Khoảng ba mươi phút sau đó, thân ảnh của Khương Hy bất ngờ lộ ra ở một nơi nào đó, hắn bất giác quỳ hai chân xuống mặt tuyết mà phun ra một ngụm máu tươi, thể nội đau đớn đến kịch liệt.
Hắn nhanh chóng chạy vào một ngọn núi gần đó, tùy tiện tìm xuống một cái hang động rồi bố trí kết giới phòng thủ.
Sau đó, Khương Hy vội vàng đả tọa chữa trị thương thế, trong tay hắn ngay lập tức xuất hiện hai trương Liệu Thương Phù.
Hai đoàn khí tức sinh mệnh liền bùng ra mà giao thoa lẫn nhau rồi tiến vào thể nội hắn.
Thân thể hắn nhịn không được mà run lên liên hồi, hai hàm răng cắn chặt vào nhau mà nén đau. Thương thế của hắn rất nặng, so với lần bị thương do kiếm chiêu của Lý Chấn còn muốn nặng hơn rất nhiều.
Trong trận đại chiến yêu thú với Thuần Thú Môn kia mặc dù Khương Hy cũng bị thương nhưng gãy xương nát thịt thì chưa đến, tổng thể lại thì vẫn không bằng lần này được.
Tất nhiên, hắn không tính đến trường hợp của lão thất phu Thẩm Hạo kia.
Nhưng chung quy lại, thương thế của hắn cực kỳ thảm trọng, chưa kể hắn còn mang cái thương thế này di chuyển với tốc độ cao nữa.
Coi như Khương Hy sở hữu thủ đoạn chữa trị phong phú thì trong mười ngày nửa tháng hắn mới có thể toàn vẹn khôi phục được.
Tính toán một chút thời gian thì có lẽ đến tuần thứ ba hắn mới có thể xuất quan được.
Trong lòng hắn liền phiền muộn không thôi, lần đi Bắc Nguyên Vạn Dặm này của hắn cơ hồ chỉ đạt được linh hồn của Trầm Nê Ngư cùng Hỏa Liên mà thôi.
Các loại cơ duyên khác hắn còn chưa kịp sờ tay đến được thì đã thụ thương rồi.
Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Hy liền quyết định trông cậy hết vào một tuần cuối cùng trước khi bí cảnh đóng lại vậy.
Mặt khác, Khương Hy quyết tâm sẽ không đi đánh nhau với mấy tên từ Lam Thiên Tuyết Tộc nữa, trừ phi bọn chúng thực sự cản đường hắn.
Ai mà biết được Lam Thiên Tuyết Tộc còn có mấy tên quái thai như Tuyết tướng kia, hắn cũng đã nói rằng bộ tộc này không có tên, chỉ dùng cấp bậc để xưng hô.
Khương Hy áng chừng rằng Tuyết tướng có lẽ cũng tương tự như Yêu Tướng của yêu tộc, là một cường giả Kim Đan cảnh.
Hơn nữa lấy trình độ đó, Tuyết tướng hắn vừa đấu hẳn phải đạt đến đỉnh phong cảnh của Kim Đan rồi.
Nói như vậy thì Bắc Nguyên Vạn Dặm đích thật là hiểm địa.
Bởi trên Tuyết tướng ít nhất vẫn còn cường giả Hóa Nguyên cảnh cùng Nguyên Anh cảnh, Khương Hy suy đoán có lẽ hai cấp bậc này sẽ bị áp chế cảnh giới xuống Ngưng Dịch cùng Trúc Cơ đỉnh phong.
Đối phương là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ thì Khương Hy còn có thể tiếp, hắn không tin Lam Thiên Tuyết Tộc còn có tồn tại quái thai khác như tên hắn vừa đấu kia.
Nếu không thì từ hàng vạn năm nay, làm sao các tông môn lại cho đệ tử của mình đến đây thí luyện được.
Mang cái suy nghĩ này, Khương Hy liền tĩnh lặng lại mà điều trị thương thế.
...
...
Khoảng thời gian Khương Hy bế quan cũng là lúc mà các đệ tử nhân loại tiến nhập vào khu vực nội vi của Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Lúc này đâu đâu tại bí cảnh cũng xuất hiện thân ảnh của nhân loại, hàng loạt cảnh chém giết đoạt bảo liên tục xảy ra, không khí liền rầm rộ không thôi.
Thậm chí trong thời gian này, Lam Thiên Tuyết Tộc cũng bắt đầu bắt tay vào việc tấn công nhân loại.
Yêu thú mặc dù khác loại với Lam Thiên Tuyết Tộc nhưng những ngày này bị nhân loại đuổi giết khắp nơi, bọn chúng cũng sớm không nhịn được rồi, cuối cùng liền bắt tay với bộ tộc này mà tiến công.
Nhân loại liên tục bại trận, cuối cùng một lần nữa lại tập hợp với nhau tạo thành một quân doanh mà đối kháng với tộc loài bản địa.
Nghĩ lại thì nhân loại cũng rất kỳ lạ, lúc gặp khó khăn thì luôn đoàn kết lại đối phó với ngoại địch còn khi an bình thì lại nội đấu với nhau không ai phục ai.
Thành thử mà nói, chiến tranh tộc loài đích thật là một loại động lực giúp cho nhân loại khỏi kê đá đập vào chân mình.
Giờ phút này, tại trận doanh của nhân loại, sáu người Thạch Thương đang ngồi lại với nhau mà thương nghị, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.
Thái Huỳnh Liên Phương nhàn nhạt nói ra:
“Băng Thần Cung sắp mở, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi”.
Liêm Đào lười biếng đáp lại:
“Bất quá lần này có Tuyết Quái cùng yêu thú cản đường, chúng ta định làm đối sách như thế nào đây?”.
Cố Phi Thiên nói ra:
“Suy nghĩ nhiều làm gì, chiến một trận là được”.
Bạch Tương Duyệt lắc đầu đáp lại:
“Cưỡng ép chiến đấu chỉ khiến đôi bên tổn thất mà thôi, bên trong Băng Thần Cung vẫn còn tồn tại nhiều mối nguy khác”.
Khắc Hoàng nhắm mắt gật đầu không nói gì thêm, Thạch Thương trầm mặc một hồi rồi nói ra:
“Chúng ta đã đấu với Tuyết Vương một trận rồi, chí ít phải cần cả ba người trong số chúng ta liên thủ lại mới có thể cầm chân hắn, ba người còn lại phân biệt ra đi đối phó với Tuyết soái. Còn đám Tuyết tướng cùng yêu thú thì để các sư đệ sư muội đánh một chuyến vậy”.
Thái Huỳnh Liên Phương đáp:
“Thực lực của Tuyết Vương quá mạnh, mặc dù trưởng bối trong nhà đã cảnh báo trước nhưng ta không nghĩ hắn lại mạnh đến thế”.
Nghe vậy, Khắc Hoàng mở mắt ra, hai con mắt vàng óng ánh kia có chút lay động mà nói:
“Ngàn năm trước Tuyết Vương là Hóa Nguyên cảnh, đương nhiên lợi hại, còn bây giờ Tuyết Vương chỉ là Ngưng Dịch cảnh, yết ớt hơn rất nhiều so với trong quá khứ”.
Thái Huỳnh Liên Phương híp mắt lại nhìn qua hắn mà nói ra:
“Vậy ngươi đấu với hắn rồi?”.
Khắc Hoàng im lặng không đáp, đương nhiên là hắn chưa đi đấu với Tuyết Vương bao giờ. Ở đây chỉ có mỗi Thạch Thương, Thái Huỳnh Liên Phương cùng Liêm Đào là đã đấu qua.
Đơn đả độc đấu, bọn hắn liền trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Như vậy thôi cũng đủ chứng minh được thực lực Tuyết Vương cường hoành thế nào rồi. Coi như Tuyết Vương đời này kém hơn Tuyết Vương ngàn năm trước thì hiện tại bọn hắn cũng không chắc có thể đánh bại được.
Bạch Tương Duyệt ngồi một bên nghe những người kia bàn bạc, nội tâm nàng liền lo lắng không thôi, những người này chủ ý là muốn đánh mà về phần nàng thì muốn tránh.
Huyền Thủy Am không ưa thích đi đánh nhau, dù sao dĩ hòa vi quý cũng tốt.
Mặt khác, tính đến thời điểm hiện tại cũng chỉ có mỗi đội ngũ Huyền Thủy Am là còn toàn vẹn trở ra khi đối phó với cấp bậc Tuyết tướng.
Thời điểm đó, người ra tay đương nhiên là chính bản thân Bạch Tương Duyệt. Và cũng vì đã đấu qua nên nàng mới biết, tại trong bí cảnh này, tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong chưa chắc đã sống sót nổi.
Tuyết tướng mặc dù chỉ là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ nhưng nàng phải nghiêm túc đối phó mới có thể giết được.
Tuyết tướng mạnh thế nào cũng chỉ có nàng mới biết được, nàng cũng đã đem chuyện này ra nói với mọi người nhưng rất nhanh bọn họ liền bác bỏ.
Bởi những đội ngũ khác cũng bắt gặp Tuyết Quái cấp bậc Trúc Cơ cảnh hậu kỳ nhưng không có mạnh đến mức kỳ quái như Bạch Tương Duyệt mô tả.
Thành ra những ngày này Bạch Tương Duyệt vẫn tương đối lo lắng, mặt ngoài dù không nói gì mấy nhưng bên trong, nàng vẫn luôn đốc thúc các sư muội trong am canh phòng cẩn mật, luôn đi theo một tổ đội mà không tách ra một mình.
Xem như Trúc Cơ cảnh đỉnh phong cũng không ngoại lệ.
Đối với quyết định này của nàng, các sư muội trong am cũng cảm thấy có chút khó hiểu nhưng cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì chính quyết định này mà đến nay, số lượng tử thương do bị đánh lén của Huyền Thủy Am là thấp nhất.
Người chưa trải qua thì tự nhiên không ý thức được nhưng các đệ tử của môn phái khác thì có, bọn hắn cũng đã dần âm thầm học tập cách làm của Huyền Thủy Am rồi.
...
Hiện tại, trừ bỏ Bạch Tương Duyệt, những người còn lại vẫn đang tranh luận rất kịch liệt nên dùng cách gì, Bạch Tương Duyệt cũng cảm thấy có hơi chút đau đầu.
Đột nhiên một ý nghĩ bất ngờ lướt qua trong đầu, nàng liền nói ra:
“Các vị đạo hữu, ta có một ý này”.
Vừa dứt lời, cả năm người kia liền im lặng lại mà nhìn qua nàng. Những người ở đây mặc dù đều là đồng cân đồng hạng, mỗi người đều có ngạo khí của riêng mình nhưng thời điểm này ai có ý kiến thì đều nhất trí lắng nghe cả.
Cãi cọ phản bác phải để ra sau cùng, trước mắt phải tiếp thu.
Bạch Tương Duyệt suy nghĩ nhanh rồi nói ra:
“Tuyết Quái cùng yêu thú đã kết minh, chi bằng chúng ta cũng kết minh đi”.
Cố Phi Thiên có chút không hiểu nói ra:
“Không phải chúng ta đã kết minh rồi sao?”.
Không lẽ chưa?
Nói xong, hắn liền nghiêng đầu nhìn qua những người khác, tựa hồ có hơi ý dò xét, làm một vài người đáp trả lại một ánh mắt có chút bất thiện không thôi.
Thạch Thương dường như hiểu ý của Bạch Tương Duyệt, hắn nói ra:
“Ý Bạch đạo hữu là Thư Viện?”.
Nghe vậy, Bạch Tương Duyệt mỉm cười đáp lại:
“Đúng vậy, là vì bằng hữu thư sinh kia, chỉ có điều đến giờ hắn vẫn chưa hiện thân ra mà thôi”.
Liêm Đào đột nhiên nói ra:
“Có khi nào hắn chết rồi?”.
Bạch Tương Duyệt nghe xong thì không đáp nhưng những lời này cũng không phải không có lý. Nàng đã trực tiếp cảm nhận được hiểm nguy của Bắc Nguyên Vạn Dặm rồi, xem như nàng đơn độc đi một mình thì xác suất tử vong vẫn tương đối cao.
Chỉ cần Tuyết Vương hiện thân thì nàng chết là cái chắc.
Bất quá suy nghĩ lại một chút, nàng nói tiếp:
“Ta nghĩ, vị thư sinh đó hẳn vẫn còn sống. Cách đây một tuần, đội ngũ Huyền Thủy Am chúng ta có đi qua một khu vực ở phía đông. Các vị đạo hữu đoán xem ta đã thấy gì nào?”.
“Thư sinh?”, Khắc Hoàng đột nhiên đáp lại.
Bạch Tương Duyệt mỉm cười một chút rồi lắc đầu nói:
“Ta không thấy vị thư sinh kia, bất quá lại thấy vết tích đánh nhau, tràng cảnh nơi đó quả thực rất khủng khiếp, trừ bỏ sáu người chúng ta ra, e rằng không có ai có thể sống sót đi ra khỏi chiến trường kia.
Ta không nghĩ nội bộ dân bản địa Bắc Nguyên Vạn Dặm lại đi đấu với nhau, nên ta nghĩ chiến trường kia hẳn là do vị thư sinh đó đấu pháp tạo thành”.
Nghe vậy, những người còn lại liền có chút hơi nghi hoặc, bọn hắn cảm thấy hơi khó tin tưởng những lời Bạch Tương Duyệt nói, dù sao nàng cũng đâu có chứng cứ gì.
Không lẽ bây giờ bảo bọn hắn đi đến xem cái chiến trường đó?
Đừng đùa, trận doanh của nhân loại vốn dĩ còn nguyên là do cả sáu người bọn hắn cộng đồng ở đây tọa trấn.
Chỉ cần một người rời khỏi đi dò xét thôi là sẽ gặp nguy ngay.
Nếu có ba người cùng đi thì may ra sẽ thấy được cái vết tích kia nhưng cùng lúc đó, trận doanh của nhân loại sẽ gặp nguy hiểm.
Suy cho cùng, tình thế hiện tại của bọn hắn lại như rùa rụt đầu, muốn làm gì cũng không được. Mỗi lần di chuyển là phải kéo theo cả trận doanh đi cùng, tốc độ chậm chạp không khác gì rùa.
Đối mặt với những ánh nhìn kia, Bạch Tương Duyệt đã sớm biết trước, vậy nên nàng liền lấy ra một khối cầu thủy tinh.
Nhìn thấy khối cầu này, tất cả mọi người liền hiểu ra.
Quan Không Cầu.
Là một loại pháp khí đặc thù chuyên thu lại hình ảnh không gian phụ cận, đẳng cấp Quan Không Cầu càng cao, không gian thu lại sẽ càng rộng.
Bạch Tương Duyệt truyền linh lực của mình vào trong đó, một luồng quang mang liền bắn ngược lên trên tạo thành một dạng hình ảnh lập thể không gian.
Hình ảnh đó chính là một mặt băng rộng lớn bị đánh nát đến nứt vỡ nhiều chỗ, ngay phía trung tâm mặt băng là một khối băng khổng lồ đang trôi nổi giữa biển nước.
Sau đó, nàng lại điều khiển linh lực thay đổi hình ảnh, một cảnh rừng thông tan hoang lại xuất hiện ra. Đúng ra thì hiện tại không thể gọi là rừng thông nữa bởi nơi đó đã bị san thành bình địa rồi.
Kế tiếp, Bạch Tương Duyệt lại tiếp tục đổi hình ảnh, một ngọn núi tuyết lại hiện ra, so với hai hình ảnh trước thì ngọn núi này còn muốn lành lặn hơn không ít.
Nhưng khi nàng phóng to ra thì mọi người mới thấy, phía chân núi tụ tập quá nhiều tuyết vụ, trong khi phần nửa trên của ngọn núi lại lác đác tuyết vụ.
Ở một bên khác giữa sườn núi còn có một tảng băng khổng lồ nằm ngổn ngang nơi đó, hình dạng có chút tương tự với tảng băng trôi nổi kia ở mặt băng trước đó.
Lúc này, toàn bộ mọi người mới thực sự tin lời Bạch Tương Duyệt, chiến trường kinh khủng kia quả nhiên là có thật.
Toàn bộ ngay lập tức liền nghiêm túc không thôi, Liêm Đào cũng từ bỏ luôn cái tư thế lười biếng kia mà ngồi thẳng dậy, Khắc Hoàng cũng đã nghiêm túc mở mắt ra mà quan sát mọi người.
Loại hình chiến trường này đúng như Bạch Tương Duyệt nói, trừ bỏ tu sĩ Ngưng Dịch cảnh ra, Trúc Cơ cảnh khó mà sống sót nổi trong cái chiến trường này.
Cho dù vị thư sinh kia không đạt đến Ngưng Dịch cảnh thì chí ít cũng là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong.
Loại tu vi này đặt tại trận doanh nhân loại cũng rất hiếm hoi, thêm được một người, sức tự nhiên nhiều thêm một phần.
Thạch Thương suy nghĩ một chút rồi nói ra”
“Dù gì cũng là Thập Đại Chính Phái, kết minh với nhau tự nhiên không thành vấn đề, bất quá... đi đâu để tìm vị thư sinh này đây?”.
Toàn trường tĩnh mịch không đáp, kỳ thực đây cũng chính là một đề bài khó, Bắc Nguyên Vạn Dặm quá rộng lớn, bọn hắn phi hành liên tục trong một tháng cũng không đi hết được cái vùng đất này được.
Chứ đừng nói là đi tìm người, vị thư sinh kia một khi đã muốn trốn, bọn hắn còn lâu mới tìm thấy được.
Giữa lúc này, đột nhiên một giọng nói bất ngờ vang lên:
“Không cần tìm, tiểu sinh ở đây rồi”.