Lấy giọt máu hoàng kim làm trung tâm, cơn bạo tạc khủng khiếp liền xảy ra, quang mang tỏa ra cực mạnh, uy thế hủy diệt lan tỏa ra khắp nơi.
Cố Phi Thiên cùng nam tử Tuyết soái đang đối chiến gần đó cũng bị dư lực của cơn bạo tạc này đẩy ra phương xa, thuận tiện còn khiến bọn hắn phải phun ra một ngụm huyết tinh để tỉnh táo.
Cương phong tán loạn, phong tuyết lộng vũ.
Đóa thập giác tuyết hoa trên người Tuyết Vương đột nhiên kêu lên một tiếng rắc, một cạnh nữa lại vỡ nát ra mà tiêu tán đi trong không gian.
Thần sắc của Tuyết Vương liền biến chuyển một chút mà nhìn về phía chỗ bạo tạc kia, một cỗ sát khí cùng uy nghiêm đồng loạt thả ra ngoài, phong tuyết xung quanh hắn như bị chấn trụ mà cố định lại một chỗ.
Ba người Thạch Thương thấy vậy liền tái mặt lại, bọn hắn cũng không nhịn được mà nhìn về phía chỗ bạo tạc kia.
Bọn hắn đã không cách nào cảm nhận đến được khí tức của Khắc Hoàng nữa rồi, tự nhiên liền biết hạ tràng là như thế nào.
Kỳ thực sau khi chứng kiến thương thế của Khắc Hoàng thì bọn hắn đã phần nào đoán được dự tính của hắn rồi.
Mất một tay đối với tu sĩ là một đả kích vô cùng khủng khiếp trên con đường tu hành, chưa kể Khắc Hoàng còn là một tu sĩ chuyên sử dụng tay để đấu.
Mặt khác, thân thể hắn cũng chịu thương tích không hề nhỏ, vết nào vết nấy đều là đại thương cả. Cho nên một nước đi cuối này... cũng không ngoài dự liệu.
Bọn hắn cảm thấy trận chiến này quá tàn khốc rồi.
Trên thực tế, đám người Thạch Thương chưa bao giờ trải qua chiến tranh cả, cùng lắm là tranh đấu giữa các thế lực với nhau mà thôi, nhưng tất cả đều chỉ dừng lại ở hai chữ ‘luận bàn’.
Còn hiện tại thì bọn hắn phải chiến một trận chiến sinh tử, Lam Thiên Tuyết Tộc tổn hại ba người trong trận chiến cao giai, phe nhân loại thì chỉ mới tổn hại hai.
Tính ra thì phe nhân loại có lợi thế nhưng chính cái lợi thế này lại khiến cho đám người Thạch Thương trở nên ngây thơ mà xem nhẹ hai chữ ‘chiến tranh’.
Chiến tranh là tàn khốc, thắng thua không phải là mục đích cuối cùng, đúc kết lại mỗi trận chiến cơ hồ chỉ có thương vong mà thôi.
Vốn dĩ bọn hắn nghĩ thân làm tu sĩ Ngưng Dịch cảnh thì chỉ cần một mực lèo lái thì sẽ sống sót ra khỏi đây thôi nhưng Khắc Hoàng tử trận lại như một cú tát cảnh tỉnh bọn hắn vậy.
Chiến tranh không phải là trò chơi, chiến tranh là bàn cân của thương vong, xem bên nào chết nhiều hơn chứ không phải xem bên nào sống sót nhiều hơn.
Thạch Thương nhân lúc Tuyết Vương còn không để ý bọn hắn, hắn liền nhanh chóng rút ra một viên đan dược rồi cho vào trong miệng.
Đan dược vừa vào liền hóa thành dược thủy, một cỗ linh lực khổng lồ liền bạo phát ra mà quán thông lấy thân thể hắn, khí tức mỗi lúc một trở lại bình ổn.
Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương cũng thế, các nàng lập tức xuất phù cùng đan dược ra mà nhanh chóng khôi phục lại thực lực, thậm chí là phải cưỡng ép khôi phục như Liêm Đào.
Coi như sau trận này bọn hắn phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng nhưng bọn hắn đã tu luyện đến Ngưng Dịch cảnh rồi, khoảng cách Kết Đan cũng không còn xa, bọn hắn há lại khiến bản thân mình vong thân tại đây.
Bọn hắn nhất định sẽ không chết.
Mặt khác, thời gian cũng đang dần cấp tốc trôi qua rồi, bây giờ chỉ còn nửa canh giờ nữa thôi là bọn hắn có thể an toàn thoát thân rồi.
Cho nên lần này bắt buộc phải chơi lớn.
Cố Phi Thiên ở gần Khắc Hoàng nhất, và đương nhiên, cũng nhìn thấy hắn chết thảm như thế nào, hắn liền ngửa mặt lên trời mà rống lên một tiếng, lôi âm vang lên cuồn cuộn như triều âm.
Hắn không chần chừ gì nữa mà rút ra cho bản thân mình một viên đan dược, viên đan dược này hoàn toàn khác với loại Liêm Đào hay ba người Thạch Thương phục dụng.
Nó có một màu tím xen lẫn với từng đường vân hoàng kim.
Cố Phi Thiên cũng không nghĩ rằng bản thân hắn sẽ dùng viên đan dược này đâu nhưng để tránh hạ tràng như Khắc Hoàng, hắn buộc phải dùng.
Viên đan dược này sau khi vào người Cố Phi Thiên thì một cỗ lôi minh hùng hồn liền phát ra từ người hắn, uy thế cực kỳ đáng sợ, không khí rung động như muốn sắp nứt ra.
Linh lực của Cố Phi Thiên cũng cấp tốc khôi phục lại, khí tức cũng sung mãn cực kỳ nhanh chóng nhưng ánh mắt của hắn lại thay đổi.
Hai mắt của hắn bây giờ vẫn là hắc bạch phân minh nhưng lại là hắc bạch hoán đổi vị trí cho nhau, tròng đen ngươi trắng.
Đồng thời, lôi điện hiện hữu xung quanh hắn cũng tuần tự một cách rất tự nhiên.
Nam tử Tuyết soái thấy thế liền có chút nghi ngờ nói ra:
“Cưỡng ép cơ thể ngộ ra lôi chi ý cảnh, ngươi muốn tự hủy tinh thần của mình sao?”.
Đúng vậy, từng đoàn lôi điện trật tự đó chính là biểu hiện sơ nhập của lôi chi ý cảnh, Cố Phi Thiên vốn dĩ chưa ngộ ra ý cảnh đâu, hắn chỉ mới chạm đến được cánh cửa mà thôi.
Tích lũy thêm chục năm thì hắn thể nào cũng sẽ ngộ ra lôi chi ý cảnh nhưng ai bảo tình huống bây giờ quá nguy cấp, thế là hắn đành phải cưỡng ép bản thân ngộ ra ý cảnh ngay lập tức, nếu không hôm nay hắn cũng phải bỏ mạng nơi đây.
Viên đan dược hắn ăn vào là một loại đan dược cực kỳ độc, độc ở đây không nói đến độc tính còn sót khi đan thành mà là độc phát khi phục dụng đan dược.
Cưỡng ép đề thăng tu vi hay linh lực thì thứ gánh chịu là cơ thể, còn cưỡng ép ngộ ý cảnh thì linh hồn sẽ phải đi gánh chịu.
Không bước vào Nguyên Anh cảnh thì tu sĩ sẽ không dễ dàng gì mà khống chế được linh hồn của mình bởi trước đó, linh hồn quá mong manh.
Cứ tưởng tượng linh hồn như bong bóng nước vậy, linh động nhưng cũng rất mong manh, chỉ cần chạm nhẹ thôi là nó đã có thể vỡ rồi.
Cố Phi Thiên cưỡng ép ngộ lôi chi ý cảnh, hắn đương nhiên cũng tự kê đá đập vào chân mình, linh hồn của hắn bây giờ chắc chắn đang phải chịu một cơn giày xéo rất đáng sợ.
Hắn rống lên một tiếng gầm như thú hoang, lôi âm vang vọng khắp nơi không chừa một ngách nào, thân hình hắn như thiểm điện liền lao về phía nam tử Tuyết soái mà đánh.
Nam tử Tuyết soái liền xuất ra một quyền đối ứng, khí tràng luyện thể liền tụ hội hết vào một quyền này.
Song quyền va chạm nhau, một tiếng rắc nhẹ liền vang lên, thân hình của Cố Phi Thiên liền bay ngược ra bên ngoài.
Còn nam tử Tuyết soái liền vội vàng nắm lấy cổ tay mình, phần mu bàn tay trên kia đã xưng đỏ lên phập phồng, từng tia máu dần dần bắn ra bên ngoài.
Xương ngón tay của hắn đã gãy rồi, hắn cảm thấy có chút khó tin, hắn không đời nào nghĩ đến Cố Phi Thiên vậy mà có thể gây ra cho hắn sát thương lớn như thế.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn qua Cố Phi Thiên ở phương xa trên mặt sàn. Cái tên kia bây giờ đang đặt hai tay hai chân chạm đất, tư thế tựa như mãnh hổ sắp vồ mồi.
Ánh mắt chứa đầy sát khí cùng chiến ý mãnh liệt, thần trí lúc tỉnh lúc không, đầu tóc rối loạn như ăn mày, nhìn chung không khác gì một tên điên.
Nam tử Tuyết soái cảm thấy một cỗ nguy cơ toát ra từ phía Cố Phi Thiên, thần sắc của hắn cũng ngưng trọng lại không thôi.
Người không còn thần trí thì thực lực có bạo tăng hay không?
Câu hỏi này rất khó để trả lời bởi còn phụ thuộc vào con đường mà tu sĩ đó đi nữa. Đơn cử như Khương Hy hay Liêm Đào thì bọn hắn mạnh nhất khi thần trí đầy đủ, bởi bọn hắn thường dùng kế để đánh.
Thần trí không còn thì thực lực đại giảm, người khác muốn đánh giết bọn hắn cũng không phải là khó
Nhưng đối với đám tu sĩ luyện thể thì đây lại là một tin cực kỳ tốt, đám người này thường hay đối chiến thân thể trực diện nhau, không tâm kế, không xảo đoạn, chỉ có thuần túy lực lượng mà đối đầu thôi.
Thần trí tồn tại ngược lại là một gánh nặng bởi sự tồn tại của thần trí sẽ khiến cho mỗi chiêu mỗi thức của tu sĩ khó mà vượt cực hạn của cơ thể được.
Cố Phi Thiên phục dụng đan dược cưỡng ép ngộ ra ý cảnh nên thần trí của hắn đã không còn thanh tỉnh, hành đng của hắn bây giờ chính là thuần vào bản năng.
Bản năng của mọi chủng loài cơ hồ đều như nhau, chính là sống sót. Vì sống sót tất sẽ bỏ ra đại giới chơi chết đối phương.
...
Nam tử Tuyết soái không cân nhắc thêm nhiều điều nữa, hắn liền quay đầu hướng về một phương rồi quát lên:
“Ngươi mau trốn đi chỗ khác, ta sẽ trực tiếp đi xử lý bọn hắn”.
Một tiếng quát này cực kỳ lớn, ý tứ mang theo cũng cực kỳ nhiều, ba người Thạch Thương đang chuẩn bị tái chiến với Tuyết Vương nghe được những lời này liền giật mình không thôi.
Nam tử Tuyết soái rốt cuộc là đang đối thoại với ai?
Tại vị trí bạo tạc do Khắc Hoàng gây ra, nơi đó bây giờ đã tràn ngập vô số băng vụ kết thành sương mù rồi, coi như phong tuyết của Tuyết Vương cường đại thì nhất thời nửa khắc cũng không thổi bay hết số sương mù này.
Giữa lúc này, trong không gian trắng tuyết bỗng dưng xuất hiện ra một đoàn mây đỏ xen kẽ ở trong đó, một cỗ đại lực liền phát ra mà tản đám băng vụ kia.
Mây đỏ hiện ra mỗi lúc một nhiều rồi dần dần mà tản ra xung quanh, để lộ ra thân hình đầy máu me của nữ tử Tuyết soái.
Nàng vậy mà không chết?
Một tiếng lôi minh liền đánh ngang qua đầu đám người Thạch Thương. Cố Phi Thiên đã sớm không còn thanh tỉnh nên cũng chẳng để ý đến chuyện này, Liêm Đào thì tạm thời ở quá xa nên chưa để ý đến.
Khí tức của nữ tử Tuyết soái cực kỳ suy yếu, làn da xanh lam của nàng bây giờ đã trắng bệch không khác gì tuyết rồi, nếu không có máu cùng đám mây đỏ này phụ trợ thì có khi nàng có thể ẩn thân trong không gian này cũng nên.
Trên tay nàng còn đang cầm một thanh trường tiên, bất quá thanh trường tiên này bây giờ đã có chút hư hỏng rồi, sát chi ý cảnh bám lên trên đó cũng không còn lấy một tia.
Để thoát khỏi một chiêu chết chung kia của Khắc Hoàng, nàng đã vận toàn bộ lực lượng cuối cùng của mình mà xuất sử thượng phẩm pháp khí.
Đồng thời thần thông Huyết Vân cũng kéo đến mà thay nàng giảm áp lực từ cơn bạo tạc kia.
Kết quả nàng còn sống nhưng vô lực tái chiến thôi, vô luận là nội thương hay ngoại thương thì một khi nam tử Tuyết soái thực sự xuất lực, thân thể nàng tự nhiên chịu không nổi đâu.
Nam tử Tuyết soái vừa dứt câu kia xong thì Cố Phi Thiên đã không thèm để ý rồi lao đến phía nam tử Tuyết soái mà đánh rồi.
Tốc độ rất nhanh, lực quyền cũng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa lôi chi ý cảnh còn gia trì lên từng chiêu từng thức một khiến sát thương của đòn thế cũng bạo tăng không kém.
Nam tử Tuyết soái đương nhiên phải tận tâm đối đãi rồi, hắn đời nào dám lơ là một vị tu sĩ luyện thể thuần bản năng được chứ.
Nhưng chiến hữu của hắn còn chưa thoát khỏi khu vực nguy hiểm nên trước mắt đành tạm thời phải gồng mình lên cầm chừng vậy.
Nữ tử Tuyết soái đương nhiên biết bản thân mình hiện tại là gánh nặng cho nam tử Tuyết soái, cho nên nàng liền nhanh chóng lê cái thân của mình đi tìm chỗ né tránh.
Thái Huỳnh Liên Phương còn dự định nhân cơ hồi này xuất thủ diệt trừ nhưng đáng tiếc, nàng đã sớm bị hàn khí lạnh lẽo của Tuyết Vương ngăn chặn lại rồi.
Mất một thống lĩnh Tuyết tướng đã đủ, hắn đời nào lại để thêm một Tuyết soái tử trận được cơ chứ.
Mặt khác, nữ tử Tuyết soái không chết thì rốt cuộc ai đã chết?
Đoá thập giác tuyết hoa kia đã liên kết sinh mệnh với hai Tuyết soái cùng tám Tuyết tướng, một góc vỡ nát đi thì cũng đại biểu cho một người tử trận.
Nữ tử Tuyết soái còn sống sau bạo tạc vậy thì người chết chắc chắn là Tuyết tướng đang đấu với Liêm Đào rồi.
Trên thực tế, người chết đúng là xuất phát từ bên đó thật. Liêm Đào đã tất tay đánh đến cùng đồng thời cưỡng chế khiến cả ba tên Tuyết tướng phải vận dụng đến thượng phẩm pháp khí thì lần lần cũng sẽ bị mài mòn đánh chết thôi.
Giữa lúc này, một tiếng rắc nữa bỗng dưng vang lên, hai con ngươi Tuyết Vương một lần nữa lại co rụt lại.
Lại thêm một Tuyết tướng nữa chết.
Không khí xung quanh hắn ngay lập tức liền giảm xuống không ngừng, phong tuyết cũng mỗi lúc một yếu dần đi rồi biến mất.
Thần thông Bạo Phong Tuyết Lâm bị thu lại.
Thái Huỳnh Liên Phương nhìn qua Tuyết Vương mà nói:
“Ngươi hết sức đánh rồi?”.
Tuyết Vương không quản giọng điệu của nàng, hàn nhàn nhạt đáp lại.
“Nhân loại các ngươi đúng là làm trẫm ngoài dự liệu, bất quá, đến đây thôi”.
Vừa dứt lời, không gian xung quanh liền bị một cỗ uy áp bao phủ hết toàn bộ, thân thể nhỏ bé kia của Tuyết Vương bỗng dưng bùng nổ ra hư ảnh cao lớn cùng uy nghiêm, hàn khí toát ra như muốn đông cứng toàn không gian này lại.
Một cỗ khí tức tử vong ngay lập tức liền buông xuống đầu toàn bộ tu sĩ nhân loại.
Tuyết Vương bay cao lên một đoạn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống bên dưới như đang nhìn sâu kiến, miệng khẽ niệm lên:
“Đại thần thông - Băng Phong Tuyệt Địa”.