Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ đúng là tốt thật, bất quá Khương Hy cũng không vội quyết định, hắn còn nhiều vấn đề khác cần phải suy xét hơn là một mình thiên cơ.
Hắn nhìn về phía Bạch Chân rồi nói:
“Bẩm tiền bối, vãn bối vẫn còn chút nghi vấn”.
Bạch Chân mỉm cười đáp lại:
“Không vội vàng quyết định là đúng, ngươi có nghi vấn gì thì cứ hỏi, lão phu sẽ giải đáp giúp ngươi”.
Khương Hy gật đầu cảm tạ rồi nói ra:
“Tiền bối, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ có thể ẩn tàng nhân tức chứ?”.
Bạch Chân suy nghĩ một chút rồi nói ra:
“Nếu ngươi mới tu luyện thì không thể nhưng đến tiểu thành thì có thể”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, sau đó lại nói tiếp:
“Tu luyện đến cấp độ nào thì vãn bối mới có thể chính thức ẩn tàng khỏi thiên cơ?”.
Bạch Chân mỉm cười đáp lại:
“Đương nhiên tu luyện càng cao càng tốt, còn đối với người mới tu luyện thì sẽ giới hạn trong một khoảng cách nhất định.
Nhập môn Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, ngươi có thể tránh bị dò xét thiên cơ bởi người ở ngoài năm trăm dặm. Vào tiểu thành thì còn ba trăm, đại thành là năm mươi.
Còn viên mãn chi cảnh thì chân chính tàng thiên hạ rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút hài lòng, trong vòng năm trăm dặm kể có gặp Nhậm Trác Nhiên thì hắn cũng an toàn, tên kia không biết toán mệnh.
Về phần Thần Cơ lão nhân thì lại càng may, hắn đang cách xa Thư Viện khoảng tầm vạn dặm, khoảng cách này lão dù muốn tra hắn thì cũng vô dụng.
Chí ít, trước mắt vẫn tính là có lợi thế.
Trầm mặc một chút, Khương Hy bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, hắn nói:
“Vãn bối biết một người từng nói thế này: ‘Tu hành là chuyện tự thân, căn cốt vẫn là nhìn vào chính mình, trời cao dù có cao thì cũng chỉ để nhìn, đất rộng thì rất rộng nhưng cũng chỉ là chỗ đặt chân. Quan tâm đến chính mình là đủ rồi, nhìn nhiều làm gì cho mệt’. Tiền bối cảm thấy kiến giải này như thế nào?”.
“Thằng điên nào nói vậy?”, Bạch Chân buộc miệng nói.
Nghe vậy, Khương Hy liền giả vờ đưa tay lên khụ khụ vài tiếng, cố ý nhắc nhở lão để ý đến phong phạm một chút. Dù sao cũng là bậc tiền bối, sao lại ăn nói kiểu chợ búa trước mặt vãn bối được.
Bạch Chân cũng ý thức được mấy lời vừa rồi của mình nên cũng có chút thất thố. Lão hắng giọng một chút rồi nói ra:
“Kiến giải của người này trong mắt tu chân giới tự nhiên là một người điên nhưng trong mắt lão phu tự nhiên là kỳ nhân. Trường hợp của kẻ đó thế nào thì lão phu không biết nhưng của ngươi thì lão phu có lời khuyên thế này.
Nhân Mạch Trúc Cơ khác với Thiên Mạch Trúc Cơ ở một chỗ, đó là nó không có chữ ‘thiên’ ở trong đó”.
Vừa dứt lời, khóe miệng Khương Hy liền khẽ cong lên. Thật không nghĩ đến, trên đời này thật sự có người đồng tình với thuyết pháp đó.
Sau đó, hắn mỉm cười hướng Bạch Chân nói ra:
“Vãn bối Vô Nhai, nguyện ý tiếp nhận truyền thừa”.
Nghe vậy, Bạch Chân liền mở to mắt ra nhìn hắn, hai hàng lông mày kia có chút động nhẹ, lão vội vàng nói ra:
“Ngươi suy nghĩ kỹ rồi?”.
Khương Hy nhẹ gật đầu đáp lại:
“Vãn bối đã suy nghĩ kỹ, suy cho cùng vãn bối cũng là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, nhân quả với ‘thiên’ rốt cuộc cũng nên đoạn đi mà tiến về phía trước”.
Bạch Chân mặc dù không hiểu nửa câu sau của hắn mang ý gì nhưng nửa câu trước chính là chấp nhận loại kiến giải mà lão cùng người nào đó đã đề cập.
Sắc mặt của lão liền hồng hào lên mà cười, cười rất vui vẻ. Truyền thừa này rốt cuộc cũng có người tiếp nhận, lão cũng không cần phải lao tâm khổ tứ đi ‘chèn ép’ những người khác đến đây nữa.
Sau đó, Bạch Chân liền đưa một ngón tay lên, một đạo bạch quang liền xuất hiện mà bắn thẳng vào bên trong não hải của Khương Hy.
Đạo bạch quang này cực kỳ bá đạo, nó không hề nhìn lấy kết giới tinh thần của hắn chút nào. Ngay sau đó, hàng loạt văn tự liền tuần tự xuất hiện ở trong não hải hắn.
Chỉ trong chớp mắt, Khương Hy đã hoàn toàn ghi nhớ hết được Thiên Nguyệt Thoái Phá cùng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ rồi.
Hắn liền thở ra một hơi hồng hộc, hai bên thái dương liền đổ ra mồ hôi hột không ngừng. Loại hình truyền thừa kiểu này đương nhiên có thể giữ được bí mật với người ngoài bất quá lại cưỡng ép ghi nhớ thế này cũng không phải dễ chịu gì cho cam.
Cũng may linh thức của hắn cường hoành nên mới tiếp nhận ‘dễ dàng’ thế này, nếu không đối đấu với lượng lớn văn tự của Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cũng đủ nghiền ép hết tư duy của một tu sĩ bình thường rồi.
Theo lời của Bạch Chân, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ là thần thông thoát thai từ công pháp của lão nhưng để tu luyện đơn thuần được thần công thì yếu quyết cùng thể ngộ từ công pháp chính gốc phải nắm được.
Thành ra độ dài văn tự của nó so với công pháp còn muốn dài gấp rưỡi. Chưa kể môn thần thông này cũng biến thái cực kỳ, bởi yêu cầu tu luyện của nó cao đến dọa người.
Hắn hướng Bạch Chân nói ra:
“Tiền bối, sao người không nói cho vãn bối biết yêu cầu tu luyện là phải ngộ ra tĩnh chi ý cảnh?”.
Yêu cầu đầu vào lại là ngộ ra ý cảnh, môn thần thông này quả thực đủ đi đoạt mạng được rồi. Chín thành tu sĩ của tu chân giới còn không thể ngộ ra được ý cảnh chứ đừng nói là cụ thể như tĩnh chi ý cảnh.
Bạch Chân cười ha hả rồi vuốt râu nói ra:
“Ngươi đã sớm ngộ ra tĩnh chi ý cảnh, thuận theo nước chảy mây trôi mà tu luyện là được, lão phu nói làm gì cho tốn thời gian”.
Nghe vậy, khóe miệng của hắn liền khẽ giật giật không thôi. Hắn cũng không để ý đến lão nữa, cũng may là hắn từ sớm đã ngộ ra tĩnh chi ý cảnh nên cũng không tính là bị lão hố một trận.
Nhưng đáng giận là hắn vậy mà lại không phát hiện ra sơ hở của lão. Nếu gặp phải người có ý xấu cố ý thì không phải hắn lỗ nặng rồi sao.
Xem ra về sau phải cẩn thận hơn chút mới được.
Về phần nguyên nhân tại sao yêu cầu lại là tĩnh chi ý cảnh thì rất đơn giản, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ nói thẳng ra chính là thần thông ẩn tàng, một mực đi trốn thì không ai có thể tìm ra cả.
Mà đã nói đến trốn thì Khương Hy cũng có một thần thông tương tự, gọi là Thiên Địa Vô Thanh. Theo đó, lý niệm rất đơn giản, muốn trốn thì phải trốn chỗ chỗ thật kín, mà kín thì phải thực yên tĩnh.
Yên tĩnh tự nhiên cần tĩnh chi ý cảnh.
Khương Hy ngộ ra hai ý cảnh, trong đó tĩnh chi ý cảnh hắn lại có cảm ngộ rất sâu bởi nội tâm của hắn đến giờ vẫn luôn cô độc, thành thử tốc độ lĩnh hội tĩnh chi ý cảnh của hắn cao một cách khó có thể tin được.
Cho nên hắn có niềm tin, lấy lĩnh hội của hắn với tĩnh chi ý cảnh, hắn có lẽ sẽ tiến nhanh vào tiểu thành của Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, chính thức ẩn tàng được nhân tức của bản thân mình.
...
...
Khương Hy an tĩnh nghiên cứu hai bộ truyền thừa được khoảng ba mươi phút thì Bạch Chân đột nhiên đánh gãy khoảng thời gian này, lão nói:
“Truyền thừa ngươi cũng nhận rồi, về sau nếu có dịp thì đem đám thiên cơ nhất mạch ra trêu đùa một trận, lão phu chết rồi thì cũng vui vẻ mà bước vào kiếp sau”.
Khương Hy liền cười khan không thôi, hắn không biết quá khứ của Bạch Chân cùng thiên cơ nhất mạch phức tạp như thế nào nhưng quan hệ có vẻ như không được ôn hòa mấy.
Từ cái việc lão ghét hai chữ ‘vận mệnh’ thôi cũng đủ hiểu thù ghét đến mức nào rồi.
Bất quá, hắn không có rảnh hơi đi kéo cừu hận với cái mạch này làm gì, coi như mạch đó tra không ra hắn thì vẫn có cách để tìm đến hắn, tựa như... tìm đến những người xung quanh hắn chẳng hạn.
Dây dưa với mạch đó rất mệt, lại còn quá phiền phức.
Sau đó, Bạch Chân nói tiếp:
“Thời gian của ngươi lưu lại đây cũng hết rồi, thời điểm này cũng là lúc ngươi nên đi thôi”.
Nghe thế, Khương Hy liền đứng dậy chỉnh trang lại rồi hành lễ cung kính nói ra:
“Vãn bối đa tạ tiền bối”.
Bạch Chân mỉm cười phất tay, không gian xung quanh liền rung nhẹ lên rồi dần dần hóa thành thanh điệp quang mà bay lên không trung.
Thân thể của Bạch Chân cũng theo đó mà dần dần tan biến đi, trước khi hoàn toàn đi mất, lão hướng Khương Hy nói ra nghi vấn cuối cùng:
“Cái thằng điên nói những lời đó là ai vậy?”.
Khương Hy cười cười đáp lại:
“Bẩm tiền bối, là đương đại Phu Tử”.
Bạch Chân mỉm cười gật gật nhẹ đầu nói ra:
“Ra là Phu Tử, không sai, không sai...”.
Quang ảnh của lão mờ dần rồi tan biến đi, một luồng ánh sáng liền phát ra kịch liệt đến chói cả mắt, Khương Hy bất giác đưa tay lên che lại một hồi.
Không bao lâu sau, luồng sáng cũng mất đi, hai mắt hắn cũng dần dần nhìn thấy rõ lại như cũ. Trước mặt hắn hiện giờ chính là cánh cổng mà hắn đã mở ra trước đó, xung quanh vẫn còn xác mấy con yêu thú cùng mảnh vỡ từ cạm bẫy.
Khương Hy liền thở nhẹ ra một hơi, đến cái chìa khóa Thiên Hà Vẫn Tinh Thiết kia cũng biến mất rồi, quả thực là có chút đáng tiếc. Nếu không dùng thứ đó đi hòa vào trong Song Hùng Nhai cũng đủ đẩy phẩm chất tăng thêm một bậc.
Tiếp đó, Khương Hy liền nhanh tay phóng linh thức ra xung quanh, xác nhận trong phạm vi phụ cận không có người thì hắn mới yên tâm mà rút ra tấm dịch dung của Lâm Thanh Đình mà đeo vào lại.
Mặt khác, nội tâm cũng thầm thở dài ra một chút. Truyền thừa đúng thật là rất tốt bất quá trong lòng hắn vẫn còn một chuyện chưa hỏi.
Đó là phi thăng.
Cụm từ ‘phi thăng’ cũng không quá xa lạ với Khương Hy, hay nói đúng hơn là với tu sĩ. Mục đích của tu hành là trường sinh mà trường sinh chính là chỉ tiên nhân.
Thành tiên nhân tất phải phi thăng lên tiên giới. Chỉ có điều từ trước đến nay Khương Hy chỉ nghĩ đó là truyền thuyết mà thôi, dù sao trong Công Thư Lâu cũng không lưu lại bất cứ thông tin nào liên quan đến phi thăng cả.
Khương Hy cũng không nghĩ là có một thư lâu nào khác Công Thư Lâu mà hắn tọa trấn suốt bốn trăm năm. Bởi công pháp trấn tông là Cửu Tiêu Chân Quyết hiện nay cũng đang được lưu lại nơi đó.
Căn cơ của Cửu Tiêu Tông còn đặt tại hạch tâm của Công Thư Lâu thì lý gì cổ tịch ghi chép phi thăng lại không có đây?
Đây là chuyện Khương Hy cảm thấy rất khó hiểu.
Mặt khác, hắn cũng không nghĩ là Bạch Chân nói dối chuyện Đại Y Thiền Sư phi thăng, nói dối chuyện này với hắn cũng không đem lại cho lão chút lợi lộc gì cả.
Suy ngẫm được vài phút đồng hồ, Khương Hy liền quyết định tạm để chuyện này ra sau đầu.
Biết quá nhiều thì tâm sẽ loạn, hiện tại trong đầu hắn đã tồn tại quá nhiều thứ rồi, bao quát cả một môn Nguyên Anh công pháp hư hư thực thực đằng sau Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư kia.
Hắn quyết định bản thân phải điều chỉnh lại tâm cảnh cho phù hợp, đợi đến ngày tu luyện đến Nguyên Anh cảnh đã rồi hãy đi tìm hiểu bí mật ‘phi thăng’ này.
Mà thậm chí trong thâm tâm hắn hiện nay, khoảng cách giữa Nguyên Anh cảnh cùng ‘phi thăng’ hẳn phải rất xa.
Nếu không thì đời trước chí ít hắn đã nghe được chút phong thanh rồi.
Tiếp theo đó, Khương Hy lấy chiếc chìa khóa Huyền Tinh Thiết kia mà quan sát một chút, đồng thời cũng kiểm tra xem cái chìa khóa này có phản ứng với bất cứ thứ gì không.
Nhưng đợi qua được vài phút thì không có bất cứ việc gì xảy ra cả, cái chìa khóa này không phản ứng với bất cứ thứ gì. Thậm chí đến một dạng báo hiệu đường đi như trước đó cũng không có chút phong thanh nào nữa là.
Hắn cố gắng kiên nhẫn đợi thêm vài phút nữa nhưng cũng không khác gì. Cuối cùng, hắn liền ném cái chìa khóa này trở lại vào bên trong giới chỉ.
Sau đó, Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên, men theo con đường cũ mà trở lại đại sảnh ban đầu.
Truyền thừa của Bạch Chân cùng đã cầm, chuyến này ngoại trừ truyền thừa yêu thú không tìm được ra thì còn lại Khương Hy cũng hài lòng rồi.
Hắn tự biết bản thân bây giờ gân gà có rất nhiều nên cũng không muốn tham lam thêm làm gì cả.
Cũng may Khương Hy dừng chân lại ở thông đạo thứ ba nên quãng đường hắn trở về đại sảnh chính ở cửa vào cũng không tốn mấy thời gian.
Bất quá trong khoảng cách một trăm mét cuối cùng, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức phi thường quen thuộc.
Sắc mặt hắn liền khó coi không thôi.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!