bị vị tiền bối đó thâm nhập vào bên trong não hải, vãn bối lúc đó có kết giới tinh thần nên đã phát giác ra được”.
Quỷ Mâu trưởng lão có hơi nâng đầu lên, tựa hồ lão cũng có nhướng mày một chút bất quá lớp vải đen kia đã che mất rồi.
Lão đưa hai tay chắp sau lưng rồi nói tiếp:
“Ngươi yên tâm, đích thân lão phu sẽ nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ Ma Tôn, ngươi chỉ cần tập trung vào việc đánh với Văn Đồng Quỳ Liên là được”.
Vừa dứt lời, một tay của lão đưa lên rồi chỉ về phía Khương Hy, một luồng lam quang quỷ dị đột nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay lão rồi nhanh chóng bay vào trong đầu hắn.
Tốc độ cực kỳ nhanh, đến kết giới tinh thần của hắn còn phát giác chậm một nhịp.
Ngay sau đó, hàng loạt thông tin bất ngờ xuất hiện ở trong đầu, thần sắc của hắn liền có chút vui mừng.
Đây xác thực là thông tin tổng hợp của Quỳ Liên trong nửa năm trở lại đây.
Nhận được thông tin, hắn vội vàng ôm quyền đáp lại:
“Đa tạ trưởng lão đã chỉ dẫn”.
Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu nói ra:
“Nếu đã nhận được thông tin rồi thì ngươi lui ra đi. Còn Minh Mạc ở lại”.
Nghe vậy, Khương Hy cũng không dám nán lại làm gì, hắn liền ôm quyền xin phép cáo lui, trước khi đi hắn cũng không quên ôm quyền hướng Minh Mạc một chút.
Minh Mạc gật nhẹ đầu phất ống tay áo ra hiệu cho hắn nhanh đi ra chỗ khác để tránh cho trưởng lão nổi giận.
...
Ngay sau khi Khương Hy rời đi được một lúc, Quỷ Mâu trưởng lão mới quay sang nhìn Minh Mạc một hồi rồi nói ra:
“Lão thất phu Hoàng Ngưu đã nói với lão phu, bốn năm qua ngươi bảo vệ hắn không tồi”.
Nghe vậy, Minh Mạc cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh cho nên liền vội vàng cung kính đáp lại:
“Trưởng lão quá khen, Minh Mạc không dám nhận”.
Là xác thực không dám nhận, bởi bốn năm qua hắn không tìm thấy được Khương Hy cho đến ba tháng trước trong lần ám sát một tu sĩ Kết Đan cảnh.
Lúc đó hắn cũng chỉ vừa vặn đi ngang qua thôi nhưng chính cái vừa vặn đó mới giúp hắn không bị Hoàng Ngưu trưởng lão tính sổ.
Minh Mạc không ngờ rằng Khương Hy lại đang trốn ở ngay Hoàng Thành, chả trách hắn lại đi khắp Bắc Nguyên tìm không ra nổi thân ảnh.
Minh Mạc là người giám sát trực tiếp Khương Hy nên hắn biết một số thói quen làm nhiệm vụ, đó là Khương Hy thường sẽ ở một nơi nhưng lại làm nhiệm vụ tại một nơi khác.
Khương Hy sẽ không bao giờ làm nhiệm vụ ở cùng một nơi hắn đang ở để tránh bại lộ cho nên khi nghe tin tất cả mục tiêu của hắn đều ở Hoàng Thành thì suy nghĩ đầu tiên của Minh Mạc chính là tránh Hoàng Thành ra.
Nào ngờ Khương Hy lại thật sự ở Hoàng Thành, điểm này liền khiến Minh Mạc có chút càng ngày càng nhìn không thấu hắn.
Thời điểm Minh Mạc gặp lại được Khương Hy, hắn đã sinh long hoạt hổ đến mức không cần phải bảo vệ rồi nên nói thẳng ra nhiệm vụ Hoàng Ngưu trưởng lão đã giao thì về cơ bản Minh Mạc không làm một chút nào cả.
Bất quá mấy lão nhân này không biết nội tình nên nhận vơ cũng không sao.
...
Quỷ Mâu trưởng lão nói tiếp:
“Trong số những người được khảo nghiệm thì cũng chỉ còn bảy người còn sống, Vô Cửu lại là người mạnh nhất, là thanh đao có giá trị nhất để chấn nhiếp đám thiên kiêu thế hệ này, chuyện sống chết của hắn có liên quan mật thiết đến mặt mũi của Dạ Ma.
Vì vậy, không cần khiêm tốn, ngươi làm rất tốt.”.
Nghe vậy, Minh Mạc liền khom người đáp:
“Đa tạ trưởng lão đã khích lệ”.
Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu, sau đó lão nói tiếp:
“Một lát ngươi đến ngân khố để nhận thưởng, lão thất phu Hoàng Ngưu kia đã báo trước rồi, ngươi chỉ gần nêu ngoại hiệu ra là được. Còn bây giờ, lão phu có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi”.
Tâm thần Minh Mạc có chút hơi căng thẳng, hắn đích thực là được thụ sủng nhược kinh, lão tổ Nguyên Anh cảnh rất hiếm khi hiện thế trên thế gian, coi như các bậc thành chủ nổi danh toàn thiên hạ cũng không mấy khi xuất hiện.
Mà các trưởng lão Ngọc Diện này lại càng bí ẩn hơn, nhiều khi cũng chỉ nghe danh chứ không thấy người.
Ấy vậy mà Minh Mạc lại được hai lần liên tiếp nhận được nhiệm vụ của trưởng lão Ngọc Diện, thử hỏi làm sao hắn không thụ sủng nhược kinh được.
Nhưng hắn cũng không thể từ chối, nhiệm vụ của sát thủ Ngọc Diện đưa ra thường có liên quan đến mặt mũi hoặc nội tình Dạ Ma, lấy thân phận hạch tâm của hắn, kể cả có thất bại thì nhiều lắm là chịu phạt thôi.
Nhưng nếu thành công thì phần thưởng sẽ cực kỳ hậu hĩnh, như nhiệm vụ của Hoàng Ngưu trưởng lão ngày trước chẳng hạn, dù chưa thấy nhưng hắn đảm bảo sẽ rất nhiều.
Cho nên hắn ngay tức khắc nghiêm nghị nói ra:
“Nguyện theo trưởng lão, Minh Mạc sẽ không từ chối”.
Quỷ Mâu trưởng lão khẽ nhếch miệng lên, dù rất nhỏ nhưng xác thực lão đã nhếch lên. Từ đầu đến cuối lão không biểu hiện chút cảm xúc nào nhưng bây giờ lão lại nhếch miệng.
Điều đó chứng tỏ nhiệm vụ lão giao sắp tới đây tựa hồ có chút thú vị.
Lão nói ra:
“Ngươi âm thầm đi theo Vô Cửu, tra xét người hắn xem có cầm vật của Bạch Kính gia năm đó không, nếu có, đoạt về đây cho lão phu”.
Nghe vậy, đôi mắt ẩn đằng sau tấm Kim Diện của Minh Mạc có chút hơi chuyển. Sự kiện Bạch Kính gia đối với cao tầng Dạ Ma rất quan trọng, năm đó nhiệm vụ nhìn bên ngoài thì thành công nhưng thực tế lại thất bại bởi Nguyên Anh Huyết không trở về.
Minh Mạc là hạch tâm của Dạ Ma nên hắn biết chân tướng của Bạch Kính gia như thế nào. Lão tổ tông của Bạch Kính gia là lão tổ Nguyên Anh cảnh, chuyện này ai cũng biết.
Nhưng không mấy ai biết được, lão còn một thân phận khác, đó là sát thủ Ngọc Diện của Dạ Ma, ngoại hiệu là Bạch Thủ.
Tu chân giới đã sớm không còn biết Bạch Thủ là ai nhưng với những người còn sống từ thời điểm lão hoành hành thì sẽ biết được Bạch Thủ đáng sợ như thế nào. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Lão là một trong những thanh đao mạnh nhất Dạ Ma nắm lúc bấy giờ.
Tiền tài, địa vị cùng thực lực của lão chính là do Dạ Ma ban cho, cho nên Nguyên Anh Huyết của lão đương nhiên phải thuộc về Dạ Ma.
Bất quá năm đó Bạch Thủ bỗng dưng biến mất, đến Nguyên Anh Huyết cũng không còn được lưu lại, cho nên Dạ Ma thời điểm đó đã lùng sục cả Đại Lục lên để bắt lão về.
Đáng tiếc, không ai tìm ra được lão.
Cho đến tận mấy năm trước Dạ Ma mới tra ra được Bạch Thủ năm đó sau khi rời khỏi Dạ Ma thì đã lập ra Bạch Kính gia.
Từ đó, kết cục của Bạch Kính gia chính là bị diệt môn, còn Nguyên Anh Huyết bắt buộc phải được thu về Dạ Ma.
Bạch Thủ làm trưởng lão Ngọc Diện lâu năm, tự nhiên sẽ được lưu mệnh bài cùng lệnh huyết tại tổng bộ của Dạ Ma.
Một khi lão chết, mệnh bài chắc chắn sẽ nát. Còn về phần lệnh huyết thì đó là một thủ đoạn đặc thù dùng để kiểm tra xem đã có ai phục dụng Nguyên Anh Huyết chưa.
Nếu chưa ai dùng, vậy thì lệnh huyết sẽ còn là một giọt máu trôi nổi trong nước. Nhưng nếu đã có người dùng, lệnh huyết sẽ hòa tan vào trong nước ngay.
Đến tận bây giờ, lệnh huyết của Bạch Thủ vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ Nguyên Anh Huyết của lão vẫn chưa có ai được phục dụng.
Các vị trưởng lão Ngọc Diện âm thầm tra xét từng người một trong nhiệm vụ diệt môn năm đó tự nhiên sẽ tra ra nguồn căn tại sao.
Trong đó trừ bỏ sát thủ Kim Diện kia thì mười sát thủ giỏi nhất Bắc Nguyên đã chết hết chín người, chỉ còn mỗi Khương Hy sống sót.
Quỷ Mâu trưởng lão nhắm vào hắn tự nhiên là chuyện bình thường.
...
Minh Mạc suy tính một chút rồi ôm quyền đáp lại:
“Vâng, thưa trưởng lão, Minh Mạc sẽ đi ngay”.
Vừa dứt lời, hắn liền nhanh chóng lui ra ngoài đi ngân khố nhận thưởng rồi nhanh chóng âm thầm bám theo Vô Cửu, tránh để cho tên tiểu tử kia lại chạy mất.
So với nhiệm vụ trước của Hoàng Ngưu trưởng lão thì nhiệm vụ này khó hơn nhiều, đúng hơn thì tầm quan trọng của nó cao hơn hẳn so với những nhiệm vụ khác.
Nguyên Anh Huyết chưa bao giờ là chuyện đơn giản bởi chỉ cần đưa nó đúng người thôi là mấy trăm năm sau, Dạ Ma lại tiếp tục sinh ra một sát thủ Ngọc Diện, đây là vấn đề liên quan đến truyền thừa.
Bạch Thủ năm đó nếu không phản bội thì có lẽ Bạch Kính gia của lão bây giờ đã có thể âm thầm nhờ vào Dạ Ma để huy hoàng một thế rồi.
Bất quá nội tình năm đó như thế nào thì Minh Mạc không dám tra, những chuyện không liên quan đến hắn tốt nhất là đừng nên quản lung tung, không khéo tên thật của hắn lại xuất hiện trong nhiệm vụ Kim Bảng cũng nên.
...
Khương Hy sau khi nhận được thông tin cần thiết từ Quỷ Mâu trưởng lão rồi thì hắn cũng không nán lại phân đà làm gì nữa, thay vào đó, hắn trực tiếp rời thành đi tìm Quỳ Liên luôn.
Hắn nói với lão là ba ngày sau mới đi nhưng trên thực tế, ba ngày sau mà đi thể nào cũng sẽ bị Minh Mạc tra ra được tung tích.
Mấy tháng trước gặp lại, Khương Hy đã để ý đến biểu hiện bất thường của Minh Mạc nên hắn đã sớm biết, Minh Mạc bị mất dấu hắn một thời gian dài.
Hắn không biết Minh Mạc mất dấu hắn nên trong suốt mấy năm qua vẫn rất cẩn thận sinh hoạt tại trạch viện, còn bây giờ đã biết rồi thì hắn không đời nào để Minh Mạc bắt được thân ảnh của hắn.
Về phần Quỷ Mâu trưởng lão, Khương Hy không phải đồ ngu, hắn đủ thông minh để biết tấm Ngân Diện của mình không thể nào che chắn được con mắt của lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Lão đã biết được dung mạo thật của hắn, hắn dám chạy, vậy thì lão sẽ truy hắn hết tận chân trời góc bể. Ngay từ thời điểm Khương Hy bị lão triệu tập, hắn đã biết một đời này khó thoát khỏi Dạ Ma rồi.
Cho nên một lần này hắn phải chủ động một chút mới được, sớm ngày vào được hạch tâm.
Chỉ có thực lực cùng địa vị của hắn một ngày tăng cao thì hắn mới không sợ bị mấy lão quái vật này tính toán.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!