Lời vừa ra, không gian trong chốc lát liền đông cứng lại, từng cánh anh đào đang rơi cũng phải ngưng trệ lại giữa không trung.
Không gian đột nhiên tĩnh lặng lại một cách đáng sợ, hô hấp của Khương Hy có chút nặng nề mà thở ra.
Ánh mắt của Bạch Chân đột nhiên mất đi tinh quang, thay vào đó là một vẻ đục ngầu sâu không đáy nhìn về phía hắn.
Lão lạnh nhạt nói ra:
“Ngươi muốn chết sao?”.
Hai bên thái dương Khương Hy trong chốc lát liền đổ ra một tầng mồ hôi. Không khí thế, không uy áp, không linh lực, vậy mà áp lực lão mang lại thật đáng sợ.
Vô luận là Mặc Hiên hay Thẩm Hạo thì đều không thể so được với lão nhân này chút nào. Hắn cố gắng hít vào một hơi thật nhẹ rồi hơi khom người nói ra:
“Vãn bối chưa muốn chết, bất quá vãn bối muốn rõ ràng”.
Bạch Chân lạnh nhạt nhìn qua hắn một chút, áp lực vô hình mỗi lúc một gia tăng, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt lại, kém chút nữa thì đã thổ huyết rồi.
Không bao lâu sau, lão thở nhẹ ra một hơi, hai mắt nhắm lại một chút rồi mở ra, tinh quang lại hiện, không gian lại trở về như bình thường.
Từng cánh anh đào kia lại tiếp tục rơi xuống, lão hướng hắn nói ra:
“Không cần diễn, ngươi đã biết lão phu là tồn tại ý thức thì tự biết bản thân lão phu không thể giết ngươi được”.
Áp lực biến mất, toàn thân Khương Hy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn hướng lão mỉm cười không đáp nhưng ánh mắt vẫn như cũ rất cung kính.
Xem như đời trước hắn là một phương chân nhân thì khi đối mặt với lão nhân này vẫn rất áp lực, lão nhân này khi còn sống tuyệt đối rất đáng sợ, cho nên hắn cung kính cũng là chuyện hết sức bình thường.
Đúng như lão nói, lão là tồn tại ý thức của phương thế giới tĩnh lặng này, lão được tạo ra để truyền thừa lại cho thế hệ sau.
Cho nên lão không thể tùy tiện giết người được.
Nếu để thủ hộ truyền thừa thì lại khác, nhưng đằng này Khương Hy đã thông hai trong tam quan của khảo nghiệm rồi, Bạch Chân không được quyền giết hắn.
Đây cũng chính là phần tự tin mà hắn nắm chắc để đem chuyện lão không muốn truyền lại truyền thừa cho thế hệ sau lên mặt bàn.
Chỉ có điều chuyện này có chút hơi lạ, nếu đã không muốn truyền thừa, vậy thì tại sao lại lưu lại phương thế giới này cùng chiếc chìa khóa kia làm gì cho tốn công.
Khương Hy không hiểu chính là ở chỗ này.
Hắn trầm mặc một hồi rồi nói ra:
“Vãn bối có thể biết lý do chứ?”.
Bạch Chân nhìn qua hắn một chút rồi đáp:
“Nguyên chủ đương nhiên muốn truyền thừa lại cho thế hệ sau, bất quá lão phu thì khác, cũng may nguyên chủ tùy ý để lão phu tự tạo khảo nghiệm nên vạn năm qua không có ai thông qua đạo đề thứ hai cả. Ngươi là người đầu tiên thông đạo đề thứ hai này.
Mặt khác, truyền thừa này đối với thế hệ các ngươi tựa hồ có chút vô dụng, vậy nên lão phu cũng không muốn tốn thời gian với các ngươi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nhẹ nhàng gật đầu, tựa như hiểu ý của lão. Truyền thừa thì cũng có truyền thừa này truyền thừa nọ, nhưng không phải truyền thừa nào cũng trường tồn với thời gian.
Đơn cử như luyện đan nhất mạch chẳng hạn, trong quá khứ từng tồn tại rất nhiều loại đan dược cực kỳ nghịch thiên, đến mức mà thời này không thể nào tưởng tượng ra được.
Bất quá mấy loại đan dược đó đã bị tiêu biến trong lịch sử rồi, không phải là vì không có đan phương mà là vì không còn nguyên liệu để thực hiện.
Tương tự như đạo pháp hay phật pháp cũng vậy, thời gian trôi qua thì phải có người đứng ra chỉnh lý lại công pháp, nếu không công pháp sẽ bị lỗi thời, ảnh hưởng rất nhiều đến tốc độ tu hành cũng như chiến lực của người tu luyện.
Truyền thừa trong quá khứ cho dù có hùng mạnh đến thế nào đi nữa thì trải qua vạn năm không được chỉnh lý thì phần nhiều cũng đã sớm lỗi thời rồi.
Truyền lại chưa chắc đã có người tu luyện, chi bằng không truyền lại, chí ít còn lưu lại chút mặt mũi cho cái truyền thừa này.
Nghe xong, Khương Hy liền thở ra một hơi rồi nói:
“Vãn bối không biết truyền thừa của tiền bối là gì nhưng mạo muội xin được nhận giáo huấn của tiền bối”.
Hai mắt Bạch Chân có hơi mở, lão có chút hiếu kỳ mà nói:
“Ý ngươi là thế nào?”.
Khương Hy cung kính đáp lại:
“Tiền bối cảm thấy công pháp tu luyện của vãn bối như thế nào?”.
Nghe vậy, Bạch Chân liệt quét mắt về phía hắn mà quan sát. Đồng thời, hắn cũng không giấu diếm làm gì, ngay lập tức liền bùng nổ khí tức của Tam Dục ra bên ngoài.
Một cỗ hấp lực vô hình từ thể nội liền xuất hiện cùng với một cỗ khí tức dụ hoặc liền bùng phát ra như sóng triều.
Hai cỗ khí tức này tựa hồ trái ngược nhau nhưng lại phối hợp rất hài hòa, hiển nhiên là vì chúng đồng nguyên với nhau.
Bạch Chân quan sát được một hơi rồi nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười đáp:
“Công pháp này rất thú vị, lão phu có thể biết tên chứ?”.
Khương Hy cung kính đáp:
“Vãn bối gọi nó là Tam Dục, bất quá hiện tại vẫn còn đang điều chỉnh, nếu không nó đã sớm có tên gọi khác rồi”.
Nghe đến chữ ‘điều chỉnh’, Bạch Chân liền có chút ngờ vực mà nhìn lấy hắn, lão trầm giọng lại nói ra:
“Ngươi có biết lời ngươi vừa nói to gan đến thế nào không?”.
Khương Hy mỉm cười gật đầu đáp:
“Vãn bối biết nghe hơi khó tin nhưng Tam Dục đích thật là do vãn bối viết ra, đồng thời cũng là do vãn bối điều chỉnh. Nếu tiền bối không tin, người có thể kiểm tra lại ký ức của mình, xem thử trong thời đại của người, môn công pháp này có tồn tại không?”.
Bạch Chân nhắm mắt lại mà trầm mặc, lão không cần phải tra xét lại ký ức lại làm gì, môn công pháp này là lần đầu lão nhìn thấy, lý niệm cùng biểu hiện của nó hoàn toàn khác hẳn với những môn công pháp lão từng thấy.
Dùng dục vọng làm gốc, lấy đại đạo làm ngọn, con đường này từ trước đến nay cũng không phải không có người đi nhưng chẳng có người nào có thể đi đến cùng cả.
Một phần nguyên do là vì không có công pháp phù hợp. Vạn năm trước kỳ tài không thiếu nhưng không một ai có thể viết ra được một môn công pháp của dục đạo cả.
Bởi dục vọng chính là độc dược của tu hành, tu dục đạo chính là trường kỳ uống thuốc độc, dù cho may mắn không chết thì cũng tàn phế.
Vậy mà lão không ngờ rằng vạn năm sau thật sự có người viết ra được một môn công pháp của dục đạo.
Cỗ hấp lực trong thể nội của Khương Hy rất thú vị nhưng dưới góc độ của Bạch Chân, cỗ hấp lực này chưa đạt đến tình trạng viên mãn nên không đáng để ý.
Thứ khiến lão phải lau mắt mà nhìn là cỗ khí tức dụ hoặc kia. Khi còn sống lão đương nhiên mạnh hơn Khương Hy cho nên ánh mắt của lão còn độc hơn hắn rất nhiều.
Lão chỉ nhìn qua một chút thôi là có thể đoán ra được cỗ khí tức này hoàn toàn siêu việt mị công cùng dục công. Hai loại công pháp của Hợp Hoan đạo nếu gặp phải cỗ khí tức dụ hoặc này tuyệt đối sẽ đi đời nhà ma.
Hơn nữa, lão cũng nhìn thấy được cỗ khí tức kia còn hỗ trợ người tu luyện cải tạo thể chất nữa, loại thể chất này mặc dù chưa đạt đến mức tiên thiên thể chất nhưng cũng đã vô hạn tiếp cận rồi.
Chỉ cần cơ duyên đến, thành tiên thiên thể chất cũng không phải là chuyện không thể.
Có thể cải tạo thể chất đến tiên thiên, tự cổ chí kim cũng có vài bộ nhưng không phải ai cũng tu luyện được, hôm nay tùy tiện mà lão lại gặp được một bộ rồi.
Lão hướng Khương Hy đáp lời:
“Công pháp của ngươi độc đáo, sau này lão phu không nói nhưng trước nay chưa từng có. Viết ra được môn công pháp này, ngươi cũng xem là kỳ nhân, bất quá truyền thừa của lão phu nào có dễ bị người điều chỉnh được?”.
Đương nhiên, Bạch Chân cũng nhìn ra ý đồ của Khương Hy, truyền thừa của lão đã bám bụi vạn năm, thực tế mà nói, có lẽ nó đã sớm không dùng được ở hiện tại rồi chứ đừng nói là điều chỉnh.
Chưa kể để điều chỉnh môn công pháp ở cấp độ của lão thì chí ít phải tốn hai đến ba trăm năm. Bỏ ra ngần ấy thời gian điều chỉnh công pháp mà kết quả chưa chắc đã thành công, chi bằng dùng số thời gian ấy đi tu hành thì hơn.
Khương Hy là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, kể cả có đặt tại thời đại của lão thì cũng là một phương thiên tài, tiền đồ trong tương lai rộng mở như vậy, lão cũng không nguyện ý phá hắn.
Suy cho cùng, hắn cũng là một trong số ít truyền nhân của Đại Y Thiền Sư. Mặt mũi của hắn lão có thể không nhìn nhưng mặt mũi của bạn cũ thì lão không thể bỏ qua được.
Khương Hy ôm quyền đáp lại:
“Vãn bối có thể không điều chỉnh được nhưng vận mệnh đã an bài vãn bối đến đây, vậy thì tất có cái lý của nó”.
Nghe vậy, Bạch Chân đột nhiên bật cười lên một tiếng rồi nói ra:
“Khá khen cho hai chữ ‘vận mệnh’, bất quá ngươi biết không, một đời của lão phu ghét nhất chính là hai chữ ‘vận mệnh’ này”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Vãn bối có thể biết nguyên do chứ?”.
Bạch Chân khẽ mỉm cười lắc đầu, sau đó lão trầm mặc một hồi rất lâu rồi nói ra:
“Đến lúc nhìn thấy truyền thừa, ngươi tự khắc sẽ hiểu. Ngươi đã thông hai quan, vậy thì tại quan ải cuối cùng này, ngươi có muốn tiếp nhận không?”.
Khương Hy không suy nghĩ nhiều, hắn đã muốn cầm truyền thừa này rồi, vậy nên liền đáp lại:
“Vãn bối tiếp nhận”.
Bạch Chân gật đầu nói ra:
“Được, tam quan ngươi thông cả ba”.
Khương Hy: “???”.
Chuyện khỉ gì vừa xảy ra thế này?
Đạo đề đâu?
Sao tự nhiên thông quan rồi?
Vô số câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu Khương Hy, phần lớn đều là không hiểu tình huống gì đang xảy ra, vẻ mặt hắn liền nghệt ra một đoạn trông rất buồn cười.
Hắn vội vàng hướng Bạch Chân nói ra:
“Tiền bối, ý của người là sao?”.
Bạch Chân liếc mắt nhìn hắn mà nói ra:
“Ngươi không hiểu?”.
Khương Hy đáp lại:
“Vãn bối không hiểu tại sao lại thông quan”.
Bạch Chân mỉm cười, một tay đưa lên vuốt vuốt chòm râu của mình một lát, sau đó một tay khác lại nâng hồ lô rượu lên mà nốc, nốc cho đến giọt cuối cùng.
Lão phả ra một hơi thoải mái rồi nói ra:
“Từ lúc ngươi cầm chiếc chìa khóa kia, đạo đề thứ ba đã sớm được mở ra. Bước vào được không gian này, ngươi trực tiếp thông quan”.
“Theo ý của tiền bối, tìm ra không gian này chính là đạo đề thứ ba?”.
Bạch Chân mỉm cười gật đầu, Khương Hy liền có cảm giác như nằm mơ, hắn cảm thấy mọi thứ cứ như không chân thật vậy.
Cái truyền thừa này rốt cuộc có cái gì mà khảo nghiệm của nó lại quái dị đến thế. Khương Hy thật sự không hiểu được.
Bạch Chân đương nhiên nhìn ra tâm tình của Khương Hy, người bình thường thông được tam quan đã sớm nhảy cẫng lên rồi, bất quá hắn biết ý đồ thực sự của lão nên đột nhiên thông quan thế này sẽ cảm thấy không chân thật.
Lão đương nhiên cũng sẽ không để hắn mê mê màng màng như vậy, dù sao vạn năm trôi qua, rốt cuộc cũng có một người thành công tiếp nhận được truyền thừa, lão cũng nên quan tâm một chút vậy.
Lão hướng hắn mỉm cười nói ra:
“Vô Nhai tiểu hữu, lão phu hỏi ngươi một câu”.
“Vãn bối xin nghe”.
“Ngươi cảm thấy thiên cơ là một khái niệm như thế nào?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền rơi vào trầm mặc, vấn đề này trên thực tế lại rất huyền diệu, dùng lời cũng khó mà toát hết được ý nghĩa chân thực của nó.
Một đoạn thời gian sau, hắn đáp:
“Vãn bối cho rằng thiên cơ tựa như điềm báo may rủi, may thì đi, rủi thì tránh. Mặt khác thiên cơ còn rất huyền diệu, có thể gây xáo trộn thiên địa dị tượng, vô luận là che giấu hay làm giả thì đều có đủ thực lực để làm”.
Bạch Chân gật đầu, lão nói tiếp:
“Vậy nếu không có thiên cơ thì ngươi nghĩ bản thân mình sẽ như thế nào?”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Kỳ thực, không dám giấu tiền bối, từ trước đến nay Thư Viện vẫn luôn truy tìm vãn bối, cho nên vãn bối liền nhờ vào thiên cơ mà tránh đi một kiếp. Nếu không có thiên cơ, có lẽ vãn bối đã sớm bị Thư Viện bắt lại rồi”.
Bạch Chân trầm mặc một đoạn thời gian rồi nói tiếp:
“Vô Nhai tiểu hữu, nếu lão phu buộc ngươi phải từ bỏ thiên cơ, ngươi có chấp nhận không?”.
Lời vừa ra, toàn thân Khương Hy liền căng cứng lại, hắn cảm thấy câu hỏi này tựa hồ có chút huyền cơ.
Là bỏ hay không bỏ đây?
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!