Tục ngữ có câu ‘cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng’.
Bản thân Khương Hy không phải là lười nhưng hắn lại không thích phiền phức. Nhất là những phiền phức kéo theo.
Tinh Sơn Thành có người phản bội kỳ thực từ sớm đã nằm trong dự tính của hắn, nếu không hắn cũng không tin lấy thực lực của hai người Thuần Thú Môn có thể làm nên cơm cháo gì.
Cách cục của Tinh Sơn Thành mặc dù hắn tạm thời hiểu một chút bất quá chuyện xưa của họ hắn chịu nên hắn cũng không tính đến quá nhiều đến chuyện có thêm người phản bội.
Có thêm người phản bội thì thôi đi, đằng này Thuần Thú Môn vậy mà vẫn còn hậu thủ.
Mà hậu thủ của chúng không đâu vào hết chính là yêu thú.
...
Theo một tiếng gầm kia, mười bóng đen từ sâu dưới lòng đất bên dưới ngọn núi kia liền trồi lên mà xuyên qua biển lửa lao ra ngoài.
Mười bóng đen xuất hiện, yêu khí tỏa ra ngập trời.
Sắc mặt Khương Hy liền có chút khó coi lại. Đối phương có mười con yêu thú, hơn nữa trong đó có năm con cao giai Trúc Cơ yêu thú, ba con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú cùng hai con Giả Đan yêu thú.
Giả Đan yêu thú chính là đẳng cấp ngang ngửa với tu sĩ Ngưng Dịch cảnh ở nhân loại rồi.
Mười con yêu thú đẳng cấp bậc này xuất hiện, toàn trường liền chấn động không thôi. Ánh mắt đám tu sĩ ở đây liền ngưng trọng hơn bao giờ hết.
Bởi khí tức mà bọn chúng phát ra quá mạnh, mạnh vượt trội hơn hẳn những con yêu thú trước đó.
Tần Khiêm là người có cảm thụ rõ ràng nhất đối với thực lực của đám yêu thú này, vì trước đó hắn đã đánh với Tứ Thủ Huyết Hầu.
Tứ Thủ Huyết Hầu là cao giai Trúc Cơ yêu thú nhưng khí thế của nó còn yếu hơn năm con cao giai Trúc Cơ yêu thú ở đằng kia.
Mà một mình Tứ Thủ Huyết Hầu đã đủ khiến hắn mệt mỏi rồi, đằng này đối phương không đơn giản chỉ là cao giai.
Khương Hy đương nhiên nhận ra sắc mặt đó của Tần Khiêm, hắn mượn Nhân Gian Hành Tẩu mà lướt lại gần Tần Khiêm rồi nói ra:
“Tần đạo hữu, viện quân bao giờ mới đến?”.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Khiêm liền có chút biến hóa nhưng hắn cũng không trả lời lại ngay được, suy cho cùng, thế gia vẫn có vấn đề của thế gia.
Không nhận được câu trả lời, Khương Hy cũng âm trầm lại, quả nhiên không nằm ngoài dự kiến của hắn.
Thế gia khác tông môn, tốc độ phản ứng khó mà nhanh được.
Ở một tình huống nguy cấp như hiện nay, nếu đặt ở tông môn thì viện quân đã sớm đến rồi bởi tông môn được thiết lập dựa trên quan hệ bình đẳng với nhau, hơn nữa còn có luật lệ cùng ban thưởng tương ứng đối với từng hành động.
Còn thế gia thì khác, luật lệ cùng ban thưởng đương nhiên có. Chỉ có điều lực lượng có thể điều động rất mỏng, chưa kể những chuyện đại sự như thế này thường phải do dòng chính đi xử lý chứ không thể điều động chi thứ được.
Tông môn có thể cổ vũ tranh đấu nội bộ nhưng thế gia thì không, nội bộ tranh đấu chỉ khiến kết cục biến thành nội loạn.
Trong quá khứ, Thẩm gia có lão tổ Hóa Nguyên cảnh tọa trấn mà vẫn phải chịu nội loạn từ chi thứ. Hiện nay ở Tô gia cũng đang phải chịu nội loạn đây.
Tại thế gia, chi thứ không thể loạn động, mà đám người ở chính gia lại rất ngại phiền phức.
Tần Khiêm là con cháu dòng chính của Tần gia, hắn sao lại không hiểu tình hình của gia tộc được. Mà vì đã hiểu nên trước mắt tạm thời hắn không chắc bao giờ gia tộc mới phái người đến.
Đương nhiên, bản thân Tần Khiêm cũng không thể nào chịu đựng được cái ‘quy trình’ lề mề này của gia tộc nên hắn đã quyết ý rồi.
Chỉ cần hôm nay lão tổ cùng hắn không ngã, hắn quyết phải thuyết phục được lão tổ đi răn dạy đám người đó một phen.
Loại tâm tình này không chỉ đơn thuần nằm ở trên người Tần Khiêm mà còn ở trên cả những đệ tử thế gia khác nữa.
Tần Khiêm quan sát tình huống một chút rồi nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, số lượng tu sĩ Trúc Cơ cảnh hiện giờ chỉ còn tầm ba mươi người, trong đó mười người đến từ Dương gia cùng Trịnh gia. Hai mươi người còn lại bao gồm tại hạ cùng đạo hữu đều mang thương trong người”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nhíu mày lại một chút rồi nói ra:
“Tần đạo hữu, sao số lượng lại ít vậy?”.
Nói đến đây, Tần Khiêm liền có chút bất đắc dĩ. Theo Thiên Lý Băng Phong Phù Trận bị phá giải, đại lượng tu sĩ đã sớm rời đi rồi.
Dù sao mục đích chính đến đây là giết yêu thú, yêu thú chết hết, bọn hắn ở lại cũng không có tác dụng gì.
Chưa kể, dư ba từ cuộc chiến của Kim Đan cảnh bọn hắn đương nhiên chịu không được, tốt nhất vẫn là nên rời đi.
Tần Khiêm nào có ngờ rằng vậy mà đằng sau đó lại phải đối đầu với mười con yêu thú cường đại như thế này chứ.
Nghĩ nghĩ một hồi, Tần Khiêm nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, hiện tại ở đây chỉ còn tại hạ, đạo hữu cùng hai vị khác của Chu gia cùng Tiêu gia là có đủ năng lực đối phó với cao giai Trúc Cơ yêu thú. Bất quá đạo hữu là Phù sư, hẳn bên người... có mang theo phù trận đi”.
Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy liền lạnh xuống, từng đoàn quang hỏa liền hiện ra ở trong mắt hắn. Khí thế như có như không mà ép về phía Tần Khiêm.
Tần Khiêm thân là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, luận khí thế, hắn đương nhiên không sợ ai. Nhưng đối đấu với Khương Hy, linh thức của hắn tựa hồ có chút không yên.
Khí thế không thua, nhưng nội tâm lại kiêng kỵ.
Tần Khiêm biết Khương Hy có cảnh giới như thế nào, chỉ biết rất lợi hại nhưng hắn không nghĩ đến Khương Hy lại có thể gây nguy hiểm cho hắn.
Hắn nuốt vào bên trong một ngụm, thần sắc nghiêm túc mà ôm quyền nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, mong đạo hữu lấy đại cục làm trọng, qua chuyện này, tại hạ nguyện sẽ bồi tội với đạo hữu sau”.
Khương Hy hừ một tiếng, đoàn quang hỏa liền biến mất đi. Kỳ thực ở tình thế này, Khương Hy cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng phù trận.
Bất quá thanh thế sẽ cực kỳ dọa người. Thủ đoạn của hắn... không phải là thủ đoạn mà tu sĩ Trúc Cơ cảnh có thể sử dụng được.
Áp lực bỗng dưng biến mất, Tần Khiêm liền thở nhẹ ra một hơi nhẹ nhõm, không phát hỏa lên liền tốt.
Sau đó, hắn vẫn một mực đứng yên một chỗ đợi câu trả lời, mặt khác, hắn cũng nhanh thông tri cho các đạo hữu khác chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến với yêu thú này.
Vô luận là thế gia hay tán tu, dù hiện tại đang có khúc mắc thì đối đầu với yêu thú phải đồng lòng lại với nhau.
Tình huống bây giờ đã không cho phép bọn hắn bỏ chạy rồi, nếu bọn hắn bỏ chạy, các vị lão tổ ở trên liền mất đi lợi thế, thậm chí là rơi vào bại trận.
Từ đó về sau bọn hắn ở Tinh Sơn Thành chưa chắc đã tốt. Nhưng nếu có thể giúp mấy vị lão tổ kia rảnh tay, bọn hắn về sau sẽ có lợi.
Nếu đây là một canh bạc thì đây là canh bạc một ăn cả, ngã về không.
Xác suất bại thành thật mà nói tương đối cao nhưng ở đây tất cả đều là Trúc Cơ cảnh, có thể tu luyện đến cảnh giới này, có ai không là tinh anh ở tu chân giới không chứ.
Nên nhớ là bảy thành tu sĩ của tu chân giới vẫn chỉ nằm tại Luyện Khí cảnh mà thôi, bọn hắn là Trúc Cơ cảnh, bọn hắn nằm ở phần thiểu số.
Mà thiểu số chính là tinh anh.
Khương Hy cũng cảm nhận được cỗ chiến ý kinh người kia của bọn hắn nên đành thở dài ra một hơi, đâm lao rồi thì phải theo lao vậy.
Hắn hướng Tần Khiêm nói ra:
“Tần đạo hữu, ta không nắm chắc lắm với Giả Đan yêu thú nhưng dưới đó thì vẫn có thể cầm chân được, hi vọng Tần gia các ngươi đừng có chậm trễ”.
Lần này, Khương Hy đã không còn khách khí với Tần Khiêm nữa rồi, hắn trực tiếp xưng ‘ta’ gọi ‘ngươi’ luôn. Đằng nào hiện tại Tần gia cũng đã mang ơn hắn, chính miệng Tần gia lão tổ ban nãy cũng đã xác nhận với chính hắn rồi.
Chưa kể Tần Khiêm vẫn còn nợ hắn một cái nhân tình, hắn không cần thiết phải khách khách khí khí gì nữa. Giờ phút này là giờ phút của thực lực nói chuyện.
Tần Khiêm tựa hồ cũng hiểu ý của Khương Hy, sau đó hắn liền truyền âm lên cho Tần gia lão tổ đang đấu chiến ở trên bầu trời kia.
Không bao lâu sau, một đạo lưu quang từ trên đó đột nhiên xuất hiện mà hạ xuống chỗ của Tần Khiêm.
Lưu quang tản ra liền để lộ một bình ngọc. Tần Khiêm nắm lấy nó rồi đưa cho Khương Hy mà nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, đây là Hồi Linh Đan của lão tổ, lão tổ biết ngươi bị hao hụt linh thức nên cố ý đưa ngươi thứ này, mong đạo hữu nhận cho”.
Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy liền lướt qua một tia kinh hỷ, hắn không ngờ rằng Tần gia lão tổ vậy mà có loại đan này trong tay.
Mặt khác, lão rõ ràng đang đối chiến với một đối thủ ngang hàng mà vẫn có thể phân tâm ra mà giao bình đan dược này lại cho Tần Khiêm.
Xem chừng lão nhân này... cũng có hậu thủ của riêng mình.
Tiếp nhận bình đan dược này xong, Khương Hy liền lập tức vận linh thức lên xác nhận lại một chút rồi mới cho đan dược vào miệng.
Đan vừa vào liền tan thành dược thủy, dược thủy vào người liền trực tiếp hóa thành khí mà xông thẳng lên trên não hải.
Khương Hy có hơi nheo mắt lại, hắn vội vàng đả tọa mà luân chuyển số dược khí đó đi khôi phục linh thức cho bản thân.
Tần Khiêm quan sát hành động của đám yêu thú đó một chút, xác nhận bọn chúng bắt đầu di chuyển thì mới vội nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, ngươi cần bao nhiêu thời gian?”.
“Cầm cự mười phút, ta liền xuất chiến”, Khương Hy bình tĩnh đáp.
Nghe vậy, Tần Khiêm liền gật đầu mà rút kiếm chỉ về phía trước quát lên:
“Các vị đạo hữu, vì Tinh Sơn Thành... Chiến!”
“Chiến!”, đồng loạt rút pháp khí ra mà quát.
Sĩ khí dâng trào, khí thế tăng mạnh, hàng loạt tu sĩ Trúc Cơ cảnh kia hóa thành từng đoàn lưu quang mà phóng thẳng về phía đám yêu thú.
Đám yêu thú thấy vậy liền rống lên một tiếng mà đồng loạt xông đến.
Đại chiến với yêu thú một lần nữa lại nổ ra.
...
Khương Hy luân chuyển dược khí khôi phục linh thức, đồng thời không quên cảnh giác xung quanh, mặc dù hiện nay quanh hắn không có ai nhưng đây đã là chiến trường rồi, lơ là thì chết chắc.
Đột nhiên, khóe miệng hắn cong lên mà quan sát chiến trường đấu với yêu thú đầu kia.
Mười phút chỉ là một cái cớ câu giờ mà thôi, Khương Hy chỉ cần năm phút là hắn đã khôi phục toàn vẹn một trăm mét linh thức rồi.
Năm phút còn lại là để hắn tính toán chút thiên cơ cùng bày trận.
Một tay đưa lên bấm bấm một vài quẻ, Khương Hy liền híp mắt lại mà có chút khó hiểu. Lúc trước hắn tính, kết quả là tiểu hung.
Sau khi phá ba cái công trận của Thiên Lý Băng Phong Phù Trận, hắn tính lại vẫn ra tiểu hung.
Hiện tại, sau khi đẩy Mị Cơ phản bội lại Thuần Thú Môn xong, kết quả hắn tính ra vẫn là tiểu hung.
Chiến đấu quần thể thì không thể thiếu Phù sư, nhưng dựa vào ba lần quẻ bói này, Khương Hy có thể nói rằng Mị Cơ vốn không liên quan đến kết quả của cuộc chiến này.
Hắn thật không nghĩ đến Từ Thiên Hạng còn hậu thủ gì chưa giở ra nữa không. Trong tình huống tệ nhất mà hắn có thể nghĩ đến thì cũng có ba khả năng.
Một là Từ Thiên Hạng đã bước vào Hóa Nguyên cảnh, cảnh giới cao hơn Lục Thần Du một đầu.
Hai là Từ Thiên Hạng còn giấu một con Kim Đan yêu thú.
Ba là trong đội ngũ thế gia vẫn còn kẻ phản bội.
Vô luận là trường hợp nào xảy ra thì Khương Hy cũng mong nó đừng bao giờ xảy ra vì nếu nó xảy ra, kết quả chắc chắn đã là đại hung rồi chứ không phải tiểu hung nữa.
Bất quá hiện tại hắn không có lực đi quản những việc này, cứ làm tốt việc trước mắt của mình là được.
Chưa kể, bản thân hắn còn biết được một chuyện mà có khi Từ Thiên Hạng cũng không rõ. Đó là Thuần Thú Môn không có chút tương lai nào cả.
Và đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Khương Hy hoài nghi quẻ tiểu hung kia.
Nói xong, Khương Hy liền xuất ra một cái trận bàn mà bắt đầu bày trận. Một luồng sáng từ trận bàn bắn ra hiển hóa thành từng đạo phù văn rồi theo linh thức của hắn dẫn dắt mà dung nhập vào hư không.
Quá trình này tương đối lâu bởi Khương Hy không chỉ bày một trận. Đối phương có ba con đỉnh giai yêu thú cùng hai con Giả Đan yêu thú, hắn phải cẩn thận đối đãi mới được.
Đồng thời, thể nội của hắn cũng gấp rút vận Thực Dục Thiên lên mà hồi phục pháp lực. Một cỗ hấp lực kinh khủng từng người hắn liền thoát ra, từng đoàn Thủy linh khí ở xung quanh liền theo đó mà đổ về Linh Kiều.
Theo từng đạo Thủy linh khí nhập thể, Khương Hy liền cảm thấy thoải mái không thôi. Đời trước hắn không quá yêu quý Bắc Nguyên lắm bởi hắn không chủ tu Thủy linh khí.
Nhưng đời này lại khác, Bắc Nguyên rất lạnh, bởi tại nơi này, Thủy linh khí là nhiều nhất. Khương Hy chọn Bắc Nguyên làm điểm đến đầu của hành trình tu hành cũng chính là vì lý do này.
Thực Dục Thiên của hắn chuyên tu luyện pháp lực, vậy thì khắp Đại Lục cũng chỉ có nơi đây mới có thể cung cấp đại lượng Thủy linh khí cho hắn mà thôi.
Tu luyện ngoại trừ thiên tư ra thì tài nguyên cùng địa lợi cũng rất quan trọng.
Thiên tư của hắn không xuất sắc nhưng cũng thuộc hàng tốt, tài nguyên thì khỏi nói, vô luận là linh thạch hay tri thức, hắn không thiếu. Địa lợi thì hiện tại hắn đã có Bắc Nguyên.
Ba thứ quan trọng này, hắn đều đã có đủ, vậy thì hắn phải cố gắng tranh thủ mấy chục năm tới đột phá Kim Đan cảnh thôi.
Đang tu luyện, đột nhiên, mi tâm Khương Hy có chút nhíu lại. Hắn cảm giác chiến trường yêu thú đầu kia dường như có chút xôn xao.
Nội tâm liền không nhịn được mà mắng một câu:
“Lại chuyện gì nữa đây?”.