Dẫu vậy, Khương Hy nghĩ có lẽ nàng đã biết rồi, dù sao kỳ đại lễ của Thần Điện rất nổi tiếng, trên khắp Đại Lục không nơi nào không biết được.
Truyền thống này cả kéo dài qua vạn năm, Ma Đạo nhất mạch hẳn biết rất rõ.
Quỳ Liên tiến vào Bắc Nguyên đương nhiên phải nắm lấy bộ phận thông tin quan trọng này, nếu không nàng đã sớm táng thân tại Bắc Nguyên rồi chứ không phải nhơn nhởn như bây giờ.
Nếu quan sát kỹ tình hình thì vị trí của nàng đang ngồi so với Thiên Nhai Đỉnh cách nhau tương đối xa.
Một cái có độ cao trên một dặm, một cái có độ cao tiếp cận hai mươi dặm.
Không cần suy nghĩ cũng biết chênh lệch rất xa rồi, hơn nữa Quỳ Liên lựa chọn mạn sườn phía nam trong khi Thần Điện tổ chức đại lễ lại nằm ở mạn sườn phía bắc.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, hắn cũng thật không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì nữa.
Lo lắng an nguy của mục tiêu?
Hắn điên rồi, loại sai lầm cấp thấp này mà cũng phạm phải.
“Ra đi, không cần trốn nữa”.
Thanh âm của Quỳ Liên đột ngột vang lên, con tim của Khương Hy liền nhảy lên một nhịp, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được bình tĩnh của bản thân.
Hắn đang ở cách nàng những một dặm, lấy loại khoảng cách này trừ khi nàng bước vào Ngưng Dịch cảnh hoặc bản thân nắm giữ một loại bí pháp giúp bản thân mở rộng linh thức trong thời gian ngắn thì mới có thể tìm thấy hắn.
Bất quá bí pháp sẽ đem lại phản phệ nhất định và Quỳ Liên không phải là người rảnh rỗi đến mức dùng bí pháp khi không gặp tình huống nguy cấp.
Khương Hy xác định, thanh âm này của nàng không phải để gọi hắn mà là gọi người khác.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện ba người, hai nam, một nữ. Bọn hắn mang một bộ trường bào màu trắng có điểm xuyết họa tiết ánh kim, đây là trường bào đại diện cho đệ tử của Thần Điện.
Khương Hy nhìn thấy ba người này, thần sắc cũng có chút ngưng trọng lại bởi khí tức của cả ba rất mạnh.
Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong.
Nói không ngoa, đây là đội hình tập kích mạnh nhất Quỳ Liên từng gặp, những người trước đó có liên hợp lại thì cũng không bằng ba người này.
Nam tử đi đầu trong ba người có chút cao lớn, thân hình không khác hộ pháp là bao, hai người còn lại phải hợp lại thì may ra với đọ được kích thước cơ thể với hắn.
Hắn bước lên ôm quyền nói:
“Cô nương, Thiên Nhai sơn mạch hiện tại đang nằm dưới quyền quản lý của Thần Điện, mong cô nương nhanh chóng rời khỏi”.
Quỳ Liên từ tốn nhấp nốt số rượu trong chén rồi tùy tiện ném xuống vách núi, nàng đứng dậy quay lại nói:
“Theo ta nhớ thì còn năm tháng nữa Quang Thần Đại Lễ mới diễn ra, nơi này lại nằm rất xa địa phận của Thiên Nhai Đỉnh, các ngươi đến tận đây đuổi người cũng xem như có lòng”.
Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng ai cũng nghe ra được một mùi châm biếm ở đây, vị trí của nàng cùng Thiên Nhai Đỉnh cách nhau rất xa, chí ít cũng phải ba ngàn dặm, ấy vậy mà đệ tử Thần Điện lại dám quản đến tận đây.
Từ bao giờ Thiên Nhai sơn mạch thuộc về quản hạt của Thần Điện rồi?
Ba người kia không phải người ngu, đương nhiên sẽ nghe ra cỗ châm biếm này, bất quá bọn hắn lại bị chấn trụ ngay tại chỗ khi nhìn thấy dung mạo của nàng.
Quỳ Liên rất đẹp, dung mạo của nàng không thể nói là đệ nhất trong lịch sử nhưng trong vài thế hệ trở lại đây thì nàng đích thật là đệ nhất.
Trong ba người cũng có nữ nhân nhưng nữ nhân này bình thường, dung mạo do tu luyện nên cũng có chút thanh tú, bất quá so với Quỳ Liên thì càng không có cửa.
Đồng dạng, nàng cũng đang ngây người nhìn Quỳ Liên.
Ai nói nữ nhân ghen ghét dung mạo với nhau? Nữ nhân cũng có ngưỡng mộ dung mạo nhau đấy.
Cả ba người vốn dĩ rất tức giận khi nghe Quỳ Liên châm biếm nhưng thấy dung mạo của nàng xong thì cỗ tức giận đó đã mất đi không biết từ lúc nào.
Khương Hy ở đằng xa cũng cười thầm không thôi, nàng đúng là kỳ nhân đương thế, chỉ việc dùng dung mạo này làm chuyện xấu thì đúng là khó người nào ghét nổi.
Những lần trước nàng bị người khác ghét là vì ra tay quá tàn độc nên hình tượng đẹp đẽ tuyệt trần trong mắt bị đổ vỡ không thương tiếc.
Lần này hắn cũng muốn xem nàng sẽ làm gì đây, trực tiếp giết, hay là thả người.
Khương Hy chưa từng thấy Quỳ Liên chủ động chạy nên hắn cũng không cân nhắc tình huống này vào trong suy nghĩ.
Ba tu sĩ Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong xác thực rất mạnh nhưng để giết được nàng thì không thể, trọng thương nàng thì lại có thể.
Hắn đang đợi song phương lao vào chiến một trận đây.
Cơ hội tốt như vậy làm sao hắn bỏ qua được.
...
Quỳ Liên đợi ba người kia trả lời nhưng đợi mãi vẫn không thấy liền có chút nhàm chán, nàng ném bầu rượu trắng kia về phía trước.
Rượu trong bình liền vung ra bên ngoài hóa thành từng mảnh vỡ thủy tinh trong suốt rồi lao đến như mưa rơi.
Ba người kia sực tỉnh lại, linh lực trong người liền bùng phát, nam tử cao lớn hừ lạnh rồi vung ra một chưởng.
Nhiệt lực kinh người đột nhiên tỏa ra, mặt tuyết dưới chân ngay lập tức hóa thành vũng nước, còn những mảnh vỡ thủy tinh kia thì bốc hơi không còn một mảnh.
Nam tử cao lớn thấy thế liền nhíu mày.
“Ảo ảnh? Ngươi là ai?”.
Quỳ Liên mỉm cười nói ra:
“Không biết? Vậy ra ta hiểu lầm rồi, cứ nghĩ các ngươi đến truy sát nữa kia”.
Nam tử còn lại tựa hồ nghĩ đến gì đó, sắc mặt khẽ biến chỉ thẳng vào mặt nàng rồi quát lên:
“Ngươi là ma nữ?”.
Quỳ Liên cười khúc khích đáp lại:
“Người có tên có họ, các ngươi suốt ngày ma nữ, ma nữ không chán sao?”.
Nữ tử nghe vậy liền rút kiếm ra nói:
“Nguyên lai là ma nữ. Ma nữ là con của cõi u minh, là địch nhân của quang thần. Nhân danh quang thần, ta phải diệt sát ngươi”.
“Nhân danh quang thần”.
“Nhân danh quang thần”.
Hai nam tử còn lại cũng gật nhẹ đầu nói ra.
Nữ đệ tử Thần Điện nắm chặt kiếm lao vào đánh với Quỳ Liền, miệng quát lớn:
”Nạp mạng đi!”.
Quỳ Liên thấy vậy liền thở dài, cứ nghĩ mấy tên đệ tử chính phái này có thể học được điều gì rồi nhưng hóa ra lại không.
Những người đơn đả độc đấu với nàng cơ hồ đều chết hết, trừ phi đạt đến trình độ biến thái như Thánh Tử Huyết Giáo hoặc Dạ Ma Vô Cửu thì mới có cơ hội đánh ngang cơ nàng.
Cây trường tiên kia xuất hiện, khóe miệng nàng khẽ cong lên đầy yêu dị rồi lao vào ứng chiến.
Nữ đệ tử Thần Điện huy kiếm chém ra một luồng kiếm quang phi thường sáng chói, quang huy hùng mạnh mười phần.
Quỳ Liên nhẹ nhàng xoay chuyển trường tiên, pháp lực quán thông vào trong rồi đánh về phía đạo kiếm quang kia, sát cơ cực kỳ kinh khủng.
Oanh!
Dư lực mạnh mẽ liền đẩy ngược về phía hai bên, thân hình Quỳ Liên hơi lùi ra sau một chút, đồng dạng nữ tử kia cũng vậy.
Nữ tử kia thấy vậy liền giật mình, không ngờ nàng lại đánh ngang cơ với Quỳ Liên?
Không đúng, là Quỳ Liên đánh ngang với nàng!
Quỳ Liên rất mạnh, phân chia cảnh giới dưới Kim Đan cảnh cơ hồ không có chút ảnh hưởng gì đến chiến lực của nàng cả.
Nhưng phải biết rằng, Ngưng Dịch cảnh cùng Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong cách nhau rất xa. Một bên chỉ mới ngưng khí hóa dịch một phần, một bên đã toàn vẹn hóa dịch.
Từ đó, đẳng cấp linh lực sinh ra cũng chênh lệch rất nhiều.
Linh lực của nữ đệ tử Thần Điện cô đọng hơn của Quỳ Liên nhưng lại thua ở độ tinh thuần.
Quỳ Liên tu luyện Nguyên Anh công pháp nên độ tinh thuần linh lực của nàng cực kỳ kinh dị, tu sĩ đồng cấp muốn đánh bại nàng thì điều kiện đầu tiên là phải tu luyện Nguyên Anh công pháp.
Nhưng những người có thể luyện được tầng cấp công pháp này đều phải là thiên kiêu cực kỳ mạnh.
Hai nam tử thấy vậy liền có chút không hài lòng nói ra:
“Ma nữ cần phải bị thanh tẩy, sao ngươi lại nương tay?”.
Sắc mặt nữ tử có chút âm trầm rồi đáp lại:
“Ta không nương tay, nàng mạnh hơn dự liệu, chúng ta cùng lên mới được”.
Nghe vậy, nam tử cao lớn liền giật mình, sắc mặt không thể tin được. Đột nhiên, một luồng nước ấm bất ngờ tuôn ra ở bên cạnh.
Sắc đỏ ngập trời, nam tử còn lại không biết từ bao giờ chỉ còn lại mỗi nửa thân dưới, máu bắn ra tung tóe hết bộ trường bào trắng ngần.
Sắc mặt hai người liền kinh hãi rồi vội vàng nhìn lại vị trí ban đầu của Quỳ Liên, nhưng nàng đã sớm không còn ở đó nữa rồi.
Nam tử cao lớn lập tức gầm lên một tiếng, một cột sáng lấy hắn làm trung tâm liền tỏa ra xung quanh, Quỳ Liên đang dùng Ảo Thuật ẩn mình trong bóng tối vì vậy mà lộ tẩy.
Nữ tử phát hiện ra thân ảnh của nàng, một tay huy kiếm kéo theo hàng loạt kiếm khí như thủy triều quét ngang về phía trước.
Kiếm khí cực kỳ nhiều, sát cơ cũng cực kỳ khủng khiếp.
Quỳ Liên cau mày lại, lượng kiếm khí này xác thực rất phiền phức, nàng liền nâng chưởng đánh xuống đất.
“Thần thông - Tử Ma Quán Trung”.
Hư ảnh ma quỷ bùng nổ từ dưới đất lên như núi lửa phun trào rồi nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể nàng.
Kiếm khí lao đến phụ cận còn chưa kịp tiếp xúc thì đã bị cỗ khí tức âm lãnh kia làm cho ô uế hết rồi. Đồng dạng, cột sáng được tạo ra trước đó cũng bị Tử Ma Quán Trung ô uế hết thảy.
“Thần thông?”, nam tử cao lớn có chút biến sắc.
Theo như tình báo thì hắn không biết là ma nữ có thần thông bên người. Mặc dù những đệ tử chính phái kia không ai còn sống sót quay về cả nhưng trước khi chết vẫn kịp thời truyền đạt lại tin tức về tông môn.
Bất quá, các đại tông môn đánh giá sai thực lực của Quỳ Liên, bọn họ không biết nàng dùng được Ảo Thuật.
Nàng chỉ đơn giản dùng Ảo Thuật đánh lừa hết toàn bộ ánh mắt của các đệ tử kia rồi để cho bọn hắn tự diệt lẫn nhau, còn về những thông tin được truyền về thì tuỳ vào việc Quỳ Liên muốn cho đám đẹ tử này thấy cái gì.
Từ đầu đến cuối nàng cực kỳ ít ra tay, chân chính để cho nàng xuất thủ đến tận bây giờ cũng chỉ có Khương Hy.
Nhưng cá nhân Khương Hy cũng không đem chuyện nàng có thần thông báo về lại cho Dạ Ma, đây là lợi thế của riêng hắn nên hắn chưa muốn có người khác nhúng tay vào chuyện này.
Hai tu sĩ Kim Diện đi theo hắn ngày đó cũng không cáo tri lại cho Dạ Ma vì nhiệm vụ của bọn hắn chỉ là giám sát mà thôi.
Bọn hắn chỉ cần cáo tri lại Khương Hy còn sống hay đã chết sau khi tập kích Quỳ Liên là được. Ngoài ra nếu các vị trưởng lão thắc mắc cách thức thì bọn hắn mới nói ra, còn không thì thôi.
Dạ Ma dù bị rất nhiều người ghét nhưng đây xác thực là thế lực kín miệng nhất trên thế gian.
...
Nam tử cao lớn cũng chỉ biến sắc một chút thôi, khóe miệng hắn liền vểnh lên có chút lạnh lùng rồi quát lớn:
“Đừng tưởng chỉ mình ngươi mới có thần thông”.
Vừa dứt lời, cánh tay của nam tử cao lớn bất ngờ sáng lên, khí tức hủy diệt theo đó liền tràn ra không ngừng.
Nữ tử kia nhìn thấy vậy thì ánh mắt liền nổi lên ngưỡng mộ.
Không phải tu sĩ nào cũng có thể sở hữu được thần thông bên mình, kể cả tu vi có cao tuyệt đến nhường nào, cho nên những người có thể ngộ ra được thần thông đều là kỳ tài cả.
Và đã là kỳ tài thì số lượng hiển nhiên sẽ ít đến thảm thương rồi.
Nam tử cao lớn quát lên:
“Thần thông - Tài Phán Thần Quyền”.
Một quyền hoàng kim ngay lập tức đánh ra, hư ảnh đại quyền liền xuất hiện đánh thẳng đến chỗ của Quỳ Liên.
Quang minh tỏa ra từ một quyền này cực kỳ khủng khiếp, đến Khương Hy ở cách đó một dặm cũng phải nheo mắt lại thì mới nhìn được nhưng cũng chỉ thấy được những hình ảnh mờ nhạt thôi.
Khí tức ô uế của Tử Ma Quán Trung dưới quang huy chói rọi này liền rung động một hồi rồi dần dần biến mất đi.
Thần thông của Quỳ Liên bị áp chế toàn diện.
Lần này nàng đích xác gặp phải đối thủ, những đệ tử của Thần Điện trước đó không thể nào thi triển nổi một phần nhỏ bản sự của đại thế lực này nên nàng hoàn toàn nhẹ nhõm ứng phó được.
Bất quá đối thủ của nàng lần này lại là Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong ngộ ra được thần thông. Coi như nàng âm thầm xử lý được một người thì cái cách nàng dùng trước đó cũng không thể dùng lại được nữa.
Quang thuật của Quang Minh Thần Điện đích thật là thiên địch của Quỳ Liên, nếu nàng không có thủ đoạn nào mạnh hơn thì chuyến này sẽ có chút hơi khó khăn.
Hư ảnh đại quyền hoàng kim kia di chuyển không nhanh nhưng khí tức nó tỏa ra liền thanh tẩy hết toàn bộ sự ô uế của Tử Ma Quán Trung.
Đồng thời, khí tức tử vong cũng dần dần kéo về.