Tuyết tướng nào nghĩ đến chuyện chuyến này đi chính là đâm đầu vào tử lộ, bất quá thân làm võ tướng, hắn đương nhiên đã sớm nghĩ đến tình trạng thân hãm sa trường rồi.
Trong tay hắn ngay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, cán làm bằng loại tài liệu nào không biết nhưng lưỡi kiếm lại đích xác là từ ngọc tủy ngàn năm.
Không biết có phải là trùng hợp hay không mà toàn bộ Tuyết tướng đều sở hữu pháp khí sử dụng ngọc tủy ngàn năm làm tài liệu chính.
Thanh trường kiếm này đương nhiên là thượng phẩm pháp khí, lấy tu vi Hợp Bát Kiều của tên Tuyết tướng này, hắn tự nhiên có thể xuất sử được tám lần.
Thượng phẩm pháp khí vừa ra, thần sắc Cố Phi Thiên cùng Thái Huỳnh Liên Phương liền ngưng trọng, hai người bọn hắn ngay lập tức mượn thân pháp mà tách ra hai hướng khác nhau mà vây công.
Tuyết tướng cười lạnh nói ra:
“Các ngươi tính đột kích hai phía? Vô dụng”.
Trường kiếm trong tay khẽ xoay chuyển, tuyết chi ý cảnh liền theo đó mà tung bay lên, một kiếm liền chém ra, phong mang mười phần lạnh lẽo.
Một kiếm chiêu này cực kỳ đặc biệt, nó vậy mà tạo thành kiếm mang hình vòng tròn tản ra xung quanh. Xem như hai người Cố Phi Thiên cùng Thái Huỳnh Liên Phương tập kích ở hai hướng khác cũng không tránh được.
Bất quá không hiểu vì lý do gì mà bọn hắn cứ như đoán trước được mà lách mình tránh né sẵn. Trong tay Thái Huỳnh Liên Phương đột nhiên xuất hiện một thành trường kiếm.
Nàng liền tấn công thẳng về hướng Tuyết tướng, kiếm khí bay đầy trời mà đánh thẳng về phía hắn. Hắn liền đưa một tay lên tạo ấn, kiếm khí ngay lập tức xuất hiện mà phản sát lại số kiếm khí kia.
Kiếm khí song phương cơ hồ là không khác gì nhau, đều là một mảnh lạnh lẽo nhưng kiếm khí của Thái Huỳnh Liên Phương tựa hồ còn có một điểm âm u rất quái lạ.
Oanh!
Từng đợt kiếm khí va chạm vào nhau liên hồi không ngừng nghỉ, xung lực tản ra xung quanh cực kỳ kinh người.
Thái Huỳnh Liên Phương thấy vậy liền không có gì ngạc nhiên, một kiếm nữa lại nâng lên, vô tận kiếm khí lại quét đến như triều lũ.
Tên Tuyết tướng kia liền quát lên một tiếng dài, thanh trường kiếm liền đâm thẳng xuống mặt băng, một luồng xung lực khủng khiếp liền tỏa ra mà che chắn hắn lại, đợt kiếm khí thứ hai liền quét đến tấn công thẳng vào lớp xung lực được dựng lên đó.
Lớp xung lực này được dựng nên từ tuyết chi ý cảnh nên nhìn nó không khác gì một khối cầu xoáy phong tuyết cả.
Kiếm khí của Thái Huỳnh Liên Phương oanh thẳng vào đó liền bị lực xoáy kia đẩy sang một bên. Thấy vậy, nàng liền cười lạnh, một kiếm nữa lại vung lên, số lượng kiếm khí đã chém ra liền quay trở lại mà dung nhập vào bên trong lưỡi kiếm.
Một cỗ âm u liền tỏa ra trực tiếp từ thanh trường kiếm kia, Tuyết tướng liền nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm, một kiếm này chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng đâu.
Đồng thời hắn cũng loạn chuyển ánh mắt mà tìm kiếm lấy thân ảnh của Cố Phi Thiên, hắn không quên sự tồn tại của cái tên kia đâu.
Đột nhiên giữa lúc này, một tiếng oanh động như lôi minh đột nhiên vang lên từ trên không trung, lông tóc Tuyết tướng liền dựng lên không thôi.
Hắn liền hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn lên trên, Cố Phi Thiên ngự khí súc thế giữa không trung, một đợt lôi âm lại phát ra vang dội.
Cố Phi Thiên liền quát một tiếng:
“Chết đi!”.
Vừa dứt lời, phi kiếm ở dưới chân liền biến mất, toàn thân hắn liền lao thẳng xuống bên dưới mà đánh ra một quyền, kéo theo đó là lôi minh vang dội đánh xuống.
Oanh!
Một tiếng va chạm mạnh mẽ liền vang lên, cái sàn nhà phía bên dưới liền nứt ra liên hồi, Tuyết tướng liền vận lực thật mạnh mà trấn giữ lấy lớp vòng xoáy phong tuyết kia.
Dư lực lôi minh liền tản ra mà đánh xung quanh mặt sàn, tựa như cố ý muốn đánh sập cái sàn này xuống vậy.
Tuyết tướng đương nhiên biết Cố Phi Thiên muốn làm gì, Cố Phi Thiên đây là muốn đánh hắn rơi xuống tầng một.
Hắn không phải là Tuyết Vương nên không thể đi từ bên ngoài vào được, một khi bị đánh rơi xuống tầng một thì cũng đồng nghĩa với việc bị loại khỏi vòng chiến.
Thấy vậy, hắn liền không nghĩ nhiều mà đưa răng ra cắn mạnh vào môi rồi phun máu vào thanh trường kiếm ngọc tủy kia.
Lớp vòng xoáy phong tuyết kia đột ngột xoay chuyển mạnh mẽ một cách bất thường, lôi minh do một quyền đánh xuống của Cố Phi Thiên liền bị số vòng xoáy này tản ra xung quanh mà tiêu biến đi mất.
Đồng thời một luồng hàn khí kinh khủng liền tản ra xung quanh, Cố Phi Thiên liền có cảm giác lành lạnh ở một tay xuất quyền thế, thế là hắn liền xoay người trên không rồi xuất ra một quyền khác.
Quyền này không đánh trực diện nhưng lại tỏa ra quyền kình oanh về phía Tuyết tướng. Tuyết tướng liền cười lạnh một tiếng mà xuất ra một quyền đánh lại.
Một quyền xuất ra, không gian xung quanh hắn liền bị hàn khí kinh khủng đóng băng lại, mặt sàn bị nứt ở dưới chân nhờ vào đợt hàn khí này mà đông kết lại vững chắc như cũ.
Bất quá Cố Phi Thiên cũng không trông cậy vào một quyền kia có thể tạo ra thương thế gì cho Tuyết tướng, hắn muốn nhờ vào quyền kình từ một quyền đó để lách mình ra sau.
Một phần là để tránh hàn khí của Tuyết tướng, một phần là để tránh khỏi phạm vi tấn công của nữ nhân kia.
Một tiếng kiếm minh trong trẻo đột nhiên vang lên, toàn thân Tuyết tướng liền lạnh đến cực điểm, một bên thái dương liền đổ ra một tầng mồ hôi không thôi.
Hắn liền run rẩy mà quay lưng lại, một kiếm mang theo bạch quang liền chém thẳng xuống phía dưới, áp lực cực kỳ khủng khiếp.
Giữa đoàn bạch quang đó thi thoảng còn thoát ra một luồng khí đen phi thường âm u lạnh lẽo.
Tuyết tường liền gầm lên một tiếng, thanh trường kiếm đang cắm trên mặt băng kia liền nhanh chóng bị rút ra mà chém về phía đó một kiếm.
Tuyết tướng súc thế không đủ, vậy thì dùng sự sắc bén của thượng phẩm pháp khí ra so thôi.
Cùng lúc này, một tiếng lôi minh một lần nữa lại vang lên, Tuyết tướng liền giật mình mà liếc mắt về phía sau.
Cố Phi Thiên đã xuất ra một quyền mang theo lôi minh đánh thẳng về phía hắn.
Hai mặt đều thụ chiêu, hơn nữa còn đều là sát chiêu, Tuyết tướng liền cắn răng mà đối cứng.
Oanh!... Rầm!... Rầm!
Song chiêu đánh đến, khu vực của Tuyết tướng đang đứng liền bị đánh đến không còn một mảnh, từng đoàn băng vụ liền tản ra xung quanh, nguyên một lớp sàn liền bị đánh sập xuống bên dưới, toàn bộ Băng Thần Cung liền rung chuyển đến liên hồi.
“Mười bước phía bên trái”, giọng của Liêm Đào đột nhiên vang lên ở trong đầu Thái Huỳnh Liên Phương.
Nghe vậy, nàng liền xoay chuyển cổ tay mà huy kiếm chém về phía đó, lực đạo kiểm soát để không tạo ra hậu quả phá hoại quá lớn.
Keng!
Một tiếng va chạm thanh thủy liền vang lên, nàng liền nhíu mày rồi hừ lạnh một tiếng, một tay huy kiếm liền gia tăng thêm lực lượng.
Kiếm khí liền xuất hiện mà trợ công nàng đánh về phía trước.
Oanh!
Từ trong băng vụ, một thân ảnh liền văng về phương xa, một thân thương tích nặng nề từ trên xuống dưới.
Thân ảnh này không ai khác chính là tên Tuyết tướng kia, giờ đây nhìn hắn phải nói là thảm không thể tả, để tránh được sọng trọng cường kích kia, hắn đã phải hao tổn lực lượng của cả ba tòa Linh Kiều để phát động thượng phẩm pháp khí.
Tình luôn những lần sử dụng trước thì hắn bây giờ chỉ còn hai lần sử dụng nữa mà thôi, qua hai lần nữa hắn không giết được một trong hai người thì chuyến này uổng phí rồi.
Tuyết tướng chật vật thẳng người dậy, một tay nắm chặt trường kiếm trong tay, linh lực trong cơ thể liền bạo phát, kiếm khí lạnh lẽo mang theo tuyết chi ý cảnh liền tập hợp về vào trong thanh trường kiếm kia.
Tiếng kiếm minh liền vang ra, Tuyết tướng liền chém một kiếm về phía trước, một kiếm này cực kỳ mạnh, chém thẳng xuống mặt sàn rồi kéo dài chém thẳng về phía trước.
Cố Phi Thiên ngay lập tức xuất hiện trước đường kiếm đó, trong tay liền xuất hiện một đôi quyền sáo đấm vào nhau, một đợt lôi minh liền toát ra từ thể nội rồi hiển hóa thành một con hổ.
Con lôi hổ này nhanh chóng dung nhập bên trong hai tay của Cố Phi Thiên, kế tiếp hắn liền liên tục xuất quyền ra đánh về phía trước.
Quyền ra liên tục, quyền nhiều không đếm xuể, theo đó, hư ảnh hàng chục con lôi hổ liền lao ra mà cản phá đường kiếm đó lại.
Dĩ nhiên một con sẽ cản không được, ngược lại còn bị chém không còn một mảnh nhưng vấn đề là Cố Phi Thiên dùng lượng để đối chiến.
Hắn có thể nóng tính ít suy nghĩ nhưng đừng vì thế mà nghĩ hắn thật sự ngu xuẩn, Cố Phi Thiên đối với thực chiến cực kỳ có kinh nghiệm, hắn sao lại không biết cách đối phó được chứ.
Trong lúc Cố Phi Thiên ngăn cản lại một kiếm chiêu này, Thái Huỳnh Liên Phương liền lách ra một bên, luồng khí âm u trong thể nội nàng liền tràn ra ngoài mà gia trì lên một kiếm.
Súc thế vừa đủ, nàng liền chém ra một kiếm chiêu về phía trước, một kiếm này của nàng hoàn toàn khác lúc trước, không mang bạch quang, không mang áp lực, chỉ thuần một chiêu kiếm quang màu đen nội liễm đánh về phía Tuyết tướng mà thôi.
Nhưng một kiếm này lại làm cho tóc gáy Tuyết tướng dựng đứng hết cả lên. Nhưng đáng tiếc là hắn hiện ra ở thế xuất chiêu nên không thể tránh kịp.
Mà Thái Huỳnh Liên Phương lại ra tay quá nhanh, kiếm chiêu ngay lập tức liền chém thẳng vào ngực của Tuyết tướng, kiếm chiêu của hắn liền tự động bị đánh tan, đám lôi hổ của Cố Phi Thiên liền nhân lúc đó mà lao về phía hắn.
Thể nội rung động đến kịch liệt, từng tiếng răng rắc của xương vỡ liền vang lên, Tuyết tướng liền phun ra một ngụm máu tươi, trên thân hắn gặp nơi đều là dấu ấn do quyền tạo ra, còn về phần vết thương do kiếm chiêu thì ngạc nhiên là không có lấy một vết.
Kiếm chiêu của Thái Huỳnh Liên Phương cực kỳ quỷ dị, nếu không Tuyết Vương đã chẳng e ngại nàng.
Một kiếm của nàng không để lại ngoại thương nhưng nội thương thì đúng thảm. Khắp nơi ở bên trong đã bị loại kiếm khí quỷ dị kia tàn phá hết hết rồi, chưa kể loại khí âm u kia còn ngăn cản hàn khí của hắn không ít.
Tuyết tướng tự nhiên hiểu thương thế của mình, loại thương thế này chắc chắn không thể khôi phục được.
Mà nếu may mắn có khôi phục được thì tu vi của hắn sẽ bị giảm đi không ít. Nghĩ đến vậy, ánh mắt của Tuyết tướng liền bình tĩnh không ít, thân thể của hắn đứng thẳng lên mà nhìn về phía trước.
Thái Huỳnh Liên Phương cùng Cố Phi Thiên liền quay sang nhìn nhau một chút rồi hướng tên Tuyết tướng kia mà nhìn, ánh nhìn của bọn hắn mang theo một tia tôn trọng.
Tuyết tướng dù đứng ở thế đối lập với nhân loại nhưng dù gì cũng là cường giả Kim Đan cảnh, đồng thời cũng là võ tướng trấn thủ biên cương bảo hộ dân chúng ở sau lưng.
Những cường giả như thế này không chiến đấu vì bản thân mình mà còn chiến đấu vì những người khác.
Những cường giả như thế này xứng đáng nhận được sự tôn trọng.
Lại nói Tuyết tướng này có chút hơi lớn tuổi, là một trung niên nhân trải nhiều sự đời, thân người có chút hơi cao cùng gầy, cơ bắp cũng có nhưng không đến mức vai u bắp thịt.
Tuyết tướng hít vào một hơi mà ho ra một ngụm máu tươi, sau đó bình tĩnh nói ra:
“Các ngươi quả nhiên rất mạnh, bất quá so với bệ hạ còn kém quá xa, trận này các ngươi thắng không được”.
Thái Huỳnh Liên Phương lạnh nhạt đáp lại:
“Tuyết Vương mạnh ta công nhận nhưng hắn cũng không giết được chúng ta liên thủ”.
Tuyết tướng cười cười bất quá phối hợp với sắc mặt tái nhợt cùng tiều tụy kia thì có chút hơi ghê rợn, hắn nói:
“Tiểu cô nương, các ngươi còn quá trẻ”.
Vừa dứt lời, thiên địa linh khí xung quanh liền như triều lũ mà chảy vào bên trong thể nội của Tuyết tướng, thân thể của hắn theo đó liền bành trướng lên.
Cùng lúc đó, thanh trường kiếm ngọc tủy kia cũng bay lên giữa không trung mà hấp thụ thiên địa linh khí.
Thấy vậy, Cố Phi Thiên liền biến sắc nói ra:
“Không ổn, hắn định bạo thể”.
Sắc mặt Thái Huỳnh Liên Phương cũng ngưng trọng lại nhưng nàng lại tập trung về phía thanh thượng phẩm pháp khí kia.
So với bạo thể thì bạo thượng phẩm pháp khí còn muốn oanh động hơn nhiều.
Tuyết tướng đột nhiên cười lên một tiếng ghê rợn mà nói:
“Các ngươi cho rằng lớp màn chắn này ngăn không cho ta chạy nhưng đã nghĩ đến chuyện chính các ngươi cũng không thể chạy ra chưa?”.
“Ha ha ha...”.
Thân thể của Tuyết tướng mỗi lúc một bành trướng ra càng lớn, thiên địa linh khí của khu vực này cơ hồ đã bị một người một khí hút gần hết rồi.
Đột nhiên, giữa lúc này, một cột lửa khổng lồ bất ngờ xuyên qua thân thể của Tuyết tướng từ phía sau, hỏa khí mạnh cực kỳ, trong chốc lát liền xua tan hết hàn khí trong thể nội của Tuyết tướng.
Đồng thời hỏa công cũng thiêu rụi hết toàn bộ thể nội của Tuyết tướng, vô luận là linh căn hay Linh Kiều thì đều bị hỏa công này thiêu đốt hết thảy.
Mất đi nguồn hấp thụ, thiên địa linh khí liền thổi ngược trở lại ra bên ngoài mà tạo thành một cơn cuồng phong.
Còn về phần thanh trường kiếm ngọc tủy kia thì vì chủ nhân đã chết nên không còn ai khống chế nữa, bản thân nó cũng đình chỉ tự bạo mà trả ngược thiên địa linh khí về với không gian.
Tuyết tướng còn không biết chuyện gì vừa xảy ra, hai mắt hắn mở to ra mà nhìn lên trên trời, một ngọn lửa lớn liền bùng lên mà thiêu rụi hết toàn bộ thân thể hắn.
Chết đến không thể chết hơn.
Ngọn lửa qua đi, thân ảnh của Thạch Thương liền hiện ra, hắn mỉm cười hướng hai người Thái Huỳnh Liên Phương cùng Cố Phi Thiên rồi nói:
“Vất vả rồi!”.