Khương Hy không hiểu quá rõ về cách tu hành của Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng hắn lại biết một người hiểu.
Đó là Nguyệt Hải Thành chủ - Mặc Hiên.
Toàn bộ quan lại triều chính của Tam Đại Hoàng Triều đều có xuất thân chính là từ Hạo Nhiên Thư Viện cho nên Mặc Hiên là Nhân Mạch Trúc Cơ cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ.
Nho Môn nhất mạch sở hữu rất nhiều cao thủ, số lượng có khi còn vượt qua cả cao thủ của Đạo Môn cùng Phật Môn.
Chỉ riêng nhìn vào bố cục các đại tông môn thôi là đủ hiểu.
Phật Môn có Huyền Thủy Am cùng Huyền Lâm Tự.
Đạo Môn có Cửu Tiêu Tông cùng Cổ Linh Môn.
Nhưng Nho Môn chỉ có duy nhất một mình Hạo Nhiên Thư Viện.
Một mình Thư Viện đã có thể chèn ép cả bốn đại tông môn cùng lúc ở mặt tín ngưỡng thôi là cũng đủ hiểu Thư Viện cường thế đến bực nào, số lượng cao thủ của Nho Môn nhiều là chuyện hết sức bình thường.
Mặc dù không rõ Mặc Hiên đạt được bao nhiêu trong Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng khả năng là từ Bốn Mươi Vạn Dân Chúng trở lên.
Bởi theo ghi chép của toàn Đại Lục, đây là con số thấp nhất để tu sĩ thuộc mạch này có cơ hội nhìn thấy cánh cửa Nguyên Anh cảnh.
Hiện tại Khương Hy không có cách nào hỏi thăm được Mặc Hiên nhưng Tuyết Lam lại có thể. Tuyết Lam bây giờ đã sớm không còn ở Nguyệt Hải Thành nữa nhưng trong thời gian hắn ở đây đã hỏi han Mặc Hiên rất kỹ ở vấn đề này rồi.
Bất quá làm như vậy sẽ không khiến Mặc Hiên nghi ngờ sao?
Đương nhiên là không, Khương Hy chắc chắn Mặc Hiên đã cảm ứng ra được chuyện hắn là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ rồi.
Linh Vân Trấn ở rất xa, coi như Mặc Hiên đã vào được Nguyên Anh cảnh thì lão cũng không thể nào sở hữu thần thức mạnh đến mức có thể kéo ra hàng chục dặm được.
Lão cảm ứng được là nhờ vào cả thần thức lẫn nhân tức của bản thân.
Dạ Ma cùng Quan Nhân Các đến tận bây giờ vẫn không tra ra được thông tin chân thật của hắn tự nhiên phần nhiều là nhờ vào việc vị thành chủ này che đậy hết thảy.
Khương Hy biết lão có tư tâm nhưng loại tư tâm này hắn không ghét, ngược lại còn rất bội phục lão, lão biết mình không thể tiến xa trên con đường tu đạo nữa nên đành phải đặt hết tâm tư lên gia tộc.
Mặc Hưu rất tốt, tiến vào được Kim Đan cảnh cơ hồ đã rất tốt rồi bất quá đem so với Mặc Hiên thì cách nhau quá xa, cho nên lão cần một đồng minh có thể ra tay trợ giúp Mặc gia những lúc cấp bách nhất.
Theo như Khương Hy suy nghĩ thì ban đầu Mặc Hiên có lẽ muốn trông cậy vào vị sư phụ thần bí sau lưng hắn nhưng theo chuyện Tuyết Lam xuất hiện cùng với một đại tộc ‘Nguyên Anh cảnh’ ở sau lưng thì lão lại thay đổi ý định.
Cửu Tiêu Tông đúng là rất tốt nhưng dù sao một tu sĩ Nguyên Anh cảnh cũng không thể đại diện được cỗ thế lực cổ xưa này nhưng đại tộc Nguyên Anh cảnh thì khác.
Khương Hy hay Tuyết Lam đều là dòng chính của đại tộc ‘Nguyên Anh cảnh’, quan hệ đối với lão cũng không tệ, ít nhiều cũng sẽ kết được chút nhân quả thiện duyên nên về sau có thể sẽ trợ giúp được Mặc gia đôi chút.
...
Quay lại chuyện cũ, Tuyết Lam từ sớm đã đem hết những gì Mặc Hiên hiểu về Nhân Mạch Trúc Cơ kể lại cho Khương Hy nghe.
Hắn nghe rất chăm chú, đồng thời cũng phối hợp thêm tri thức của mình rồi tinh giản lại một chút.
Khương Hy không hiểu cách tu luyện của Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng không có nghĩa là hắn không động tay động chân được.
Trăm sông đổ về biển, dù là đi con đường nào thì cuối cùng cũng phải nhập Nguyên Anh thôi.
Thiên Mạch Trúc Cơ cũng được, Địa Mạch Trúc Cơ cũng thế mà Nhân Mạch Trúc Cơ cũng không ngoại lệ. Thậm chí là Ma Mạch Trúc Cơ cũng không khác là bao.
Khương Hy tu luyện không phải thuần Nhân đạo, cho nên cách tu hành của Hạo Nhiên Thư Viện sẽ rất dễ xung đột với đạo của hắn.
Hắn đi là Dục đạo mà cụ thể hơn là Nhân Dục đạo.
Bất quá đạo này của hắn còn rất rất xa, hắn không những phải cảm ngộ được Nhân đạo cùng Dục đạo đến một mức độ nhất định mà còn phải hợp nhất hai đạo này lại với nhau nữa.
Cho nên hắn không thể nào vội được. Con đường hắn đi yêu cầu rất nhiều sự kiên nhẫn và trùng hợp thay, hắn là người rất kiên nhẫn.
...
Khương Hy yên tĩnh để bản thân vào trạng thái bình ổn nhất rồi sau đó bắt đầu sử dụng linh thức của bản thân để dẫn đạo số bạch quang nhân mạch kia dung hợp vào các tòa Linh Kiều.
Vị trí trên các tòa Linh Kiều từ sớm đã không còn chỗ nhưng Khương Hy vẫn cứ đưa chúng vào thì tự nhiên có ngụ ý của riêng mình.
Bạch quang nhân mạch là đại diện cho các cá thể nhân loại cho nên tập hợp nhiều bạch quang như vậy cũng vô tình tạo thành một xã hội không nhỏ.
Trong xã hội sẽ luôn có các mâu thuẫn nhất định, một trăm vạn bạch quang trước kia của Khương Hy nhìn thì có vẻ đồng lòng nhưng khi hắn tạm nghỉ ngơi thì lại quay ra ‘đánh nhau’ không kém đâu.
Chỉ là lần này bọn chúng không đánh nhau nữa mà lại chuyển sang bài ngoại. Số lượng bạch quang nhân mạch được Khương Hy điều dẫn vào bên trong các tòa Linh Kiều bây giờ đã bị đánh bật ngược ra sau hết rồi.
Nhưng hắn không nản lòng, nhân mạch đều là của hắn, hắn đương nhiên có thể chưởng khống được, cho nên hắn cần thời gian.
Và thời gian của hắn thì không thiếu.
Khương Hy không thể để số bạch quang nhân mạch kia tiến vào được thì hắn liền lựa chọn cách khác, hắn đem số bạch quang nhân mạch đang trôi nổi kia dung hợp lại với nhau, cố gắng kết hợp chúng lại thành một thể.
Quá trình này diễn ra không nhanh, hơn nữa còn đòi hỏi sức tập trung cực kỳ đáng sợ.
Hai bên thái dương hắn không biết từ lúc nào đã đầm đìa mồ hôi rồi, nửa thân trên của hắn là để trần nên mồ hôi cũng theo đó từ tốn chảy xuống.
Trên người liền như có như không bốc lên một mùi u hương vô hình. Một luồng hồng quang dài vô tận ẩn dưới lớp da hắn bắt đầu dần nổi lên di chuyển một hồi rồi lại ẩn đi mất.
Tựa như một con thuồng luồng trồi lên mặt biển thị uy một hồi rồi lại lặn ngược trở về vậy.
Cỗ u hương này lan ra rất nhanh nhưng một khi chạm đến cánh cửa thì phù văn ở trên đó đột ngột sáng lên đẩy số u hương đó quay ngược trở về.
Cũng may hiện tại nơi này có một mình hắn chứ nếu có người thì có lẽ người kia bây giờ cũng không khác gì bị trúng xuân dược đến nơi rồi.
Sắc Dục Thể của Khương Hy rất khủng bố, đến bản thân hắn còn chưa triệt để khai thác hết được tiềm năng của loại thể chất này đâu nhưng riêng cỗ u hương kia thôi là đủ hiểu loại thể chất này cường hoành đến bực nào rồi.
Mị thể trong thiên hạ muốn so được với hắn thì phải cần đến hai loại thể chất tối cao kia.
Cỗ u hương kia thoát ra không chỉ có tác dụng ảnh hưởng đến người khác mà nó còn giúp tâm thần của Khương Hy thả lỏng ra rất nhiều.
Thần kinh của hắn cứ luôn căng thẳng như thế này thì dung hợp không được bao nhiêu nhân mạch đã phải đình chỉ để ngủ một giấc rồi.
Nhưng nhờ có Sắc Dục Thể, hắn hoàn toàn có thể chèo chống được quá trình dung hợp này lâu hơn.
Khoảng tầm năm phút sau, trong thể nội hắn liền xuất hiện một tia bạch quang rất mảnh nhưng quang mang toát ra từ nó lại cực kỳ mạnh.
Quang mang này liền khiến cho các đoàn bạch quang trôi nổi ở xung quanh kia liền tránh xa ra như sợ hãi.
Khương Hy thấy vậy liền rất hài lòng bởi hắn cần chính là cái biểu hiện sợ hãi này.
Số bạch quang nhân mạch bám trên các tòa Linh Kiều kia rất mạnh mà trên tòa Hợp Lục Kiều lại càng mạnh hơn.
Bọn chúng chỉ cần tập hợp lại nơi đó bài ngoại thôi thì chắc chắn sẽ không có một tia bạch quang trôi nổi nào có thể dung hợp vào được.
Cho nên Khương Hy mới áp dụng đạo lý binh quý tinh vào việc dung hợp bạch quang nhân mạch. Chỉ cần số lượng bạch quang nhân mạch bên ngoài cường hoành ở chất lượng thì số bạch quang bám trên Hợp Lục Kiều kia sẽ bị chiếm ưu thế ngay.
Từ đó bọn chúng bắt buộc phải tham dự vào cuộc chiến sinh tồn của tự nhiên.
Mạnh được yếu thua.
Và đương nhiên, đây cũng chính là nguyên tắc duy nhất của việc tu luyện Nhân Mạch Trúc Cơ, quý tinh không quý tạp.
Con số trăm vạn là cố định, nhiều hơn thì bắt buộc phải cô đọng lại. Ít hơn thì bắt buộc phải dung nạp thêm.
Nói một cách dễ hiểu thì Khương Hy muốn mạnh thì hắn phải luôn đảm bảo con số trăm vạn này mạnh lên về chất.
Khương Hy đã cô đọng ra được một tia, vậy thì tiếp theo hắn lại tiếp tục cô đọng hết tất cả số bạch quang nhân mạch trôi nổi còn lại.
Khương Hy còn tương đối nhiều thời gian nên hắn cũng không vội, dù sao theo tình báo thì Văn Đồng Quỳ Liên cũng sẽ không sớm chạy khỏi Bắc Nguyên đâu.
Cho nên hắn phải nhanh mạnh lên rồi lại đi tìm nàng đấu tiếp một trận vậy. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Hiếm hoi lắm hắn mới gặp được một đối thủ ở luyện hồn nhất mạch cho nên hắn không đời bỏ qua cơ hội tiếp tục so tài này đâu.
Dù không muốn nhưng Khương Hy cũng phải công nhận rằng, an nhàn tu luyện rất khó tiến đến những cảnh giới cao, chỉ có tận lực quyết chiến một trận, đẩy cơ thể cùng tinh thần vượt qua giới hạn của bản thân thì mới có thể đột phá được.
Vì vậy, hắn muốn vô danh cũng khó nhưng may là hắn có một thân phận khác có thể che chắn bản thân mình được.
Bất quá là chuyện tốt hay xấu thì hắn không thể nói trước.
...
...
Thời gian như con thoi đưa, mới đó thôi mà một mùa xuân nữa lại về.
Tinh Nguyên Thành chính thức tạm biệt mùa đông để chào đón một mùa xuân ấm áp. Tại thời điểm này, khắp nơi ở trong Tinh Nguyên Thành đã nở rộ sắc hồng của anh đào rồi.
Tinh Nguyên Thành vào mùa xuân thì không khác Nguyệt Hải Thành là bao.
Nắng ấm nhẹ, hoa đào nở, dân chúng an vui.
Trạch viện của Khương Hy cũng có trồng một cây hoa anh đào lớn nên vào mùa xuân này, nó cũng nở rộ ra bao phủ hết một khu vườn.
Hai tên nô bộc quét tước chăm nom trạch viện này cũng hơn ba tháng rồi nhưng khi nhìn thấy anh đào nở thì cũng cảm thán không thôi.
Đồng thời bọn hắn cũng không nhịn được nhìn về phía gian phòng tu luyện kia một chút.
Vị đại sư kia đã bế quan được ba tháng không ra ngoài, đoạn thời gian này cũng có không ít người đến đây tìm nhưng bọn hắn đã nhận được lệnh nên chỉ có thể cáo lỗi chờ ngày khác.
Bọn hắn biết tu sĩ Trúc Cơ cảnh bế quan có thể kéo lên đến mấy năm nên cũng không có chút gì sốt ruột cả, chỉ là bọn hắn nhàm chán chút thôi.
Trong tình huống bình thường nếu như đại sư không bế quan thì thi thoảng vẫn cho bọn hắn đan dược cùng chỉ điểm tu hành bọn hắn một chút.
Đương nhiên, cái ‘một chút’ này cũng để bọn hắn tiến được một bước rất xa, tin tưởng không qua hai năm nữa là có thể tiến vào cảnh giới Luyện Khí cảnh tầng bảy rồi.
Đối với bọn hắn, loại tốc độ này có thể nói là nhanh lắm rồi nhưng bọn hắn nào biết được, loại tốc độ tu luyện này... còn chậm hơn cả Lân ngày trước không biết bao nhiêu lần.
Bọn hắn chỉ nhìn gian phòng tu luyện kia một chút thôi rồi quay lưng đi làm tiếp chuyện của mình.
Nhưng giữa lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh.
Thiên địa linh khí ở khuôn viên xung quanh liền dẫn động không ngừng, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên thoát ra khỏi gian phòng tu luyện rồi ập đến người hai tên nô bộc.
Khí tức này mang theo một cỗ nghiền ép cùng đại áp kinh thiên khiến cho những người yếu hơn phải sinh ra một cảm giác thần phục.
Bọn hắn liền giật mình đứng hình tại một chỗ, da gà, da vịt liền thay phiên nhau nổi lên không ngừng, cơ thể của bọn hắn không thể nào cử động được dù chỉ một ngón tay.
Sắc mặt bọn hắn liền có chút tái trắng lại nhưng đồng thời trong đầu cũng không hẹn mà cùng xuất hiện một ý nghĩ.
Đại sư xuất quan.
Một tiếng cọt kẹt của cửa mở liền vang lên, khí tức kinh khủng kia cũng theo thanh âm này biến đi mất dạng như chưa từng xuất hiện.
Khương Hy từ tốn bước chân ra bên ngoài rồi thở nhẹ một hơi.
Rốt cuộc cũng cô đọng thành công.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!