Huyền Lục

Chương 361: Lại một con cá lớn




Khương Hy liếc mắt nhìn về phía Trầm Luân một hồi rồi suy nghĩ tương đối lâu, không khí đột nhiên rơi vào một quãng trầm đến tĩnh mịch.
Đến cả tiếng tim đập của Trầm Luân bây giờ cũng vang lên rõ ràng ra bên ngoài khiến hắn phải đỏ mặt xấu hổ không thôi.
Trầm Luân xấu hổ thì Trầm Thiên cũng xấu hổ theo, dù sao mặt mũi con thì cũng là mặt mũi cha. Mà Trầm Thiên xấu hổ thì toàn Trầm gia cũng xấu hổ không kém, mặt mũi gia chủ cũng là mặt mũi Trầm gia.
Bầu không khí đột ngột quỷ dị một cách thật khó lường.
Giữa lúc này, Khương Hy đột nhiên gấp tờ giấy Trầm Luân đã viết kia lại rồi cho vào trong tay áo. Sau đó hắn liền rút Hắc Trúc Bút ra viết một chữ lên trên không trung.
Những trưởng lão kia chưa nhìn thấy Khương Hy hư không họa phù bao giờ nên khi được nhìn thấy thì trầm trồ không thôi.
Chữ của Khương Hy rất đẹp, không nói đời trước, chỉ tính riêng chữ của đời này thôi cũng đã đẹp không chỗ chê rồi.
Kỹ viện dạy dỗ tính ra vẫn rất có tâm và Khương Hy học tập cũng rất có lòng nên thành quả hiển nhiên rất tốt.
Chữ của Khương Hy khác với chữ của Tuyết Lam.
Tuyết Lam là cương nhu uyển chuyển phối hợp với nhau, muốn nhẹ có nhẹ, muốn nặng có nặng, muốn ôn nhu có ôn nhu, muốn khí phách có khí phách.
Còn chữ của Khương Hy thì đơn thuần một đường, một đường bút viết ra liên tục không nhấc lên khỏi mặt giấy.
Kiểu viết chữ này đáng lý ra phải kỵ với những chữ nhiều nét rời lắm nhưng không hiểu sao Khương Hy lại có thể kết nối chúng được với nhau một cách rất hài hòa, và cũng có cái riêng của mình ở trong.
Một chữ này hắn họa ra chính là chữ ‘Nhẫn’.
Trầm Luân nhìn chữ ‘Nhẫn’ kia tương đối lâu, si mê thì chưa đến nhưng rất chuyên chú.
Khương Hy nhàn nhạt nói:
“Luyện tập họa một chữ này cho ta, đến khi quay lại, ta muốn nhìn thấy một chữ tốt hơn”.
Nghe vậy, Trầm Luân liền vội vàng khom người ôm quyền nói:
“Đa tạ đại sư đã cho vãn bối cơ hội”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, tiếp theo liền quay sang hướng Trầm Thiên rồi nói ra:
“Trầm đạo hữu, chúng ta đi thôi”.
Trầm Thiên vốn nghĩ Trầm Luân đã trượt thật rồi nhưng không nghĩ đến vị Vô Nhai đại sư này lại cho thêm cơ hội.
Trầm Thiên là người thông minh nên hắn nghĩ vị đại sư này cũng muốn mở rộng nhân mạch của bản thân nên mới mở thêm cơ hội cho Trầm Luân.
Bất quá từ khi vị đại sư này đến Trầm phủ đến giờ thì hắn lại không nhìn thấu được chút nào cho nên những suy nghĩ kia ở trong lòng cũng khó chính xác được.
Đây cũng là một trong số ít lần hắn cảm thấy khó khăn khi phải nhìn người cùng ra quyết định đến vậy.
Hắn gật đầu đáp:
“Được, để ta dẫn đường”.
Khương Hy bảo với Trầm gia lão tổ là sẽ đến trễ nhưng hắn cũng không thật sự để lão nhân kia phải chờ lâu đâu.
Nếu thực lực hắn đầy đủ thì hắn cho lão đợi cả tháng cũng được nhưng bây giờ vẫn chưa đủ lực, coi như có tấm hắc lệnh kia áp trận thì sự kính sợ của mấy vị cường giả này cũng chỉ hướng đến cái thế lực ‘giả’ ở sau lưng hắn thôi.
Lời nói của hắn sẽ không có giá trị cao trong mắt những người này. Chung quy lại mà nói thì chỉ có thực lực tự thân mới có thể đánh vững được vị trí của chính mình.
Thân phận cũng chỉ có tác dụng tạm thời thôi.
Trầm Thiên dẫn Khương Hy đi gặp Trầm gia lão tổ còn những trưởng lão còn lại thì ở lại quan sát Trầm Luân viết chữ. Bọn hắn gọi là trưởng lão nhưng kỳ thực, chỉ cần tu vi vào Trúc Cơ cảnh cùng tuổi tác lớn một chút là sẽ được gọi với cái danh này.
Bọn hắn còn chưa đủ lực để có tư cách đi gặp mặt lão tổ được.
Mặt khác, so với đại thiếu gia từ nhỏ đã đi Địa Cung thì bọn hắn lại tương đối thân thiết với vị nhị thiếu gia này hơn.
Nhị thiếu gia nếu thành tài thì bọn hắn cũng được thơm lây không kém cho nên sau khi hai người Khương Hy rời đi thì bọn hắn liền tự mình tìm một chỗ rồi ngồi xuống nhìn Trầm Luân, lâu lâu lại phát ra mấy câu cổ động rất nhiệt tình.
Bất quá bọn hắn không biết rằng, bọn hắn ngồi đây chỉ tổ làm Trầm Luân áp lực thêm thôi.
Nhưng Trầm Luân cũng không dám mở miệng ra đuổi người, trước đây đã mở không được thì bây giờ đổi tính đổi nết nhìn thấu được nhiều chuyện rồi thì lại càng không mở được.
Vì vậy, hắn đành phải cắn răng để cố tập trung vậy.
...
...
Trầm Thiên cùng Khương Hy đã hết chuyện để tán gẫu với nhau nên bọn hắn đi rất nhanh, chỉ mất tầm một, hai phút thôi là đã đến đại sảnh rồi.
Nơi đó từ lâu đã có một lão nhân ngồi trên ghế chủ tọa thưởng trà.
lão nhân này tương đối thấp, chí ít là thua Khương Hy hai cái đầu, mái tóc hoa râm được búi lên rất gọn gàng, thi thoảng có một vài cọng tóc bung ra chĩa xung quanh cũng không đến nỗi tệ.
Trên người lão mang một bộ trường bào màu xám tương đối cũ kỹ, trường bào còn dài hơn cả thân hình lão, kể cả lão ngồi rồi thì Khương Hy vẫn thấy bộ trường bào đó quá dài.
Trầm Thiên nhìn thấy lão liền vội vàng ôm quyền nói ra:
“Khởi bẩm lão tổ, ta đã mang Vô Nhai đại sư đến đây”.
Khương Hy quan sát lão được một hồi rồi ôm quyền mỉm cười nói ra:
“Vãn bối gặp qua Trầm lão tiền bối”.
Trầm gia lão tổ từ tốn đặt chén trà xuống rồi mỉm cười hiền hòa đáp lại:
“Vô Nhai tiểu hữu không nán lại đợi tiểu Luân viết xong chữ sao?”.
Khương Hy từ tốn tiếp lời:
“Nhẫn vốn là chữ cần thời gian, vãn bối còn chưa muốn hủy ý nghĩa của chữ này. Hơn nữa đây cũng là đạo đề cho tiểu tử kia”.
Nghe vậy, Trầm gia lão tổ liền khẽ ồ ra một tiếng rồi mời Khương Hy ngồi vào ghế đầu ở dãy tay trái mình, còn về phần Trầm Thiên thì lui ra ngoài để hai người nói chuyện riêng.
Khương Hy cũng là để ý đến hành động này nên nội tâm liền cảm thấy có chút quái lạ. Trừ bỏ Tần gia lão tổ cùng Triều gia lão tổ ra thì chưa có vị lão tổ thế gia nào lại muốn gặp riêng một mình hắn cả.
Chu gia lão tổ tương đối duy trì hắn mà còn chưa gặp riêng nữa thì huống hồ Trầm gia lão tổ. Còn về phần Thẩm Hạo thì tạm thời bỏ sang một bên đi.
Người đã đi hết, trong đại sảnh cơ hồ cũng chỉ còn lại một mình Khương Hy cùng Trầm gia lão tổ mà thôi nhưng hắn không vội lên tiếng trước.
Đây cũng xem như một dạng quy tắc ngầm rồi, cường giả mạnh nhất không lên tiếng thì những người khác cũng chưa được lên tiếng đâu.
Trầm gia lão tổ âm thầm quan sát Khương Hy rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Người trẻ tuổi này không sai, đủ kiên nhẫn, nội tâm cũng bình lặng như một mặt hồ, chả trách lại có thể bước vào cấp bậc đại sư.
Cũng như bao vị tu sĩ Kim Đan cảnh khác, Trầm gia lão tổ cũng nhìn được cốt linh của Khương Hy, tính toán ra thì hắn quá trẻ, chỉ mới khoảng độ ba mươi.
Đến Trầm Thiên cũng phải nhiều tuổi gấp bốn, gấp năm lần hắn. Độ tuổi này của Khương Hy nếu đặt tại Trầm gia thì chính xác là ngang ngang với lại đại thiếu gia của đời này.
Trầm gia lão tổ hiểu đứa hậu bối kia của lão nên lão biết nếu hắn có ở đây thì khí tràng tuyệt đối thua Khương Hy không biết bao nhiêu bậc.
Khí tràng của Khương Hy là nhờ vào sức dụ hoặc của bản thân cùng nhân tức tạo thành, nó không quá rõ ràng nhưng một khi đã nhìn thấy hắn thì khó lòng rời mắt đi được.
Lão không nhìn thấy được lớp dịch dung trên mặt của Khương Hy bởi từng lớp dịch dung này của hắn chính là thủ bút của Tuyết Lam.
Lớp dịch dung là hắn làm nhưng phù văn, chú ấn được khảm ở mặt trong là thành quả của Tuyết Lam.
Dưới Hóa Nguyên cảnh, không ai có thể phát hiện ra được dung mạo chân thật của hắn.
Triều gia lão tổ đã không nhìn ra được gì thì Trầm gia lão tổ lại càng không.
Lão mỉm cười nói ra:
“Vô Nhai tiểu hữu, ngươi có biết tại sao lão phu lại cho mời không?”.
Khương Hy từ tốn mỉm cười đáp lại:
“Mong được lão tiền bối giải đáp”.
Trầm gia lão tổ gật nhẹ đầu nói tiếp:
“Vốn dĩ lão phu muốn mời tiểu hữu đến để bàn một cọc làm ăn nhưng không nghĩ đến tiểu hữu lại có hứng thú thu đồ với tiểu Luân, cho nên mọi sự cũng xem như đôi đường”.
Khương Hy: “...”
Trầm lão tiền bối, ngươi nói sai, là tiểu Luân nhà ngươi muốn cầu ta truyền đạo.
Khương Hy suy ngẫm một hồi rồi nói ra:
“Thực tế thì tiểu tử kia không tệ, nếu hắn có thể vượt được ải này thì vãn bối sẽ nghĩ đến chuyện thu đệ tử ký danh”.
Trầm gia lão tổ nghe vậy liền hơi híp mắt lại, một câu này làm lão có cảm tưởng địa vị của Trầm gia hình như có chút thấp rồi, còn Khương Hy thì như thể là đang cố để hạ giá xuống vậy.
Lão bình tĩnh đáp lại:
“Lão phu nhận thấy tiểu hữu còn trẻ tuổi nhưng đã đạt đến tu vi rất cao, khí tràng cũng rất mạnh, không biết tiểu hữu là môn đồ nơi nào?”.
Đến rồi.
Khương Hy tự nhủ ở trong lòng, trên đời này không đời nào mấy vị tu sĩ Kim Đan cảnh này lại hạ giá đi gặp mặt một tiểu bối Trúc Cơ cảnh cả.
Nếu có thì hậu trường của người đó phải rất cao hoặc tiềm lực trong tương lai phải cực khủng.
Khương Hy đoán thông tin của hắn bây giờ hẳn đã bị Quan Nhân Các nắm sơ lược rồi, chí ít là ở mặt Tinh Sơn Thành cùng Tinh Mộc Thành chắc chắn sẽ có thông tin.
Quan hệ giữa hắn với Triều gia về cơ bản thì cũng tương đối thân thiết nhưng ở ngoài sáng, mọi người đều cho rằng Triều gia lão tổ đã khách khí với hắn.
Người có ánh mắt tự nhiên sẽ nhìn ra được một điểm bất thường này.
Nếu hắn chỉ có mỗi tiềm lực không thì cũng không thể để Kim Đan cảnh hậu kỳ khách khí được, như vậy thì câu trả lời là nằm ở hậu trường.
Khương Hy vốn đang đợi Trầm gia lão tổ hỏi đến hậu trường của hắn, như vậy thì hắn mới tự nhiên để lộ ra được.
Hắn từ tốn đáp:
“Vãn bối không môn không phái, những năm này đang cùng ca ca rời khỏi nhà để đi lịch luyện, lão tiền bối xem vãn bối là tán tu cũng không sao”.
Một câu trả lời này cũng tương tự như với lúc hắn trả lời Triều gia lão tổ. Dù sao lấy trí thông minh của mấy vị lão tổ này thì thể nào cũng sẽ nhìn ra được ẩn ý đằng sau.
Không bao lâu sau, thần sắc của Trầm gia lão tổ có chút hơi giãn ra, Khương Hy liền biết con cá lớn này ‘mắc câu’ rồi nhưng hắn vẫn bình tĩnh chờ đợi lão hỏi câu hỏi kia.
Trầm gia lão tổ từ tốn làm một hớp trà rồi mỉm cười nói tiếp:
“Vô Nhai tiểu hữu, ngươi nói có ca ca đi cùng, không biết vị tiểu hữu kia hiện tại đi đâu rồi?”.
Vị ‘ca ca’ kia đương nhiên là Tuyết Lam, và đây cũng chính là câu hắn muốn nghe được từ Trầm gia lão tổ.
Tại Tinh Mộc Thành, Triều gia lão tổ biết hắn có ca ca cơ hồ là thông qua trò chuyện về sau chứ không phải là ở giai đoạn đầu bởi tại thời điểm đó, lão chưa tra thông tin của hắn.
Còn ở Tinh Nguyên Thành này, tất cả lão tổ Kim Đan cảnh có lẽ đã tra qua thân thế của hắn một lượt rồi nhưng hắn cũng không hoàn toàn chắc nên mới thêm hai chữ ‘ca ca’ kia vào.
Tu vi của Tuyết Lam rất cao nên người phụ trách ghi chép tu sĩ Trúc Cơ cảnh sẽ không thể nào phát hiện ra được sự tồn tại của hắn.
Người nào hỏi lại vị ca ca này thì tức là đã tra qua Quan Nhân Các và những người này cũng đang nghi ngờ cảnh giới của vị ca ca kia.
Có thể qua mặt được bạch bào nhân chuyên ghi chép của Quan Nhân Các ở Trúc Cơ cảnh thì tu vi chí ít cũng phải từ Kim Đan cảnh trở lên.
Bản ý của Khương Hy chính là muốn để cho nhóm lão tổ thế gia này nghĩ đến chuyện như vậy.
Hắn mỉm cười đáp:
“Ca ca của vãn bối đã tạm tách ra đi du ngoạn cho nên trước mắt vãn bối hiện tại đang ở một mình”.
Trầm gia lão tổ nghe vậy liền thở dài một hơi rồi nói:
“Vậy sao, thật đáng...”.
Giữa lúc này, dị biến đột nhiên cắt ngang, hai con ngươi của Trầm gia lão tổ đột nhiên co rụt lại thành hạt đậu, chữ ‘tiếc’ kia vừa mới lên cuống họng chưa kịp nói ra thì phải nuốt ngược trở lại rồi.
Bởi lão vừa mới cảm nhận được một loại uy áp kinh khủng của thiên địa. Gọi là thiên địa bởi vì lão đã từng độ qua thiên kiếp nên mới biết được uy thế của thiên địa như thế nào.
Uy thế này còn có tên gọi khác, gọi là Nguyên Anh Uy.
Uy áp này chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng đã khiến sau lưng lão đổ ra một tầng mồ hôi lạnh rồi, một vài cọng tóc ở trên đầu lão dưới áp lực này liền tự hành bung ra một vài sợi trông khá ngớ ngẩn.
Lấy cảnh giới của lão, lão đương nhiên không thể biết được uy áp này bốc ra từ đâu nhưng hành động tiếp theo của Khương Hy lại làm lão chấn kinh tại chỗ.
Hắn vậy mà lại rút ra một tấm lệnh bài màu đen tuyền, mặt trước ghi gì thì lão không biết được nhưng Nguyên Anh Uy toát ra đích xác là từ tấm hắc lệnh đó.
Trầm gia lão tổ đang bị tấm hắc lệnh này thu hút hết toàn bộ sự chú ý nên lão không chú ý đến cử động nhỏ ở khóe miệng của Khương Hy.
Khóe miệng hắn tại thời điểm đó đã khẽ nhếch lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.