Tại Huyền Đô Đại Lục, sự tồn tại của Nguyên Anh Uy chính là dấu hiệu cho cái gọi là bá chủ, nơi nào có Nguyên Anh Uy phát ra, nơi đó chính là địa bàn của lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Triều gia lão tổ đã rất lâu rồi chưa rời đi Tinh Mộc Thành cho nên lão chưa từng chứng kiến người nào khác ngoài thành chủ có Nguyên Anh Uy cả.
Nhưng ngày hôm nay lão đã cảm nhận ra rồi và đáng sợ hơn là Khương Hy bảo uy áp này là của ca ca.
Triều gia lão tổ nào biết được Tuyết Lam cùng Mặc Hiên thành chủ là hai người khác nhau, cho nên Khương Hy liền trực tiếp đem hai người này ghép lại thành một.
Kể cả về sau Triều gia lão tổ có vô tình gặp được Tuyết Lam thì khi đó hắn đã bước vào Nguyên Anh cảnh rồi, mọi chuyện liền thuận lý thành chương.
Bất quá Khương Hy làm hơi quá nên Triều gia lão tổ tựa hồ... có chút hơi sang chấn tâm lý.
Hắn là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, ca ca là lão tổ Nguyên Anh cảnh. Nói như vậy thì phụ mẫu của hắn tu vi gì? Họ hàng thân thích của hắn tu vi gì?
Triều gia lão tổ không phải người ngu, lão sống đủ lâu, đủ để già đời, cho nên lão biết được một đại tộc có thể sinh ra được nhiều Nguyên Anh cảnh như vậy tự nhiên không thể vô danh.
Đáng tiếc lão không biết được Khương Hy họ gì, nếu không lão đã có thể làm ra được chút suy đoán rồi.
...
...
Kỳ thực, Khương Hy cũng cảm thấy mình ra chiêu hơi lớn, sợ Triều gia lão tổ tiếp nhận không nổi.
Dù sao trong tâm trí của hắn, có ca ca hai trăm năm mươi tuổi cũng là chuyện bình thường nhưng lấy loại tuổi này có tu vi Nguyên Anh cảnh thì có đánh chết Triều gia lão tổ thì lão cũng không tin.
Bản thân lão chưa từng trải qua thời đại hoàng kim nên không biết được cái gì mới gọi là yêu nghiệt, cái gì mới được gọi là thiên phú tốt.
Bất quá Khương Hy cũng không suy nghĩ nhiều lắm, thời gian hắn ở đây rất ngắn, lão có muốn tìm hiểu thì cũng không thể làm được.
Cho nên đoạn thời gian này hắn cố gắng khiêm tốn một chút vậy.
...
Những ngày sau của Khương Hy cũng rất an nhàn, ra ngoài được người của Triều gia đến hộ tống rất đầy đủ, đi đâu cũng có một đám Trúc Cơ cảnh theo đuôi rất cung kính.
Từ đó dẫn đến rất nhiều thế lực để ý đến hắn nên hắn liền nhanh chóng đuổi mấy tên kia đi. Cũng may hắn có Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ nên không qua hai tuần, mọi người liền quên đi sự hiện diện của hắn.
Chỉ có điều không biết cái tên nào não bị kẹp cửa mà lại đi liên hệ với Dạ Ma treo thưởng cho cái đầu của hắn lên.
Thành thử trong mười ngày liền Khương Hy phải ra tay hạ thủ với gần mười sát thủ ‘cùng ngành’ rồi. Thậm chí có tên chỉ vừa mới tiếp cận hắn trong vòng một trăm mét thôi mà đã bị hắn âm thầm vòng ra sau dùng Dục Hỏa thiêu cháy không còn một mảnh.
Lấy tu vi hiện tại của Khương Hy, Dạ Ma cũng không cách nào cử sát thủ Ngưng Dịch cảnh đi giết nên tạm thời trước mắt thế lực này liền đánh giá nhiệm vụ ám sát hắn thuộc hàng khó xơi.
Cho nên đoạn thời gian sau cũng không có tên điên nào đến cửa tìm chết nữa, hắn liền an nhàn không ít.
Lại nói đến chuyện pháp khí, lão gia chủ của Triều gia đích thật là có tạo nghệ luyện khí rất tốt, chỉ trong hai tuần, lão đã đề thăng phẩm chất của Hắc Trúc Bút cùng Song Hùng Nhai lên đến tận đỉnh giai trung phẩm pháp khí.
Loại năng lực này đúng thật là rất đáng để nhìn, bất quá lão gia chủ lại cáo tri rằng hai pháp khí này của hắn đã chạm đỉnh rồi, cánh cửa thượng phẩm pháp khí chắc chắn không thể bước qua.
Khương Hy đương nhiên biết điều đó, cho nên bây giờ hắn mới phải đi tập hợp tài liệu luyện khí đây.
Đương nhiên, Khương Hy cũng không để cho Triều gia gánh hết chi phí được, để Triều gia có thể thực hiện được lời hứa của mình, hắn chỉ để Triều gia gánh Song Hùng Nhai mà thôi.
Còn về phần Hắc Trúc Bút thì Khương Hy trực tiếp cung ứng tài liệu. Bỏ ra mười hai vạn mua Hắc Tre ba trăm năm rồi không lẽ bỏ không?
Trừ bỏ dùng để đề thăng phẩm chất Hắc Trúc Bút ra thì Khương Hy cũng không biết nên dùng Hắc Tre vào việc gì cả, nó không khác gì gân gà với hắn cả.
Ngoài ra, Khương Hy còn dùng một phần nhỏ Thủy Nguyên Dịch để đẩy mạnh khả năng họa phù văn thuộc hành Thủy nữa.
Thủy Nguyên Dịch rất hiếm, huống hồ là Thủy Nguyên Dịch năm trăm năm, cho nên khi lão gia chủ thấy nó liền nhìn không rời mắt không thôi.
Khương Hy cũng cân nhắc một hồi rồi mới lấy ra một phần nhỏ đổ vào một cái bình ngọc để biếu lão.
Lão gia chủ đương nhiên không dám nhận, bất quá Khương Hy vẫn có thể nói lời ngon để lão mềm lòng mà tiếp nhận.
Trên thực tế, lão gia chủ chính là làm không công mà Khương Hy thì lại quá hiểu tiêu chuẩn nhận đồ đệ của Thương Trọng Lâm, đồ đệ của hắn có ai mà không kiêu ngạo cơ chứ.
Vô luận là đệ tử chân truyền hay đệ tử ký danh thì đều như nhau cả.
Lão gia chủ không nói một lời nào nhưng Khương Hy biết đó là do có Triều gia lão tổ ép ở trên đầu.
Luận về bối phận, lão gia chủ còn phải gọi Triều gia lão tổ bằng một tiếng gia gia, coi như là đệ tử ký danh của Thương Trọng Lâm thì cũng không dám ngỗ nghịch với gia gia của mình được.
Quả nhiên, nhận được Thủy Nguyên Dịch xong, tâm tình cùng hành động của lão gia chủ liền khác hẳn đi
Thậm chí lão còn hứa hẹn về sau nếu có cần luyện khí gì thì có thể trực tiếp đến Tinh Mộc Thành để tìm lão, lão sẽ tận lực hỗ trợ hết mình.
Đương nhiên, Khương Hy không từ chối lời đề nghị này. Mặc dù không chắc lão gia chủ có thể luyện thượng phẩm pháp khí không nhưng lão chắc chắn có nhân mạch ở Cửu Tiêu Tông.
Thông qua lão, Khương Hy cũng có thể tìm đến được người thích hợp để luyện chế thượng phẩm pháp khí rồi.
...
...
Thời gian như con thoi đưa, nháy mắt đó thôi mà một tháng đã trôi qua.
Thời điểm này cũng là lúc mà Khương Hy phải rời Tinh Mộc Thành, để tránh tai mắt của Dạ Ma, Khương Hy đã âm thầm rời đi ngay trong đêm với thân phận Vô Cửu.
Dù sao ở trong tối, hắn là một trong mười sát thủ giỏi nhất của Bắc Nguyên, chưa kể lại còn lặng yên không một tiếng động ám sát thành công Trịnh gia chủ nữa nên những sát thủ Dạ Ma khác không ai dám cản đường hắn.
Về phần Triều gia thì Khương Hy đã lưu lại cho chưởng quầy của Bảo lâu một phong thư cáo biệt. Đợi phong thư đó đến tay Triều gia lão tổ thì đó cũng đã là chuyện của một ngày sau đó rồi.
Cũng vừa vặn trong thời gian này, Huyền Đô Đại Lục một lần nữa lại rung chuyển. Rung chuyển ở đây không phải là nghĩa bóng, mà chính là nghĩa đen chân thực nhất.
Đại Lục chấn động, mặt đất rung chuyển.
Mà tâm chấn lại rơi vào ngay Bắc Nguyên.
Một ngày này, Khương Hy hiếm hoi lắm mới phải ngự khí mà bay lên cao, ánh mắt nhìn xuống dưới mặt tuyết rung động lên xuống ở phía dưới kia mà cảm khái.
Nói thẳng ra thì Huyền Đô Đại Lục rất khó gặp phải động đất, dù sao đây cũng là tu chân tịnh thổ, đời nào diễn ra tình huống linh mạch bị ngứt quãng mà rung chấn được.
Bất quá Khương Hy lại biết nguyên nhân của việc này bởi trong quá khứ ba trăm năm trước, hắn đã từng trải qua việc này một lần rồi.
Vị kia nổi giận.
Trận động đất này chính là cơn thịnh nộ của Huyền Đô đệ nhất nhân - Đại Địa chân nhân.
Lấy hiểu biết của Khương Hy về Đại Địa chân nhân thì hắn biết vị này rất ít khi nổi giận, phần lớn thời gian của vị này chính là bế quan tu luyện không hỏi sự đời, tính cách cũng rất lạnh nhạt.
Nhưng cũng chính vì thế nên mỗi khi nổi giận, Đại Địa chân nhân liền khủng bố không thôi. Chỉ vì một cơn giận mà toàn Đại Lục phải hứng chịu cơn rung chấn này.
Đương nhiên, các đại cự đầu của Thập Đại Chính Phái cũng sẽ không để yên cho chuyện này tiếp diễn, nếu không sẽ có rất nhiều phàm nhân phải bỏ mạng trong trận rung chấn này mất.
Gọi là ‘không để yên cho chuyện này tiếp diễn’ chứ thực ra chính là chạy đi khuyên bảo, đứng ngoài ngàn dặm nhẹ giọng khuyên bảo.
Đại Địa chân nhân rất mạnh, mạnh đến mức nào thì không ai biết rõ nhưng toàn bộ các cự đầu này không ai muốn nguyện ý đối đầu trong tình huống bình thường cả.
Huống hồ Đại Địa chân nhân giờ đây còn đang tức giận, không có đại cự đầu nào nguyện ý bước vào phạm vi ngàn dặm bên trong tâm chấn đâu, mất công lại bị chân nhân giận chó đánh mèo.
Chó là Phu Tử mà mèo chính là mấy vị cự đầu này.
Phu Tử chính là nguồn căn của cơn thịnh nộ của Đại Địa chân nhân.
Đối với Khương Hy, đây chính là tin vui, một tin rất vui. Bởi nếu Phu Tử không phải là nguồn căn thì chắc chắn lão đã tự thân đến Bắc Nguyên để khuyên giải rồi.
Phu Tử đến Bắc Nguyên, lúc về chắc chắn sẽ không quên quắp hắn đi theo.
Cũng may, Phu Tử không đến.
Lại nói tại sao nguồn căn lại là Phu Tử?
Cái này thì phải nói đến tin tức oanh động nhất của Đại Lục hiện nay. Đó là học sinh thứ sáu của Phu Tử là Hiên Minh đã thành công đạt được Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ.
Người không hiểu nội tình thì cũng chỉ biết đây là thành tựu ngang ngửa với Thiên Mạch Trúc Cơ cùng Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ mà thôi.
Nhưng người nắm rõ nội tình như Thập Đại Chính Phái thì sao không hiểu được cơ chứ. Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ xuất hiện cũng đồng nghĩa với lại Đại Địa chi thể xuất thế.
Đại Địa chân nhân sau khi nhận được tin thì tràng cảnh chính là như bây giờ đấy.
Dưới góc độ của Đại Địa chân nhân, Phu Tử đây chính là đang hủy đi tiền đồ của Hiên Minh nhưng Phu Tử lại không cho là vậy.
Đồng dạng Khương Hy cũng cho là thế, cho nên hắn mới để Hiên Minh đi Thư Viện. Nếu không hắn đã cáo tri cho Thẩm Hạo mang Hiên Minh đến thẳng Địa Cung rồi, nào có nhiều lời khuyên ngăn không đến Man Sơn làm gì.
Bản chất của Đại Địa chân nhân cùng Hiên Minh là khác nhau, vô luận là tính cách hay con đường tu luyện thì cũng mang một mùi xung khắc với nhau.
Tính cách qua thời gian đúng là có thể thay đổi nhưng bản tâm thì không. Hiên Minh là người trọng tình, làm gì cũng suy nghĩ trước sau, đương nhiên ở đây không nói đến đoạn thời gian đen tối kia.
Còn Đại Địa chân nhân là một người rất táo bạo, làm việc không cần nhìn hậu quả. Nếu chân nhân thực sự nhìn hậu quả thì đã không bạo nộ tạo rung chấn ảnh hưởng đến chúng sinh rồi.
Riêng với hai quan điểm xung khắc nhau này mà ngồi lại với nhau thì lâu ngày cũng sinh ra khắc khẩu thôi.
Sư phụ cùng đệ tử khắc khẩu nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Đối với người bình thường, sư phụ chắc chắn sẽ mắng, còn đệ tử sẽ nhẫn nhịn mà quỳ nghe. Còn đối với Đại Địa chân nhân, người chắc chắn sẽ vung tay đánh Hiên Minh một trận ra trò.
Hiên Minh đóng vai trò rất lớn đối với dự tính trong tương lai của Khương Hy cho nên sẽ không để cho hắn... chết trẻ đâu.
Người khác không nói chứ Đại Địa chân nhân mà tùy tiện vung quyền thì đến lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng phải mất mấy cái mạng chứ chả đùa.
...
Rung chấn diễn ra không lâu, bất quá cũng kéo dài được một ngày trời thì mới dừng lại. Khương Hy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm mà ngự khí xuống phía dưới.
Thực Dục Thiên trong thể nội ngay lập tức liền cấp tốc mà hấp thụ thiên địa linh khí vào trong thể nội mà khôi phục lại pháp lực.
Tin tức Đại Địa chân chân động nộ chắc chắn sẽ không truyền ra ngoại giới đâu bởi như vậy sẽ đánh đổ tam quan của rất nhiều người. Trên đời này không ai dám tin nổi một con người lại có thể khiến cho toàn Đại Lục phải rung chuyển cả.
Đáng tiếc, thực tế là có đấy, cho nên loại hình tin tức này mới đánh vỡ tam quan.
Không nói đến tin tức của Đại Địa chân nhân thì bây giờ đối với ngoại giới, Tam Đại Mạch Trúc Cơ đã toàn vẹn xuất thế rồi, thế nhân liền sôi trào không ngừng, đâu đâu cũng luôn miệng tự hỏi rằng:
“Phải chăng thịnh thế tu chân lại đến?”.
Cá nhân Khương Hy cũng cảm thấy thời đại này hẳn cũng là thịnh thế thật, bởi hắn biết Thiên Hồn Ma Mạch Trúc Cơ cũng đã xuất thế rồi.
Đồng dạng, nhiệm vụ của Dạ Ma cũng đã biến đổi rất nhiều.
Hiên Minh lên bảng, Thánh Nữ Ma Cung cũng lên bảng.
La Huyền Tử độc chiếm ngôi vương tiền thưởng nhiệm vụ Ngân Bảng đã lâu bây giờ gặp phải đối thủ.
Giá trị cho cái đầu của cả ba người bây giờ đồng dạng đều là ba trăm vạn linh thạch.
Còn Khương Hy... ừ thì vẫn heo hút một trăm vạn.