Năm con yêu thú này là năm con Lôi Báo, tu vi đều là đỉnh giai yêu thú, so với tiểu Hoàng còn muốn thấp hơn một đoạn.
Bất quá Khương Hy đã dùng Liễm Tức Thuật nên giờ đây trong mắt bọn chúng, hẳn chẳng khác gì phàm nhân cả.
Khương Hy thở ra một hơi, Song Hùng Nhai liền xuất hiện trong tay, thân ảnh hắn liền biến mất, năm con báo kia liền giật mình.
Một đạo huyết hoa bắn ra, năm cái thủ cấp liền bay lên trên không rồi lăn lóc trên mặt băng. Thân ảnh hắn một lần nữa lại hiện.
Khương Hy khẽ xoay Song Hùng Nhai ở trong tay một chút cho phủi đi hết số vết máu bám kia rồi cho lại vào trong giới chỉ.
Lôi Báo quả thực rất nhanh nhưng đẳng cấp của chúng còn quá thấp, tốc độ không thể nào so được với Khương Hy cả.
Thành thật mà nói, trừ khi huyết mạch của Tử Ngân Lang xuất hiện, còn không Khương Hy sẽ không có chút nao núng nào khi đọ tốc độ đâu.
Cùng giai, Tử Ngân Lang thường nhanh hơn hẳn so với những yêu thú khác, linh trí của nó cũng thông minh hơn hẳn cùng cường độ thân thể cũng rất cứng cáp.
Tử Ngân Lang có thể nói là yêu thú đạt đến sự cân hoàn hoàn mỹ nhất của yêu tộc, chỉ có điều số lượng của chúng không nhiều bằng các tộc khác mà thôi.
Nhưng mỗi thành viên của Tử Ngân Lang tộc đều là cường giả.
Xử lý xong đống xác của Lôi Báo, Khương Hy lại tiếp tục tiến thẳng về phía trước, hắn vốn không xác định được nên đi phương hướng nào, vậy nên hắn liền chọn một nơi trời quang rộng lớn như khu vực biển băng này.
Chí ít ở đây không có gì che chắn cả nên Lam Thiên Tuyết Tộc muốn dùng cung thủ để ám sát hắn thì không có cửa.
Hơn nữa đồng dạng như thảo nguyên, không gian này khiến cho Quan Nhân Các không thể nào tiếp cận được hắn.
Bắc Nguyên Vạn Dặm mở ra, Quan Nhân Các chắc chắn sẽ xuất hiện, giờ đây trong tay bọn họ chắc chắn đã có thông tin về vị thư sinh thần bí của Thư Viện rồi.
Thư Viện rất nhanh sẽ đạt được tin tức rồi tiến về đây thôi.
Bất quá cũng không nằm ngoài tính toán của Khương Hy. Hắn chỉ việc tạo ra cho mọi người một ‘Lâm Thanh Đình’ để tất cả cùng chú mục vào đó.
Trước khi rời đi bí cảnh, hắn sẽ thay đổi lại nhân dạng rồi hòa lẫn vào trong tán tu mà rời đi, người khác muốn tóm lấy hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
...
Một đường di chuyển của Khương Hy cũng không phải dễ dàng, bởi hắn gặp được rất nhiều yêu thú, dưới Trúc Cơ cảnh cũng có, mà Trúc Cơ cảnh cũng có, bất quá chỉ là đê giai cùng trung giai mà thôi.
Yêu thú đột ngột xuất hiện nhiều như thế này chứng tỏ hắn đã đi vào khu vực nội vi của bí cảnh rồi.
Bắc Nguyên Vạn Dặm rộng đến vạn dặm, trong đó khu vực ngoại vi đã dính đến tận năm ngàn dặm, lối vào có lẽ nằm đâu đó ở ngoại vi.
Theo suy đoán của hắn, lối vào có lẽ nằm phụ cận tại biên giới của ngoại vi cùng nội vi vì sự hiện diện của Trầm Nê Ngư. Ngoại vi không đời nào xuất hiện nổi loại tồn tại cao giai như nó được.
Càng đi sâu vào bên trong, thiên địa linh khí mỗi lúc một nồng đậm, đơn cử như vị trí hiện tại của hắn thôi thì cường độ linh khí cũng đã không thua Tây Thành của Nguyệt Hải Thành rồi.
Giữa lúc này, một tiếng vút gió đột nhiên vang lên, khoảng cách mỗi lúc một gần lại, khóe miệng Khương Hy liền vểnh lên.
Một chưởng nhanh chóng liền vỗ ra, cái mũi tên phóng về phía hắn liền bị đập nát đi thành từng mảnh nhỏ li ti.
Ánh mắt hắn lướt qua một tia tinh quang mà nói ra:
“Trừ bỏ bắn cung ra, Lam Thiên Tuyết Tộc các ngươi còn thủ đoạn nào nữa không?”.
Vừa dứt lời, ở xa xa liền xuất hiện bốn thân ảnh, cả bốn người đều là nam tử, ngoại hình hoàn toàn mang nét đặc trưng của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Trong đó có một người là cung thủ, hai người mang theo đại đao, còn người cuối cùng thì lại dùng tay không làm vũ khí. Luận về hình thể thì cả bốn người này không có ai sở hữu hình thể lớn như nam tử lực lưỡng kia.
Bất quá có kẻ lại sở hữu khí tràng mạnh hơn nam tử lực lưỡng đó, đó là kẻ dùng tay không.
Khương Hy híp mắt lại mà nhìn chằm chằm vào kẻ đó, kẻ đó hiện tại đang đứng ở hàng thứ ba, canh gác phụ cận với tên cung thủ kia, nhiệm vụ của hắn hẳn là bảo an.
Dù sao Khương Hy cũng đã lãnh giáo sự lợi hại của cung thủ Lam Thiên Tuyết Tộc, bộ tộc này bảo vệ nhóm cung thủ cũng là chuyện bình thường.
Kẻ đó dường như phát hiện ra Khương Hy nhìn lấy hắn, hắn liền lạnh nhạt nói ra:
“Ba người trước đó là do ngươi giết?”.
Không hoa ngôn phí lời, cứ thế mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Khương Hy cũng có chút kinh ngạc với thái độ của kẻ này, khóe miệng hắn khẽ cong lên mà đáp:
“Đúng là ta”.
Vừa dứt lời, một tiếng vút nữa lại vang ra, mũi tên một lần nữa lại phóng đến. Bất quá mũi tên này có đôi chút đặc dị, lần này ngoài mũi tên thực thì nó còn mang theo hàng loạt đạo hư ảnh mũi tên khác.
Nhìn từ xa có cảm giác cứ như là đang đối diện với mưa tên vậy.
Khương Hy ngay lập tức liền quét linh thức đến mà tìm đến vị trí thật của cái mũi tên kia, hắn liền vỗ tiếp một chưởng đánh nát nó.
Theo đó, đám hư ảnh kia cũng tiêu biến vào trong hư không.
Hư ảnh biến mất, thân hình của hai cao thủ Trúc Cơ cảnh khác của Lam Thiên Tuyết Tộc đã xuất hiện mà xuất ra hai đạo đao quang chém về phía hắn.
Hàn ý mười phần lạnh lẽo.
Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà lướt về phía trước, nháy mắt hắn đã xuất hiện ở một mét trước mặt bọn hắn rồi.
Bọn hắn thấy vậy liền cười gằn không thôi, hàn khí mỗi lúc một mạnh hơn, lớp quần áo bên ngoài đã dần bị đóng mắt, lớp dịch dung trên mặt hắn đã có đôi chút hơi cứng cứng lại rồi.
Hai con mắt hắn liền chuyển thành một màu tím ngời, hai đoàn quang hỏa liền lập lòe hiện ra. Không gian màu đỏ hồng bất ngờ xuất hiện, vừa vặn đem bao hai tên Trúc Cơ cảnh của Lam Thiên Tuyết Tộc lại.
Sắc thế khai mở.
Từng đoàn Sắc Dục Khí liền ly thể Khương Hy mà triệt tiêu toàn bộ số hàn khí kia, tình huống thân thể của hắn liền trở lại bình thường.
Song Hùng Nhai xuất hiện trong tay mà thay hắn đỡ lấy hai đạo đao quang kia. Ánh mắt Khương Hy nhìn thẳng vào hai tên đó, một cỗ khí tức dụ hoặc liền bùng nổ ra mà xông thẳng vào tâm thần bọn hắn.
Ánh mắt của bọn hắn liền nhòe đi, một tay cầm lao liền buông lỏng, sắc thái trên gương mặt bọn hắn đã không còn chút dấu vết lạnh lùng nào, thay vào đó là một chút háo sắc cùng dâm niệm.
Dâm niệm vừa ra, Dục Hỏa liền xuất hiện ở xung quanh bọn hắn mà phủ lên. Chỉ trong vài hơi thở, bọn hắn liền mang theo một nụ cười thỏa mãn mà tiến về thế giới cực lạc.
Khương Hy liền thu lại sắc thế, ánh mắt hắn mang theo một vẻ hiểu kỳ nhìn về phía kẻ kia mà nói ra:
“Vừa rồi ngươi rõ ràng có cơ hội cứu bọn hắn, sao lại không động thủ?”.
Sắc thế của Khương Hy rất mạnh, trong không gian của nó thì những kẻ không khống chế nổi dâm niệm tất sẽ chết không nghi ngờ.
Bất quá điểm yếu của nó là không nhanh.
Thời điểm hai tên tu sĩ Trúc Cơ cảnh của Lam Thiên Tuyết Tộc buông đao xuống, kẻ đó chí ít cũng có được vài giây để hành động.
Với vài giây, phàm nhân không thể làm được bất cứ chuyện gì nhưng tu sĩ Trúc Cơ cảnh như kẻ kia thì khác, hắn có thể làm được rất nhiều.
Đơn cử như cách không xuất thủ làm gián đoạn quá trình dụ hoặc hai tên tu sĩ Trúc Cơ cảnh kia chẳng hạn.
Hoặc ít nhất là ra hiệu cho tên cung thủ còn lại xuất động.
Nhưng bất kể là cách nào thì kẻ đó đều không chọn, hắn lựa chọn ý nghĩ thứ ba, chính là quan sát.
Kẻ đó nhìn Khương Hy, thần sắc vẫn rất lạnh nhạt như cũ, hắn nói ra:
“Nhân loại các ngươi quá thực rất hiểu tộc chúng ta, đến hạ thủ cũng không chừa lại một chút máu nào.
Hơn nữa đây là lần đầu ta nghe được một nhân loại gọi chúng ta là Lam Thiên Tuyết Tộc, vậy nên cá nhân ta nổi lên chút hiếu kỳ. Hi vọng ngươi không phiền ta đứng xem”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười gật đầu, kẻ này có chút hơi kỳ lạ nhưng Khương Hy không cảm nhận thấy chút sát ý nào ở trong mắt hắn cả.
Vậy nên cá nhân Khương Hy cũng có chút hiếu kỳ với kẻ này.
Hắn mỉm cười đáp:
“Ta không phiền ngươi, bất quá...”.
Ánh mắt hắn lướt qua một tia sát ý mà khóa vị trí của cung thủ phía sau, một chỉ pháp lập tức xuất ra, một đạo hồng quang liền bắn ra phóng thẳng về phía tên cung thủ đó.
Tên cung thủ thấy vậy liền xuất ra một chưởng mang theo hàn khí đối kháng lại, một chỉ của hắn liền bị ngăn lại ở bên ngoài.
Nhưng cánh tay của tên cung thủ kia thì đột ngột đỏ lên, hắn vội vàng vận hàn khí lên mà trấn áp, ánh mắt hắn lóe lên sát ý mà giương cung lên nhắm thẳng Khương Hy.
Đột nhiên, một đạo chỉ khác lại bắn đến, cự ly cách hắn chỉ có một mét. Đòn tấn công quá đột ngột, hắn liền vận thân pháp mà lùi ra sau nhưng cùng lúc đó, một chỉ khác lại hướng đến.
Tốc độ tiếp cận còn nhanh hơn một chỉ trước đó, hắn liền vội vàng lôi ra một tấm thuẫn ngăn lại ở trước người.
Một tiếng va chạm mạnh liền vang lên, thân hình của tên cung thủ kia trượt lui về phía sau mấy bước, sắc mặt đột ngột tái trắng lại.
Hắn có chút không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, rõ ràng hắn đã ngăn được hai chỉ đó rồi mà vẫn phải thụ thương.
Hơn nữa tấm thuẫn này cũng không bị hư hỏng gì, rốt cuộc là như thế nào?
Kẻ kia đứng ở gần đó quan sát được liền gật nhẹ đầu mà nói ra:
“Linh thức rất mạnh”.
Lời của hắn không lớn nhưng khoảng cách này vẫn là lãnh địa của Khương Hy, hắn nghe rõ mồn một được từng chữ.
Lúc trước đối chiến với ba người kia của Lam Thiên Tuyết Tộc, hắn không cảm nhận được một chút ba động của linh thức cả, nên hắn đoán tộc này hẳn không dùng được linh thức.
Nhưng kẻ kia đã phá vỡ đi định kiến của hắn rồi.
Tên cung thủ kia nghe vậy, sắc mặt liền ngưng trọng lại, tư thế như muốn quay đầu bỏ chạy. Thấy vậy, Khương Hy liền rút ra một tấm phù mà ném ra:
“Hãn Hải Hỏa Phù”.
Một biển lửa ngay lập tức liền bùng phát ra mà quét ngang về phía trước, ánh mắt của kẻ kia liền có chút hơi động mà vận thân pháp né về phương xa.
Còn tên cung thủ kia thì hoảng hồn không thôi, biển lửa ép về phía hắn thật sự rất hung hãn, hắn liền không suy nghĩ gì cả mà ném cái tấm thuẫn ấy ra rồi bắt ấn.
Tấm thuẫn kia liền nổ tung ra mà hóa thành một đạo quang bao bọc lấy hắn, sắc mặt hắn liền tái nhợt lại mà phun ra một ngụm huyết.
Biển lửa quét qua, đạo quang kia sáng lên kịch liệt mà thủ hộ lấy hắn. Sau đó, hắn lại ném ra một vật gì đó có chút hơi tròn tròn dẹt dẹt bằng bàn tay.
Theo đó, vật đó liền sáng lên mà lớn ra, ở giữa liền xuất hiện một bông tuyết lục giác ẩn hiện.
Tên cung thủ không suy nghĩ nhiều mà nhảy lên đó mà bay đi, nguyên lai cái thứ tròn dẹt ấy lại là một kiện phi hành pháp khí.
Hắn bay không được mười mét thì một cỗ vĩ lực bất ngờ từ trên trời ép xuống, một luồng sáng hùng hậu liền tỏa ra từ trên bầu trời.
Đáy mắt hắn nổi lên một cỗ tử vong đậm đặc, hắn hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn lên trên, nơi đó là một chữ ‘trọng’ phát ra quang mang vô cùng mạnh.
Theo đó, một cỗ lực lượng như núi đè liền phủ xuống mà ép hắn cùng pháp khí nằm dẹp xuống bên dưới. Đạo quang thủ hộ kia gặp phải sức ép kinh thiên liền nứt vỡ ra ra thành từng mảnh.
Biển lửa kia như có linh tính mà phát hiện lấy hắn rồi cuốn đến nhấn chìm hắn. Một tiếng hét thê lương liền vang ra từ trong đó.
“Trọng Tự Phù”, Khương Hy nhỏ giọng nói.
Thân ảnh hắn hư ảo mà đứng ở trên không, dưới chân hắn là Trúc Nguyên Bút được bao bọc bởi pháp lực mà nâng đỡ thân người.
Khương Hy tu luyện Nhân Gian Hành Tẩu, tự nhiên ít khi nào sử dụng pháp khí để phi hành nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không biết bay.
Chỉ là tốc độ phi hành quá chậm so với Nhân Gian Hành Tẩu mà thôi, nên hắn mới không chọn phi hành.
Bất quá đạo Trọng Tự Phù này buộc phải phi hành mới được.
Trọng Tự Phù là một đạo tự phù rất mạnh bởi nó mượn đại thế của trọng trường mà ép đối thủ xuống mặt đất.
Khương Hy cũng xem như có chút nắm giữ loại tự phù này nhưng hắn cũng không thường xuyên dùng lắm, hắn chỉ dùng nó cho mục đích luyện tập họa tự phù mà thôi.
Bất quá hôm nay lại có ngày hắn có cơ hội dùng đạo tự phù này rồi.
Mặt khác, Trọng Tự Phù này cũng khác với bình thường, bởi hắn hòa vào đó rất nhiều nhân tức, phòng trừ trọng trường không đủ thì cỗ khí tức sâm nhiên kia sẽ hỗ trợ đại thế tự nhiên đè tên cung thủ đó xuống.
Nếu Khương Hy ngộ ra được trọng trường ý cảnh như Lục Thần Du hắn đã không cần phải dùng nhân tức để bổ sung rồi, nhưng thực tế là hắn thật sự không ngộ ra được, vì công pháo của hắn chẳng liên quan gì cả.
Bên cạnh đó, Hãn Hải Hỏa Phù cũng được Khương Hy đưa nhân tức cùng Dục Hỏa vào bên trong.
Đây là thành quả sau khi đấu với ba người của Lam Thiên Tuyết Tộc hai ngày trước, hàn khí của cái tộc này quá phiền phức, cơ hồ có thể làm giảm hiệu ứng của Sắc Dục Thiên.
Nhưng cùng lúc đó, Sắc Dục Thiên cũng làm giảm ảnh hưởng hàn khí của Lam Thiên Tuyết Tộc. Hai bên cơ hồ là thuộc dạng khắc chế nhau.
Nên Khương Hy mới nghĩ đến việc đưa Dục Hỏa vào bên trong mấy tấm hỏa phù hắn mua được.
Chưởng khống Hỏa linh khí thì Khương Hy không làm nổi nhưng đưa Dục Hỏa vào trong phù văn thì hắn vẫn nắm chắc, mặc dù hai lần thử đầu có chút thất bại nhưng từ lần thứ ba trở đi thì đã có chút hiệu quả rồi.
Giải quyết tên cung thủ xong, Khương Hy liền xoay người nhìn sang kẻ kia ở phía xa.
Một lần nữa, kẻ kia lại khoanh tay đứng nhìn.