Một buổi đấu giá có rất nhiều vật phẩm được đưa ra đấu giá, thứ tự quyết định tự nhiên tùy thuộc vào bên chủ trì. Bất quá đại đa số vẫn theo thông lệ mà làm.
Đó là bắt đầu từ những vật phẩm thấp trước rồi tuần tự kéo lên.
Quang Kim Giáp trong mắt đại đa số tu sĩ tự nhiên không khác gì bảo vật, dù sao không phải hạ phẩm pháp khí phòng ngự nào cũng bình yên sau khi lãnh một đòn tấn công của tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng chín đâu.
Bất quá trong mắt các tu sĩ Trúc Cơ cảnh thì không đáng nhìn, bọn hắn chỉ có chút ngạc nhiên với lực phòng ngự của Quang Kim Giáp thôi nhưng về tay bọn hắn thì chả khác gì gân gà.
Rất nhanh, Quang Kim Giáp liền thành công bán ra với giá một vạn hai ngàn linh thạch. Người đấu giá thành công là một tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng chín có chút danh khí.
Sau khi người này ra giá xong thì những tu sĩ khác dường như có chút chần chừ không quyết định.
Tuần tự theo đó liền là đan dược quý hiếm của Luyện Khí cảnh rồi phù lục cấp cao của Luyện Khí cảnh, không khí buổi đấu giá mỗi lúc mỗi tăng cao.
Chờ đợi một tiếng đồng hồ, rốt cuộc vật phẩm thuộc Trúc Cơ cảnh đầu tiên cũng được xuất sàn.
Tường lão nhân nâng một thanh trường kiếm có màu xanh ngọc mà nói:
“Vật phẩm đấu giá cấp bậc Trúc Cơ cảnh đầu tiên là một kiện trung giai trung phẩm pháp khí loại trường kiếm, tên của nó là Ngọc Liễu Kiếm.
Ngọc Liễu Kiếm được luyện chế từ ngọc tủy ba trăm năm cùng thân xác của Thanh Mộc Liễu Yêu Trúc Cơ cảnh, phù hợp với tu sĩ chuyên ngự sử Mộc linh khí cùng Thủy linh khí.
Độ bền vững của ngọc tủy đã quá nổi tiếng rồi nên lão phu không đề cập đến nhưng Thanh Mộc Liễu Yêu lại là thụ yêu hiếm có tại Bắc Nguyên, thụ yêu tu luyện đến Trúc Cơ cảnh lại càng hiếm”.
Tương tự như những lần trước, Tường lão nhân cũng thử pháp khí trước mặt cho mọi người xem. Độ sắc bén của Ngọc Liễu Kiếm là cực kỳ cao, lão chỉ đơn thuần cầm nó chém nhẹ một chút thôi mà đã khiến một kiện đỉnh giai hạ phẩm pháp khí gãy thành đôi rồi.
Mà đáng sợ hơn mà phần mặt cắt lại cực kỳ trơn nhẵn, toàn bộ Trúc Cơ cảnh ở đây rất nhanh liền phóng linh thức đến đó mà quan sát.
Khương Hy thì không cần nhìn làm gì, bây giờ ai cũng biết hắn là Phù sư rồi, Phù sư cần kiếm để làm gì, không cần nhìn cũng phải.
Bất quá có thể gặp được pháp khí làm từ thụ yêu thì cũng có chút ngạc nhiên.
Thụ yêu tu hành cực kỳ khó khăn bởi tiên thiên của chúng bắt buộc phải cắm rễ cố định tại một chỗ, tu luyện đến Trúc Cơ cảnh thì may mắn mới có thể di chuyển từng cành cây một nhưng toàn thân vẫn cứ cố định một chỗ.
Chỉ khi tu luyện đến Kim Đan cảnh tự thân ngưng tụ được thụ đan thì mới có thể rời đất mà di chuyển.
Trước Kim Đan cảnh, thụ yêu rất hay bị nhân loại săn giết cho nên dần dần thụ yêu liền học được cách ẩn mình giữa sâm lâm.
Mấy ngàn năm trở lại đây thụ yêu không vào Kim Đan cảnh thì sẽ không xuất thế nên khi biết Ngọc Liễu Kiếm được làm từ Thanh Mộc Liễu Yêu Trúc Cơ cảnh thì hắn mới không nhịn được mà nhìn một chút.
Tường lão nhân để cho các tu sĩ Trúc Cơ cảnh quan sát được một hồi liền cao giọng nói ra:
“Ngọc Liễu Kiếm có giá trị năm vạn linh thạch, mỗi lần ra giá không dưới một ngàn linh thạch, đấu giá bắt đầu!”.
Vừa dứt lời, toàn bộ tu sĩ Luyện Khí cảnh ở hạ tầng liền hít vào một hơi lạnh. Mới bắt đầu đã năm vạn linh thạch, theo tiết tấu đấu giá chẳng phải sẽ tăng lên đến mười vạn sao?
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh quả nhiên toàn là những người có tiền, bọn hắn so ra liền kém xa tít tắp.
“Năm vạn năm ngàn linh thạch”, thanh âm ở gian phòng bên cạnh Khương Hy liền vang ra.
“Năm vạn sáu ngàn linh thạch”.
“Sáu vạn linh thạch”.
“Sáu vạn hai ngàn linh thạch”.
“...”
Những người đấu giá đại đa số là tu sĩ sử dụng kiếm, còn những người nào không sử dụng kiếm mà vẫn tham gia đấu giá thì hẳn là mua về cho gia tộc.
Ngoài ra tự nhiên cũng không thiếu người cố tình tăng giá để những người khác phải bỏ ra đại giá để mua.
Ngọc Liễu Kiếm thì tốt đấy bất quá vật phẩm áp trục là Định Nhan Đan còn chưa ra đâu, nếu đối phương hao một con số lớn thì đến lúc Định Nhan Đan xuất sàn liền không có cửa đấu.
Đấu giá nào phải đơn giản, tính toán kỹ lưỡng hao tổn người khác nhiều lắm thì vật phẩm mới thành công về tay bản thân mình được.
Đúng như dự đoán ban đầu, Ngọc Liễu Kiếm đã vượt qua giá trị mười vạn và cuối cùng thành công bán ra với giá mười bốn vạn linh thạch.
Giá trị cơ hồ gần gấp ba lần giá trị khởi đầu.
Người mua được là một vị nữ tu, dựa vào khí tức nàng phát ra thì khoảng độ Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Tứ Kiều. Bất quá Khương Hy biết được tu vi của nàng không chỉ có vậy.
Linh thức của hắn rất mạnh, toàn bộ tầng hai này không ai đáng để hắn nhìn ở mặt cường độ linh thức cả cho nên hắn biết nữ nhân kia ẩn tàng tu vi của mình.
Nàng vẫn là Trúc Cơ cảnh trung kỳ, bất quá lại là Hợp Lục Kiều, xung quanh có Mộc linh khí quấn quanh không ít, hiển nhiên chủ tu chính là loại linh khí này.
Chả trách nàng lại chấp nhận bỏ đại giới ra mua Ngọc Liễu Kiếm.
Khương Hy nhìn qua một chút rồi cũng tự mình thu ánh mắt về mà chuẩn bị tinh thần. Từ nãy đến giờ về căn bản hắn chính là tọa quan.
Nghĩa là vừa ngồi vừa xem nhưng vật phẩm kế tiếp đây hắn phải động thủ thôi.
Bởi Hắc Tre ba trăm năm xuất sàn rồi.
Tường lão nhân đưa tay hướng về một đám Hắc Tre được đặt trên một tấm đệm êm mà nói ra:
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một loại tài liệu luyện khí, gọi là Hắc Tre, phẩm hạnh ba trăm năm. Hắc Tre là tài liệu luyện khí tương đối không phổ biến tại Bắc Nguyên nên lão phu sẽ giảng giải một chút.
Hắc Tre chỉ có thể sinh trưởng ở vùng khí hậu nóng ẩm, quanh năm có mưa cùng sấm chớp. Trước trăm năm, Hắc Tre chỉ có hình dạng như một khóm tre bình thường nhưng khi bình cảnh trăm năm đến, Hắc Tre sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Thành công độ lôi minh, Hắc Tre sẽ chân chính biến thành đen, độ cứng cáp sẽ cao hơn gấp nhiều lần. Cứ mỗi trăm năm lại độ thiên lôi một lần, độ bền chắc của Hắc Tre sẽ đề thăng cao lên gấp bội.
Hiện nay Hắc Tre đã độ thành công qua ba lần thiên lôi nên phẩm hạnh đã tăng đến ba trăm năm. Đáng tiếc là bản lâu không có pháp khí nào làm từ Hắc Tre cả nên không thể cho các đạo hữu thấy được diệu dụng của nó.
Cho nên, giá khởi đầu là bốn vạn linh thạch, mỗi lần ra giá không thấp hơn một ngàn linh thạch. Đấu giá bắt đầu!”.
Vừa dứt lời, đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh liền giật mình, giá khởi điểm trung giai trung phẩm pháp khí là năm vạn linh thạch mà riêng một mình Hắc Tre đã đạt đến bốn vạn rồi, đây rốt cuộc là loại tài liệu luyện khí nào mà kinh dị đến vậy?
Khương Hy đã sớm đợi đến đây, tự nhiên sẽ không để người khác tranh với mình, hắn nhàn nhạt nói ra:
“Năm vạn linh thạch”.
Lần đầu tăng giá liền tăng một vạn. Đám Trúc Cơ cảnh này một lần nữa lại giật mình, trong đầu liền suy nghĩ một đoàn kỹ càng.
Sau đó có người liền tham gia đấu giá:
“Năm vạn hai ngàn linh thạch”.
Khương Hy bình tĩnh nói ra:
“Sáu vạn linh thạch”.
“Sáu vạn... năm ngàn linh thạch”.
Khương Hy nhíu mày lại, ánh mắt quét qua gian phòng cách mình ba gian, dựa vào ngữ khí của người này thì hẳn là đang thăm dò giá trị của Hắc Tre đi.
Dù sao tại Bắc Nguyên, Hắc Tre rất hiếm, cũng rất ít tu sĩ sở hữu được pháp khí được làm từ Hắc Tre, mỗi một lần Khương Hy ra giá liền chênh nhau một vạn tự nhiên sẽ kéo đến sự chú ý.
Khương Hy hiểu Hắc Tre cho nên tăng một vạn là còn nhẹ đấy, Hắc Tre ba trăm năm nếu tính giá trị chính xác tại Đại Nguyệt cùng Đại Nhật thì có thể lên đến hai mươi vạn chứ chả đùa.
Hiện tại hắn rất giàu nên bỏ ra hai mươi vạn cũng chẳng ảnh hưởng đến căn cơ, hắn nhàn nhạt nói tiếp:
“Tám vạn linh thạch”.
“Tám vạn hai ngàn linh thạch”.
“Chín vạn linh thạch”.
“Mười vạn linh thạch”.
“Mười hai vạn linh thạch”, Khương Hy bình tĩnh ra giá.
Bây giờ, toàn trường đều đã hoàn toàn chú mục về gian phòng của hắn rồi, mọi người ở đây tính cả Tường lão nhân cũng không quá rõ giá trị của Hắc Tre nên tự nhiên có chút chấn kinh với cường độ tăng giá của hắn.
Hắn tăng quá mạnh bạo, đến độ khi con số mười hai vạn vừa ra, người thăm dò trước đó cũng không dám tăng giá nữa.
Tường lão nhân có chút hứng thú nên liền ôm quyền hướng về phía gian phòng Khương Hy mà nói:
“Lão phu không tự nhận mình biết nhiều loại linh tài nên đối với Hắc Tre cũng không quá tường tận. Đạo hữu có thể phóng khoáng trả giá như vậy hẳn sẽ hiểu rõ Hắc Tre, không biết đạo hữu có thể vì các vị đạo hữu ở đây mà kiến giải một phen?”.
Nghe vậy, toàn trường liền yên tĩnh, trong đầu liền thầm mong một chút xem thử Hắc Tre này có gì lợi hại.
Khương Hy cũng rơi vào trầm mặc, kiến giải Hắc Tre thì không có vấn đề gì, bất quá sau khi kiến giải xong sẽ có người cố tình nâng giá lên để hắn phải trả với giá cao, từ đó liền khó có cửa tham gia đấu giá Định Nhan Đan.
Khoảng vài hơi thở sau, Khương Hy nhàn nhạt đáp lại:
“Không giấu gì các vị, pháp khí của tại hạ dùng Hắc Tre là chủ tài, tại hạ muốn dùng Hắc Tre ba trăm năm này để đề thăng phẩm chất pháp khí, mong các vị đạo hữu nhường một bước, tại hạ sẽ vô cùng cảm kích các vị”.
Những người khác nghe vậy liền khẽ ồ lên một tiếng, nguyên lai mục đích là như vậy.
Một tu sĩ Trúc Cơ khác đột nhiên cất giọng nói ra:
“Tại hạ hành tẩu tu chân giới đã lâu vẫn chưa có dịp nhìn qua pháp khí làm từ Hắc Tre, không biết đạo hữu có thể cho mọi người có cơ hội chứng kiến được chứ?”.
Khương Hy nhìn sang người kia một chút, khí tức toàn thân vẫn ổn định như cũ làm những người khác không thể đoán ra tâm tình thế nào.
Một lát sao, thanh âm của hắn vang lên:
“Được”.
Vừa dứt lời, Hắc Trúc Bút liền xuất hiện trong tay, Khương Hy liền cầm lấy nó mà bắt đầu hư không họa phù.
Họa liền là Chân Tự Phù.
Chân Tự Phù vừa ra, không gian được một lớp màn huyền ảo bao phủ lên, thiên địa linh khí liền hữu hình hóa trước mắt toàn thảy mọi người.
Hôm nay không phải tiết khí, càng không phải đại tiết khí như Xuân Phân, Hạ Chí nhưng toàn trường đều có thể thấy được các đoàn thiên địa linh khí nhiều màu sắc uốn lượn vào nhau.
Quang cảnh liền mê huyễn không ít người, có người nhịn không được mà mở miệng khen:
“Thật xinh đẹp!”.
Đám tu sĩ Luyện Khí cảnh không biết thực hư nhưng Tường lão nhân vừa thấy Chân Tự Phù liền có chút hoảng sợ rồi, lão vội vàng ôm quyền nói ra:
“Nguyên lai đạo hữu là một vị đại sư của Phù đạo, lão phu đã thất lễ, mong đại sư thứ lỗi cho”.
Tường lão nhân có danh khí rất lớn, ở Tinh Mộc Thành này, lão cũng được xem là giám định đại sư nhưng bản thân lão biết bản thân mình không xứng được với danh xưng này.
Nhưng mọi người vẫn cứ xem lão như một đại sư, cho nên khi chính miệng lão nói ra hai chữ ‘đại sư’ kia thì toàn trường liền xôn xao không thôi.
Tu chân bách nghệ ai cũng có thể thử qua một lần cho biết nhưng để có thể bước vào cảnh giới đại sư thì không ai là không trầm luân lâu năm cả.
Phù đạo đã ít Phù sư, vậy thì Phù đạo đại sư lại càng hiếm hơn.
Hai chữ ‘đại sư’ này từ miệng Tường lão nhân thì lại càng có nhiều ý nghĩa hơn.
Thế nhân đều biết, Đan sư, Khí sư cùng Phù sư đều là những người có tiền, đồng thời nhân mạch cũng không kém nhưng đạt đến cái trình độ đại sư thì lại mang ý vị khác.
Tiền tự nhiên vẫn có, hơn nữa là rất nhiều, đi đấu tài phú với những người này không khác tự mình tìm ngược nhưng quan trọng nhất vẫn là nhân mạch.
Vô luận là Đan đạo đại sư, Khí đạo đại sư hay Phù đạo đại sư thì nhân mạch của những người này thể nào cũng sẽ xuất hiện tu sĩ Kết Đan cảnh cùng Kim Đan cảnh ở trong.
Loại tầng cấp nhân mạch này đặt tại Tinh Mộc Thành cũng là một phương bá chủ rồi, tự nhiên sẽ không ai dám đi đắc tội.
Những người ở tầng hai này chào hỏi làm quen với Khương Hy cũng chỉ biết hắn là Phù sư mà thôi nhưng không ai nghĩ đến hắn lại ở bậc đại sư cả.
Cho nên tất cả liền vội vàng gửi lại lời chào của mình đến hắn, về phần những người vừa cố ý tăng giá kia thì ngay tức khắc truyền âm thứ lỗi ngay.
Hai chữ ‘đại sư’ này có trọng lượng kinh khủng như vậy đấy.