“Trác Nhiên, không cần tìm tiểu thất nữa?”.
Nghe vậy, Trác Nhiên liền nhắm mắt lại dưỡng thần, trong đầu liền bí mật trao đổi với giọng nói kia.
“Sư thúc, người tìm ra rồi?”.
Nguyên lai người nói là Thần Cơ lão nhân, giọng của lão đáp lại:
“Người gọi Lâm Thành Đình kia chính là tiểu thất”.
Trác Nhiên suy ngẫm một chút rồi nói ra:
“Người biết từ bao giờ?”.
Thần Cơ lão nhân đáp lại:
“Nếu là Lâm Thành Đình thì lão phu đã biết trước khi Bắc Nguyên Vạn Dặm mở ra, còn tiểu thất thì sau khi nói chuyện với Linh Hư”.
Trác Nhiên nói tiếp:
“Những người khác có biết không?”.
Thần Cơ lão nhân nói ra:
“Không biết, lão phu đã nói với Linh Hư để con ở lại bắt người giả mạo kia trở về Thư Viện xét xử, bề ngoài phối hợp một chút là được”.
Nghe vậy, Trác Nhiên liền có chút vui vẻ mà cung kính đáp:
“Tạ ơn sư thúc đã chỉ điểm”.
Thần Cơ lão nhân không đáp nhưng liên lạc giữa đôi bên thì cũng trực tiếp cắt đứt luôn rồi. Trác Nhiên cũng không để ý, dù sao hành tung của sư thúc vẫn luôn kỳ quái như vậy.
Thế là hắn lại quay trở về đả tọa dưỡng thần, chờ đợi thời điểm Bắc Nguyên Vạn Dặm đóng lại.
...
...
Ngoại giới xảy ra chuyện gì thì đoàn người bên trong cũng không thể nào biết được bởi giờ đây, bọn hắn đã tiến đến gần Băng Thần Cung rồi.
Băng Thần Cung đúng như tên gọi, nó là một khối kiến trúc cung điện phi thường khổng lồ, hơn nữa vị trí tọa lạc của nó lại nằm ngay trên một đỉnh núi rất cao.
Đỉnh núi này thuộc về Băng Thần Sơn, xung quanh Băng Thần Sơn được một đoàn bạch vụ bao phủ trông rất huyền bí.
Đoàn bạch vụ này nhìn qua thì có hơi giống mây nhưng thực tế là do hàn khí tích tụ lại mà thành.
Hàn khí này rất đáng sợ bởi nó ngăn cản tất cả tu sĩ phi hành tiến vào Băng Thần Cung. Xem như thời điểm không bên nào bị áp chế tu vi hết thì đến lão tổ Nguyên Anh cảnh như Tuyết Vương cũng không thể xuyên qua bạch vụ mà tiến vào được.
Dù sao Băng Thần Cung cũng là đại cơ duyên của Bắc Nguyên Vạn Dặm, nào có đơn giản để bị người khác dễ dàng xâm nhập được chứ.
Để tiến vào Băng Thần Cung thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là leo thang từng bậc tiến thẳng lên trên đỉnh núi.
Vừa vặn thay, bạch vụ cũng bao bọc nguyên dãy bậc thang đó, trong độ cao ba mét thì không chứa hàn khí, người tiến nhập Băng Thần Cung chỉ cần đi trong con đường đó là được.
Với độ cao này, trừ bỏ lão tổ Nguyên Anh cảnh ra thì không ai có thể khống chế phi hành ở độ cao quá thấp này được.
Trừ phi có người nào đó muốn thử biến đầu mình thành cục đá nước thì cứ việc thử.
Khương Hy chưa vào Bắc Nguyên Vạn Dặm nhưng hắn cũng đã đọc qua về Băng Thần Cung rồi, bạch vụ này nghe bảo là một đại trận do chủ nhân của Băng Thần Cung tạo nên, người nào tìm kiếm được mắt trận thì có thể nắm được quyền chưởng khống đám bạch vụ này.
Đối với Trận sư cùng Phù sư thì cơ duyên nào không biết, đám bạch vụ này chính là cơ duyên lớn nhất.
Đại trận có thể ngăn cản được cả một lão tổ Nguyên Anh cảnh chuyên về hàn khí như Tuyết Vương thì há có thể là cơ duyên yếu kém?
Đương nhiên là không, Khương Hy cũng cho là vậy, mục đích hắn đến đây trừ bỏ tìm kiếm cơ duyên ra thì đám bạch vụ này cũng chiếm được một phần ở trong đó.
Quan sát đám bạch vụ này một hồi, ánh mắt Khương Hy liền lóe ra một tia tinh quang, không biết là đang nghĩ gì.
Ở cách đó không xa, Hồng nữ tử của Cửu Tiêu Tông cũng nhìn vào đám bạch vụ kia mà mê mẩn không thôi.
Nội tâm nàng lúc này thật muốn xông lên phá cái trận bạch vụ này ra để cho mọi người có thể phi hành tiến lên. Bất quá nàng tự biết đây là suy nghĩ hão huyền, lấy thực lực của nàng muốn phá cái trận này thì chi bằng leo thang còn nhanh hơn.
Đột nhiên, ánh mắt nàng hướng về chỗ Khương Hy không xa mà nhìn. Cách đó vài canh giờ, Thạch Thương đã sớm thông tri cho nàng biết thư sinh của Thư Viện đã ở đây, ngụ ý là muốn nàng tiếp cận học tập về trận đạo một chút.
Bản thân Hồng nữ tử cùng rất hiếu kỳ, không biết vị thư sinh này làm thế nào lại phá trận nhanh đến thế.
Tạo nghệ trận đạo của nàng trên thực tế cũng không phải tệ, thứ nàng thiếu nhất chẳng qua là kinh nghiệm phá trận thực tế mà thôi.
Nàng mất ba ngày để có thể tìm ra chân tướng của đại trận phong tuyết ngay lối vào kia nhưng phần nhiều đều là nhờ vào ám hiệu của tông môn để lại rồi lại mất thêm một ngày trời để phá trận nữa.
Tính lại thì nàng mất hết bốn ngày để đi qua đại trận phong tuyết đó nhưng vị thư sinh kia thì sao?
Vị thư sinh này nghe bảo vào bí cảnh trước các đại thế lực khác vài canh giờ, vậy mà đã thành công phá trận ngay trong ngày rồi.
Nàng không hiếu kỳ không được, nàng là người có tinh thần học tập rất cao nên không cần Thạch Thương đánh tiếng, nàng cũng sẽ chủ động tiến lên thôi.
Khương Hy cũng cảm nhận được có người đang nhìn lấy mình, hơn nữa hắn cũng xác nhận ra được vị trí của người kia.
Bất quá hắn trước mắt không để tâm nhiều lắm đến người kia, bởi đoàn người bây giờ đã bắt đầu tiến vào dãy bậc thang kia mà đi rồi.
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi hướng sáu người Thạch Thương nói ra:
“Các vị đạo hữu, Lam Thiên Tuyết Tộc hẳn sẽ sớm đến đây thôi, tiểu sinh sẽ lên trước để bố trí phù trận, các vị nhanh chóng bố trí nhân lực theo kế hoạch được chứ?”.
Nghe vậy, sắc mặt cả sáu người có chút hơi đổi, bọn hắn ngửi thấy một mùi dương mưu rất đậm đặc ở đây.
Trận chiến với Lam Thiên Tuyết Tộc chắc chắn sẽ diễn ra, bọn hắn không thể nào thoát ra khỏi cuộc chiến này, Khương Hy tiến lên trước bố trí phù trận cũng không phải không có lý.
Dù sao Phù sư chiến đấu mạnh hay yếu còn phụ thuộc vào sự chuẩn bị của họ, chuẩn bị càng nhiều càng kỹ thì tỷ lệ chiến thắng sẽ càng cao.
Nhưng nếu để Khương Hy đi trước thì nhỡ đâu hắn âm thầm lấy đi một vài bảo vật cơ duyên ở trên đó thì như thế nào đây.
Từ chối thì một lát nữa chiến với Lam Thiên Tuyết Tộc như thế nào?
Mà đồng ý thì bảo vật cơ duyên trên kia sẽ ra sao?
Đây tuyệt đối là một nan đề với cả sáu người, bởi một câu này đã mơ hồ có chút hơi động chạm đến lợi ích rồi.
Suy nghĩ một chút, Thạch Thương liền nói ra:
“Được, Lâm đ*o hữu đi đường cẩn thận”.
Bạch Tương Duyệt cũng gật đầu biểu thị đồng ý. Không bao lâu sau thì Liêm Đào cùng Thái Huỳnh Liên Phương cũng đồng ý nốt.
Bốn trong sáu đã đồng ý thì ý kiến của Khắc Hoàng cùng Cố Phi Thiên tự nhiên không được chấp nhận. Hai người bọn hắn vẫn còn đắn đo quá nhiều với lợi ích.
Trong khi bốn người kia lại rất rõ Lam Thiên Tuyết Tộc mạnh thế nào, ít nhất phải có cơ tiếp chiến được với bộ tộc này thì mới có cơ hội tiến nhập hạch tâm Băng Thần Cung là tiếp nhận cơ duyên.
Thấy vậy, nội tâm Khương Hy liền mỉm cười vui vẻ nhưng mặt ngoài vẫn thể hiện đầy đủ lễ độ của mình.
Hắn hướng cả sáu người nói ra:
“Được, vậy tiểu sinh đi trước, hẹn gặp các vị đạo hữu ở trên kia”.
Vừa dứt lời, thân ảnh của Khương Hy liền biến đi mất dạng. Cả sáu người liền híp mắt lại không thôi.
Tốc độ rất nhanh, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh nhưng nếu trực tiếp đối đầu thì phản ứng của bọn hắn cũng khó mà bì kịp được với tốc độ này.
Bạch Tương Duyệt hướng Liêm Đào nói ra:
“Liêm đạo hữu đánh giá thế nào?”.
Liêm Đào bắt hai tay ra sau đầu, nét mặt có hơi chút lười biếng đáp lại:
“Rất nhanh, nếu ta bạo phát tốc độ tối đa thì có thể nhanh hơn bất quá khó mà kiểm soát tốt tốc độ được”.
Thạch Thương nhìn theo hướng cầu thang một chút rồi lắc đầu nói ra:
“Chúng ta cũng nhanh đi thôi, chớ chậm trễ thời gian”.
Toàn bộ gật đầu đáp ứng.
Sau đó, theo kế hoạch, mỗi nhóm liền liên hợp lại thành đội ngũ sáu người, mỗi người đến từ các thế lực khác nhau.
Dù sao tại Băng Thần Cung có cái gì bọn hắn cũng không biết được, cho nên sắp xếp đội ngũ như thế này sẽ bù khuyết được cho nhau ít nhiều.
Mỗi nhà có một điểm mạnh riêng, khi gặp phải khó khăn thì chí ít vẫn có nhân tuyển đáp ứng được.
Mà đội ngũ đầu tiên tiến lên đương nhiên là sáu người Thạch Thương rồi, bọn hắn đều là tu sĩ Ngưng Dịch cảnh, quen biết cũng có mấy chục năm, phối hợp tự nhiên vẫn rất tốt.
Hơn nữa, chiến lực của bọn hắn là đỉnh tiêm, thay vì phân tán ra để bảo vệ những đệ tử yếu kém hơn thì bọn hắn lựa chọn bảo toàn chiến lực cấp cao này.
Chỉ cần bọn hắn không ngã thì cho dù có bị dồn đến thế đường cùng thì vẫn còn cơ hội chuyển cơ.
...
Quay trở lại với Khương Hy, tốc độ của hắn rất nhanh nên một đường di chuyển của hắn cũng không có chút khó khăn nào cả.
Khương Hy tu luyện Nhân Gian Hành Tẩu cho nên từ sớm hắn đã không đoái hoài mấy đến chuyện phi hành rồi, thông đạo cầu thang này hiện ra ngược lại là tạo lợi thế cho hắn.
Bất quá nghĩ đến tên Tuyết tướng kia, Khương Hy tự nhiên cảm thấy cái lợi thế này tự nhiên lại có người chung dụng, nội tâm liền phiền hà không thôi.
Mặt khác, cái cầu thang này cực kỳ dài cùng độ dốc cao, mỗi bậc thang lại cách nhau tương đối xa, độ cao trung bình mỗi bật cũng phải nửa mét là ít.
Gặp phải dáng người hắn cũng cao nữa nên mỗi lần bước đi trên cầu thang là trên đầu hắn liền có cảm giác lành lạnh không thôi.
Suy nghĩ một hồi, Khương Hy liền quyết định vận Sắc Dục Khí lên mà xua tan cỗ hàn khí vô hình kia.
Đi trong cầu thang tự nhiên sẽ không nhận tác động trực tiếp từ bạch vụ, nhưng hàn khí tứ phía tỏa ra từ nó thì lại không tránh được.
Cũng may Khương Hy có Sắc Dục Thiên hộ thể nên mới không nhận phải cỗ hàn khí này.
Bất quá đám đệ tử tông môn phía sau thì đại thảm rồi, nếu trong người không tu luyện hỏa công thì một đường đi này sẽ không dễ ăn chút nào.
Bất kể là linh lực hay pháp lực thì đối mặt với lượng hàn khí này, chúng đều vô dụng cả.
Đi một đoạn đường cầu thang này, Khương Hy tựa hồ có đôi chút suy nghĩ. Hắn có cảm giác đoàn bạch vụ này ngoại trừ việc bảo vệ Băng Thần Cung ra thì nó còn có tác dụng khảo nghiệm nữa.
Người nào có thể chống lại được hàn khí quấn thân thì mới có tư cách đặt chân vào Băng Thần Cung, nếu không thì có thể quay ngược trở lại mà xuống núi.
Dù sao đây cũng chỉ là một cái cầu thang bình thường, đi ngược hay đi xuôi cũng chẳng tạo ra ảnh hưởng đặc thù gì cả.
Di chuyển được một hồi, thân ảnh của Khương Hy rốt cuộc cũng lóe lên mà xuất hiện ở trên đỉnh. Hắn khẽ quay đầu lại mà nhìn cái bậc thang kia một chút rồi trở lại quan sát Băng Thần Cung.
Đúng hơn là quan sát đại môn của Băng Thần Cung.
Băng Thần Cung cực kỳ lớn, khi nhìn từ xa Khương Hy đã có cảm giác nó lớn rồi nhưng khi đến gần thì hắn mới phát hiện ra, Băng Thần Cung quả thực quá lớn.
Chỉ cần nhìn về phía bên ngoài thôi Khương Hy cũng đã có cảm giác nó lớn bằng Cửu Tiêu Cung của Cửu Tiêu Tông rồi.
Về phần đại môn thì khác với vẻ chạm trổ tinh xảo ở bên ngoài, đại môn này tựa hồ có chút đơn giản hơn một chút.
Đại môn trơn nhẵn ít họa tiết, ở giữa còn có một đồ án lục giác tuyết hoa rất nổi bật.
Đại môn này cũng rất thú vị, bởi nó không phải là do hai cánh cửa tạo thành, mà là một cánh đơn thuần.
Chưa kể Khương Hy cũng không tìm ra được điểm gờ để mở cửa nữa. Hắn có chút hoài nghi cánh cửa này sẽ không phải mở ra như cổng của động phủ chứ.
Dẫu vậy, nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, theo hắn tính toán thì Băng Thần Cung muốn mở cũng không phải đợi thêm hai tiếng nữa.
Còn thời điểm hiện tại, Khương Hy tự nhiên sẽ bày trận một chút ở ngoài Đại môn này. Hắn nhanh chóng rút ra trận bàn rồi gấp rút bố trí xuống vài cái phù trận ở xung quanh, xem như Lam Thiên Tuyết Tộc đánh đến thì hắn cũng không sợ nữa.
Phù sư không có phù trận thì tự nhiên sẽ yếu đi khoảng bốn, năm thành nhưng một khi đã có phù trận thì thực lực hoàn toàn mạnh thêm được khoảng bốn, năm thành nữa.
Đây cũng là lý do tại sao tu sĩ đấu chiến biết vận dụng lực lượng của trận pháp lại phiền phức đến thế.
Bố trí xong xuôi, Khương Hy liền vươn tay lên duỗi người một chút, hai mắt tỏa ra tinh quang mà đi lại xung quanh.
Cơ duyên không phải chỉ có mỗi vào bên trong Băng Thần Cung mới có, bởi khu vực này vẫn được đám bạch vụ kia bảo vệ.
Mà được bảo vệ tất sẽ có thứ giấu diếm ở đây.