Vài ngày sau đó, Khương Hy âm thầm trở về Tinh Sơn Thành. Thông qua hệ thống nhãn tuyến của hắn thì cơ hồ đã có thể xác nhận Trác Nhiên không còn ở đây nữa nên hắn mới yên tâm trở về.
Trên đường trở về, hắn cũng tiện thể tạt ngang qua cửa tiệm của Lương Bình để lấy Hắc Trúc Bút. Lương Bình quả nhiên có bản sự, Hắc Trúc Bút vậy mà có thể tiến giai đến trung giai trung phẩm pháp khí.
Khương Hy cầm thử Hắc Trúc Bút lên họa thử thì vô cùng hài lòng, linh khí thôi động rất trơn tru không gặp phải trở ngại gì, độ thuận tay so với Trúc Nguyên Bút còn muốn cao hơn.
Bất quá Trúc Nguyên Bút cũng không phải tệ, dùng nó để họa các loại phù văn chi tiết vẫn rất hữu dụng, chưa kể nó còn là đê giai trung phẩm pháp khí, không dùng thì quá uổng.
Mặt khác, Khương Hy đã biết được bản sự của Lương Bình rồi thì hắn không ngại làm một giao dịch luyện chế pháp khí mới.
Lương Bình rót cho hắn một cốc linh trà rồi mỉm cười nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, ngươi cần loại pháp khí nào thì ta cũng có thể làm được”.
Khương Hy đưa tay ra, từ trong giới chỉ mà lấy ra hai mươi thanh vật liệu đen kỳ quái rồi nói ra:
“Lương đạo hữu nhận ra cái này không?”.
Nghe vậy, Lương Bình có chút nheo mắt lại mà nâng một thanh vật liệu lên xem xét, sau đó hắn cầm lấy thanh vật liệu đó mà gõ gõ vào một cây pháp khí khác.
Từng tiếng leng keng thanh thúy liền vang lên, Lương Binh chăm chú nghe thanh âm đó mà mỉm cười gật đầu đáp lại:
“Vật liệu thật tốt, ta nhìn có chút hơi quen, chỉ có điều tạm thời không nhớ được. Bất quá theo suy đoán của ta, có lẽ... đây là móng của con yêu thú nào đó đi?”.
Khương Hy nhẹ gật đầu nói ra:
“Lương đạo hữu cao minh, đây đúng thật là móng của yêu thú, hơn nữa còn là Bạo Phong Hùng”.
Nghe xong, Lương Bình liền hít vào một hơi lạnh, cánh tay có chút hơi run mà cầm lấy cái móng kia, ánh mắt hắn liền tỏa sáng không thôi.
Hắn nói ra:
“Không nghĩ đến là của Bạo Phong Hùng”.
Thanh danh của Bạo Phong Hùng đương nhiên rất lớn, thậm chí so với một vài con đỉnh giai yêu thú còn muốn cao hơn bởi độ khó săn của nó.
Lớp phòng hộ của Bạo Phong Hùng cực kỳ khủng khiếp, bình thường không dùng thần thông huyết mạch, phòng hộ của nó đã mạnh mẽ hơn so với yêu thú đồng giai rồi.
Một khi Cương Phong Hộ Thể toàn lực mở ra, nó chẳng khác gì một cỗ máy ụi không phanh vậy, cực kỳ đáng sợ.
Cho nên tu sĩ muốn săn nó cũng không phải dễ, thậm chí xác suất chết trong tay nó còn cao hơn so với cao giai Trúc Cơ yêu thú.
Lương Bình cũng từng nghiên cứu qua các loại vật liệu luyện khí lấy từ người yêu thú tự nhiên có đọc qua móng của Bạo Phong Hùng.
Móng của nó cực kỳ sắc bén, dùng để tạo ra kiếm, đao hay chủy thủ đều được cả, hơn nữa phẩm chất tự nhiên cũng rất cao.
Lương Bình nhìn Khương Hy nói tiếp:
“Vô Nhai đạo hữu, lần này ngươi muốn rèn cái gì đây?”.
Khương Hy làm một hớp trà rồi mỉm cười nói ra:
“Ta muốn đạo hữu tạo ra giúp ta một cặp chủy thủ, phẩm chất càng cao càng tốt”.
Nghe vậy, Lương Bình liền tính toán qua một chút, một cặp chủy thủ mà lại cần đến tận hai mươi cái móng, đây tựa nhiên không phải là một con số hợp lý rồi.
Hắn cẩn thận nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, phần dư... ta lấy được chứ?”.
Khương Hy sớm biết hắn sẽ hỏi thế nên liền cười đáp:
“Xem như tiền công”.
Vừa dứt lời, ánh mắt Lương Bình liền sáng lên không thôi, hắn liền nhanh chóng tiếp nhận giao dịch mà tạo ấn chú với Khương Hy.
Hắn cảm thấy làm ăn với Khương Hy rất có lời, mặc dù không kiếm được linh thạch nhưng vật liệu luyện khí quý hiếm thì lại tự nhiên tới tay.
So với linh thạch thì một Khí sư như hắn lại ương chuộng tài liệu luyện khí hơn. Vô luận là Nhũ Thạch Tán hay móng của Bạo Phong Hùng thì đều là vật liệu một đời này đáng lý ra hắn khó mà tiếp cận tới được.
Nội tâm Lương Bình giờ đây đang cẩn thận mà tính toán kết giao với Khương Hy, về sau biết đâu người ta lại mang đến một vật liệu quý hiếm khác nữa thì sao.
...
Bàn giao xong xuôi, Khương Hy cùng Lương Bình liền buôn chuyện phiếm một chút, qua đó, Khương Hy liền biết được thêm một số thông tin khác dạo gần đây của Tinh Sơn Thành.
Trong đó có hai thông tin mà hắn rất quan tâm.
Tin đầu liên quan đến hai đại gia tộc là Dương gia cùng Trịnh gia, dĩ nhiên hai nhà này không phải bị xóa bỏ như trong lời đồn ở ngoài phường thị kia.
Tin này chỉ có tầng Trúc Cơ cảnh trở lên mới biết mà thôi, Dương gia và Trịnh gia về cơ bản đã mất đi hai cây cột chống trời nhưng dựa vào nội tình, trừ bỏ ba thế gia kia ra thì những nhà khác khó mà so được với họ.
Nhưng đáng tiếc, Dương gia cùng Trịnh gia bị Lục Thần Du động thủ, động thủ ở đây cũng không phải là giết, mà là bị cưỡng chế thu phục.
Nghe bảo Lục Thần Du đã đánh lên người toàn bộ tu sĩ Dương gia cùng Trịnh gia một đạo cấm chế phi thường cường đại. Một đời này bọn hắn bắt buộc phải hiệu trung với Phủ Thành chủ.
Còn về gia sản cùng tài nguyên của hai thế gia thì chia đều ra cho Phủ Thành chủ cùng ba thế gia kia. Hiện nay, Tinh Sơn Thành trừ bỏ Phủ Thành chủ ra thì Tần gia đã chính thức trở thành đệ nhất thế gia ở đây rồi.
Đứng thứ hai tự nhiên là Chu gia, còn cuối cùng là Tiêu gia.
Mặc dù hai vị trí kia người ở Tinh Sơn Thành không nói ai xếp trên ai nhưng Khương Hy khẳng định Chu gia mạnh hơn Tiêu gia.
Bởi Chu gia lão tổ mạnh đến kinh khủng, nhìn vào vẻ bề ngoài của nàng, người ta còn tưởng nàng nhu mì nhưng chỉ khí nhập chiến, nàng mới thực sự là nữ cường nhân.
Chiến lực của nàng mạnh khủng khiếp, hắn đã quan sát trận chiến của nàng cùng với Mị Cơ với Cung Thương rồi.
Không những sức công phá kinh hoàng mà còn mang theo hiệu ứng quần công nữa, địch càng nhiều, nàng càng mạnh.
Khương Hy mặc dù không còn ở thời đỉnh cao nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất độc, hắn có thể nhìn ra nàng từ sớm đã ở Kim Đan cảnh sơ kỳ đỉnh phong rồi.
Trải qua một trận kịch chiến này, đạo quan khảm trung kỳ của nàng sẽ nới lỏng đi rất nhiều, tin tưởng trong vòng vài năm tới, nàng sẽ sớm đột phá Kim Đan cảnh trung kỳ.
Khương Hy suy đoán thế này là dựa vào tình huống bình thường, nhưng nếu hắn biết nàng có Kim Đan trong tay, e rằng trong năm nay hoặc năm sau thôi là nàng đã có thể đột phá rồi.
...
Tin thứ hai mà Khương Hy nghe từ Lương Bình là có liên quan đến tổ đội của hắn. Trận liệp sát yêu thú kia là cái bẫy của Thuần Thú Môn, tự nhiên tử thương thảm trọng.
Tổ đội của hắn cũng gặp tử thương, mà người chết không ai khác ngoài Trương Tiến. Tình huống cụ thể thì Khương Hy không rõ nhưng phần nhiều là bị yêu thú dùng số lượng mài chết thôi.
Ngoài ra, Triệu Hoa cùng Lý Cầm cũng gặp trọng thương. Triệu Hoa còn tốt, nàng dù sao cũng là Luyện Khí cảnh đỉnh phong, thể nội chứa đủ ba ngàn chu thiên linh lực, nội tình tương đối thâm hậu nên thương thế không ảnh hưởng đến căn bản.
Nàng chỉ cần điều tức chữa trị một năm là sẽ khỏi. Nhưng còn Lý Cầm thì xong rồi, nàng chỉ mới là tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng chín, nội tình kém hơn Triệu Hoa, hơn nữa thương thế còn ảnh hưởng đến linh căn.
Đạo cơ của nàng về cơ bản đã bị đoạn rồi, một đời này nhiều lắm là tu luyện đến Luyện Khí cảnh đỉnh phong mà thôi.
Lý Trường Không cũng vì chuyện này là tâm tình âm trầm bất định đi rất nhiều, mấy tu sĩ khác còn thường xuyên phát hiện hắn hay xuất hiện ở các tửu lâu trong tình trạng say xỉn.
Thân làm huynh trưởng mà không thể bảo vệ muội muội cho tốt, Lý Trường Không tự cho mình đã thất bại không thể bảo hộ được người thân.
Đối với chuyện này Khương Hy cũng chỉ nghe Lương Bình thuật lại mà thôi. Lý Trường Không đã tự mình tạo ra ma chướng thì cũng chỉ có mình hắn mới có thể tự gỡ đi mà thôi.
Khương Hy cũng không thể can thiệp được gì.
Về phần Văn Nhân thì không sao, trong tổ đội của hắn thì Văn Nhân bị thương nhẹ nhất, hơn nữa sau khi Thiên Lý Băng Phong Phù Trận bị phá, hắn đã nhanh chóng mang theo Triệu Hoa tẩu thoát rồi.
Một trận liệp sát yêu thú này mang đến cho nhiều người biết bao đau thương cùng đả kích nhưng cũng không thể nói được gì.
Đây chính là thế giới tàn khốc của tu chân giới, hôm trước còn tụ tập cười nói ở tửu lâu, hôm sau cỏ đã xanh mộ rồi.
Nhưng trận liệp sát này cũng không hoàn toàn là đau thương mà nó còn là cơ duyên đối với một số người như Khương Hy, Tần Khiêm cùng Chu Mộng Hân.
Trừ bỏ xác mấy con yêu thú giết được cùng vài điểm công tích ra thì một thân thực lực của Khương Hy cũng tăng lên một đoạn, hiện nay hắn đã có thể thử Hợp Tam Kiều rồi.
Ngoài ra, tại Tinh Sơn Thành này, hắn cũng thành công đem về cho mình hai cái ô dù phi thường lớn.
Nghĩ đến đây, Khương Hy liền cảm thấy hài lòng không thôi. Mặc dù hắn lộ mặt ra ngoài tương đối nhiều nhưng cái gì cũng có đánh đổi, bỏ ra càng nhiều thì thu lại mới càng nhiều.
...
Chia tay Lương Bình xong, Khương Hy liền nhanh chóng trở về động phủ của mình, hắn có chút nhớ tiểu Hoàng rồi.
Quả nhiên, động phủ vừa mở ra, tiểu Hoàng liền nhảy thẳng lên vai hắn mà cọ cọ cái đầu nhỏ, đồng thời miệng cũng không quên kêu meo meo mấy tiếng.
Khương Hy ôm nó xuống rồi vuốt vuốt mấy cái, sau đó hắn tiện tay đóng cửa động lại rồi lấy thịt yêu thú ra cho nó ăn.
Bạo Phong Hùng vừa xuất hiện, hai mắt tiểu Hoàng liền sáng lên như Lương Bình thấy Nhũ Thạch Tán vậy, nó nhanh chóng mà nhảy bổ vào đó mà gặm gặm.
Nhất thời quên luôn cả chủ nhân nó còn đang vuốt giữa chừng.
Khương Hy tự nhiên cười khổ không thôi. Số thịt hắn để lại trong động phủ cũng chỉ đủ cho tiểu Hoàng chèo chống bốn ngày, mà hắn thì lại đi đến chục ngày trời mới về.
Tiểu Hoàng không hóa rồ xông ra bên ngoài kiếm ăn đối với Khương Hy đã là vạn hạnh rồi. Tinh Sơn Thành không cấm tu sĩ nuôi yêu thú nhưng bắt buộc phải thông báo trước với Phủ Thành chủ.
Nếu để Phủ Thành chủ biết là nuôi chui thì kết cục sẽ vô cùng thảm, có khi sẽ bị đối xử như dư nghiệt của Thuần Thú Môn cũng nên.
Khương Hy vì để tránh lộ thân phận nên hắn không đi khai báo tiểu Hoàng, nó mà tự tiện xông ra ngoài, hắn cũng xong đời.
Tiểu Hoàng lao vào ăn Bạo Phong Hùng, còn Khương Hy thì trực tiếp tiến đến chỗ bồ đoàn ngồi xuống mà đả tọa chữa trị thương thế tiếp, đồng thời hắn cũng không quên nghe ngóng một chút tin tức từ Dạ Ma.
Có một tin mừng là cái nhiệm vụ truy sát hắn kia đã dần bị rơi vào lãng quên rồi, nguyên nhân phần nhiều là vì thông tin quá ít cùng mập mờ nên đám sát thủ không thể xác định chính xác người để ám sát.
Nhưng cũng không vì thế mà cái nhiệm vụ kia bị gỡ đi. Trừ khi nguyên chủ thu hồi lại nhiệm vụ, còn không cái nhiệm vụ truy sát Khương Hy vẫn sẽ luôn tồn tại trên Ngân Bảng.
Mà đáng giận là số lượng nguyên chủ nhiều đến đau đầu. Khương Hy không biết cụ thể là ai, dù sao giữ kín danh tính nguyên chủ vẫn là nguyên tắc hàng đầu của sát thủ.
Bọn hắn làm đao, vậy thì an phận làm đao thôi, không nên quản đến người cầm đao là ai.
Bất quá Khương Hy có thể đoán ra một hai.
Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ không phải là hiện tượng dễ bị lãng quên nhanh đến thế được. Trong lịch sử của Huyền Đô Đại Lục, số lượng Nhân Mạch Trúc Cơ xuất hiện nhiều nhất đương nhiên là ở Hạo Nhiên Thư Viện.
Đồng dạng Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ cũng vậy, hơn nữa người nào thành tựu được thì về sau chắc chắn sẽ trở thành Phu Tử một thế,
Vô luận là địa vị hay thực lực đều được xếp vào năm hạng đầu ở trên Đại Lục.
Người khác có thể quên nhưng những người cầm quyền ở Huyền Đô chắc chắn sẽ nhớ rất kỹ.
Thập Đại Chính Phái.
Tam Đại Hoàng Triều.
Tứ Đại Thế Gia.
Hay thậm chí là có cả... Ngũ Đại Ma Đạo.
Vô luận là cái tên nào thì cũng đều là ‘đại hung’ cả, Khương Hy dù không muốn nhưng từ giây phút hắn thành tựu Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, sâu xa đâu đó trong nhân quả của hắn bắt đầu kích hoạt rồi.
Về sau thể nào hắn cũng phải sát na với mấy thế lực trên thôi.
Thành công vượt qua, hắn liền thành tựu nhất thế kỳ nhân.
Còn thất bại một cửa này, hắn liền trở thành một phần của lịch sử Huyền Đô Đại Lục.