Trong tất cả các loại tư chất trời sinh mà tu chân giới đúc kết lại qua hàng vạn năm thì bản thân Khương Hy lại thích thú nhất với thiên sinh linh thức.
Bởi linh thức đến từ linh hồn, mà linh hồn thì lại khó tu luyện.
Trước Nguyên Anh cảnh, linh thức có thể nói là thủ đoạn đại sát khí, ai sở hữu linh thức mạnh hơn, người đó liền có lợi trong cuộc chiến.
Nhưng sau Nguyên Anh cảnh, thủ đoạn liên quan đến linh hồn thì ai cũng nắm giữ cả, từ đó lợi thế của thiên sinh linh thức mới thật sự hiển lộ ra.
Không nói đâu xa, từ trước đến nay, Khương Hy hầu như có thể vượt cấp khiêu chiến phần nhiều là vì linh thức của hắn cực kỳ mạnh, lại càng phối hợp thêm với phù đạo của hắn nữa thì gần như là tuyệt phối.
Mặt khác, đối thủ hiện giờ của Khương Hy lại là yêu thú, mà điểm yếu nhất của yêu thú lại chính là linh hồn.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, bên trong hai con mắt liền lập lòe hiện lên hai đoàn quang hỏa màu đỏ hồng.
Bạo Phong Hùng giẫm thật mạnh hai chân trước xuống đất rồi rống một tiếng đầy oai hùng, nó lập tức lao về phía hắn như dã thú xổng chuồng.
Cương phong loạn động, không khí liền rít gào, mặt đất dưới chân nó liền hóa thành bụi mịn mà tản ra trong không trung.
Thấy vậy, Khương Hy vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà xuất hiện ở một bên hông nó, hắn đưa tay lên mà chuyển thành chỉ thủ, hai đoàn quang hỏa liền nổi lên.
Một sợi tơ mỏng vô hình từ đầu ngón tay hắn liền thoát ly cơ thể mà tiến về phía đầu Bạo Phong Hùng.
Sợi tơ mỏng này có tốc độ rất nhanh, hơn nữa quỹ tích di chuyển lại như một con độc xà chuyển động.
Trong chớp mắt, sợi tơ mỏng này liền tấn công vào não hải Bạo Phong Hùng.
Bạo Phong Hùng liền nhắm mắt lại mà gào lên một tiếng thê lương, tứ chi của nó liền có chút đứng không vững.
Hai mắt nó chứa đầy phẫn nộ mà quay sang nhìn Khương Hy rồi lại tiếp tục lao đến tấn công.
Khương Hy khẽ mỉm cười, hai chân lại vận lên Nhân Gian Hành Tẩu mà lách về một hướng khác, chỉ thủ lại đưa lên, tơ mỏng lại hiện.
Bạo Phong Hùng một lần nữa lại gào lên đau đớn. Ánh mắt của nó giờ đây cực kỳ phẫn nộ, thú tính tràn đầy, huyết khí bùng nổ như huyết hải.
Mi tâm của Khương Hy có chút nhíu lại bởi hắn giờ đây có chút hơi khó kiểm soát sợi tơ mỏng kia rồi.
Huyết khí tràn đầy, không gian ngay lập tức bị một loại yêu tức hùng hồn áp đến, linh thức của hắn liền bị nhiễu động đôi chút
Thấy vậy, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, hắn nói ra:
“Còn có chút bản sự”.
Vừa dứt lời, chỉ thủ liền hóa thành bàn tay năm ngón khép lại, quang hỏa trong hai mắt càng thịnh hơn. Linh thức lập tức tập trung lại ở bàn tay hắn rồi chém ra.
“Linh Đao Trảm Hồn”.
Linh thức hóa tơ, tơ kết thành khí, khí hóa thành đao.
Một đao này chém đến liền xuyên qua khí thế của Bạo Phong Hùng bổ thẳng vào đầu nó. Não hải liền chấn động mà dần nứt vỡ ra.
Bạo Phong Hùng liền gào lên một tiếng dài đau đớn, khí thế kinh khủng kia liền không cánh mà bay. Toàn thân nó liền run rẩy liên hồi, cái miệng lớn liền nôn ra một bãi máu tươi.
Hai chân trước bất giác co lại mà ôm lấy đầu, tiếng thê lương một mực kéo dài.
Cương Phong Hộ Thể mỗi lúc một yếu đi, Khương Hy thấy vậy liền liên tục xuất ra chỉ thủ, hàng chục đạo tơ mỏng vô hình kia lại hiện mà oanh sát vào não hải Bạo Phong Hùng.
Bạo Phong Hùng liên tục kêu đau đớn rồi quay lưng định bỏ chạy, bất quá nó nỏ mạnh hết đà rồi, cơ thể to lớn dường như không thể di chuyển theo ý muốn được nữa.
Khương Hy thu tay lại, Nhân Gian Hành Tẩu vận lên mà tiếp cận. Tay nắm thành quyền, một chiêu Tam Thủy Quy Nhất liền đánh ra mà hướng về phía đầu nó.
Xoắn kích xảy ra, tứ chi của Bạo Phong Hùng liền lảo đảo mà ngã rạp xuống đất. Hai mắt bạo ngược kia giờ đã tràn ngập sợ hãi mà nhìn lấy Khương Hy rồi.
Khương Hy khẽ cong miệng, pháp lực trong cơ thể liền trực tiếp bộc phát ra bên ngoài rồi dần dần tụ về phía bàn tay phải.
Không khí xung quanh liền chấn động mà rung chuyển, một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên trong khuôn viên năm mét xung quanh hắn.
Khí thế của hắn phi thường lớn, thiên địa linh khí xung quanh dưới tác động của thủy chi ý cảnh mà hóa thành một biển sóng triều chấn trụ Bạo Phong Hùng lại một chỗ.
Bạo Phong Hùng liền run rẩy hết cả lên, bây giờ nó đã thực sự bị dọa sợ rồi. Nó muốn chạy nhưng cơ thể lại không chịu nghe lệnh.
Đáy mắt liền lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Khương Hy lập tức xuất ra một chưởng nhắm về phía đầu của Bạo Phong Hùng.
“Hãn Hải Điệp Gia”.
Một chưởng đánh ra, không khí xung quanh liền rít gào, khí thế như biển rộng ập đến, trong nhảy mắt, thủ cấp của Bạo Phong Hùng liền bị ép về phía sau rồi đập thẳng xuống mặt đất.
“Rầm!”.
Tiếng động mạnh liền phát ra, bụi đất bay mịt mù, dư lực tản ra xung quanh liền như sóng triều dạt vào bờ. Bạo Phong Hùng bất động mà nằm yên trên đất, phần thủ cấp giờ đây chỉ còn là một bãi máu.
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một bàn tay chưởng ấn in hằn sâu trên đất, tạo thành một cái hố phi thường lớn.
Chiến trường xung quanh liền bị một chiêu này mà giật mình. Tất cả bất giác mà quay sang nhìn chỗ khói bụi mịt mù kia mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Một tu sĩ Trúc Cơ cảnh nhịn không được mà nói ra:
“Vị đạo hữu kia thật mạnh”.
“Thật đáng sợ, một chưởng kia trực tiếp giết chết con yêu thú kia rồi”.
“...”
Vô số tiếng bàn tán bắt đầu cất lên, bất quá chỉ trong chốc lát mà thôi, dù sao bọn họ cũng đang phải gồng mình mà chống lại một con Trúc Cơ yêu thú khác, không tiện đi phân tâm được.
Nhưng chí ít, động thái ban nãy trong vô hình cũng đã nâng cao sĩ khí của bọn họ lên rồi. Bọn họ lập tức liền bạo tăng chiến lực mà tấn công yêu thú.
Lý Trường Không cùng Văn Nhân ở không xa Khương Hy nên trận chiến kia bọn hắn có thể cảm nhận được một hai, nhất là ở một chưởng cuối cùng.
Coi như thay bọn hắn vào vị trí của Bạo Phong Hùng thì cũng không thể nào đỡ lại được một chiêu đó.
Nội tâm bọn hắn liền rung động mãnh liệt không thôi.
Bọn hắn không nghĩ đến vị Vô Nhai đạo hữu kia lại mạnh đến mức không tưởng như vậy. Theo lý mà nói, Phù sư đáng lý ra khó mà sở hữu được lượng pháp lực kinh khủng cùng khả năng cận chiến đáng sợ như vậy.
Thế mà vị Vô Nhai đạo hữu này lại có thể làm được, hai người bọn hắn thật bất khả tư nghị.
Bất quá như vậy cũng tốt, chí ít bọn hắn cũng sắp có viện quân hỗ trợ rồi.
Sau khi giết Bạo Phong Hùng xong, Khương Hy liền đứng yên một chỗ mà cảm nhận một chút, đây là lần đầu hắn sử dụng Hãn Hải Điệp Gia nên cảm giác lực có chút không được chính xác lắm.
Mặc dù có lưu lại chút lực, bất quá cũng khoảng chín thành thực lực đã bùng nổ qua một chiêu đó rồi.
Khương Hy nắm tay lại rồi lại mở tay ra, quá trình đó lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Không bao lâu sau, hắn mỉm cười rồi nhanh chóng vận Thực Dục Thiên lên mà hấp thụ thiên địa linh khí về khôi phục pháp lực.
Sau đó, hắn liền rút Túi Linh Thú ra mà thu xác Bạo Phong Hùng vào trong. Tiểu Hoàng hiện nay đang ở lại trong động phủ rồi nên Túi Linh Thú này liền trống không.
Chưa kể bên trong nó còn có không gian phi thường rộng, dùng để chứa xác yêu thú cũng không có vấn đề gì cả.
Bạo Phong Hùng vốn có sức phòng ngự cao nên chẳng mấy ai có thể săn được nó cả. Khương Hy phải thu thập nó về mà đem ra phường thị bán kiếm lời mới được.
Xong xuôi, hắn liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà lướt về phía hai người Lý Trường Không cùng Văn Nhân.
Hai người bây giờ cũng đang đau khổ chèo chống mà đấu với hai con Trúc Cơ yêu thú, phân biệt là một con Linh Dương Yêu cùng một con Yêu Hầu.
Khương Hy khi thấy chúng thì nội tâm liền lộp độp không thôi.
“Hai cái tên này đen đến thế?”, hắn thầm mắng.
Bất kể là Linh Dương Yêu hay Yêu Hầu thì hai con yêu thú này đều rất mạnh, không những sát thương tự thân cao mà cơ thể cũng phi thường linh hoạt nữa.
Văn Nhân còn tốt, chí ít thân pháp của hắn nhanh nên có thể tránh né đòn tấn công của Linh Dương Yêu được.
Nhưng Lý Trường Không thì thảm rồi, sát thương của hắn tuy cao nhưng linh hoạt lại kém, gặp phải đối thủ như Yêu Hầu thì chỉ có cố thủ mà thôi.
Khương Hy vội vàng xuất hiện một bên người Lý Trường Không, trên tay liền xuất hiện một trương phù mà ném ra.
“Băng Bạo Phù”.
Phù hóa thành băng cầu, băng cầu liền nổ tung, Yêu Hầu vội vàng bật ra sau mà né tránh. Khương Hy cũng tóm lấy bả vai Lý Trường Không rồi lướt ra phía sau.
Lý Trường Không ôm quyền cảm kích nói ra:
“Đa tạ Vô Nhai đạo hữu”.
Khương Hy thở dài nói ra:
“Lý đạo hữu, ngươi cùng Văn đạo hữu tại sao lại chọn phải hai con yêu thú này rồi?”.
Nghe vậy, Lý Trường Không liền có chút xấu hổ không biết nói gì cho phải. Bọn hắn vốn theo lời Khương Hy, cố gắng tìm hai con yêu thú ở phụ cận gần đó mà đối đầu là được.
Nào ngờ lại bắt trúng phải hai con này rồi.
Kỳ thực, Khương Hy hỏi xong thì mới nhận ra mình hỏi thừa. Đối thủ của hắn là Bạo Phong Hùng, một trong những con Trúc Cơ yêu thú hùng mạnh nhất ở đây.
Tập quán của yêu thú cũng tương tự như nhân loại, vật họp theo loài, kẻ mạnh thường đi với kẻ mạnh.
Xung quanh Bạo Phong Hùng đương nhiên toàn là yêu thú mạnh rồi. Nội việc để ý tất cả tu sĩ xung quanh khu vực Khương Hy đang đứng đều là Trúc Cơ cảnh trung kỳ thôi thì đã hiểu.
Ba người Khương Hy xuất hiện ở đây mới là chuyện lạ.
Khương Hy nói ra:
“Để sau rồi nói, bây giờ tập trung giết nó đã”.
Lý Trường Không gật đầu, đột nhiên, ánh mắt của hắn có hơi nhảy lên. Hai người đồng loạt giẫm chân xuống đất mà tách ra hai bên.
Yêu Hầu đột nhiên từ trên trời rơi xuống, hai tay nắm lại thành chùy mà đập xuống đất. Một tiếng va chạm mạnh liền vang lên,mặt đất liền nứt nẻ mà lõm xuống bên dưới một chút.
Khương Hy xuất ra một trương phù mà quát:
“Xà Mạn Lao Phù”.
Tấm phù sáng lên rồi nổ tung, từ vị trí của Yêu Hầu, hàng loạt cành cây từ dưới đất chui lên mà trói buộc lại không cho nó hoạt động.
Yêu Hầu liền gồng sức mạnh cơ bắp lên, hai bên bắp tay đột nhiên to thêm một vòng, những cành cây đang quấn quanh nó dần dần liền nứt ra.
Lý Trường Không đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, tay nắm chặt thanh đao, khí thế liền tăng mạnh, linh lực tuôn trào ra như núi lửa mà xuất ra một đao phi thường cường đại.
“Đại Động Đao Nham”.
Đao quang khổng lồ xuất hiện, trên đó như có như không từng luồng nhiệt khí nóng bỏng. Yêu Hầu cựa quậy một hồi như muốn thoát ra nhưng trước mắt không được, nó liền kêu lên một tiếng phẫn nộ.
Đao quang chém xuống, đám cành cây dây leo trói quanh Yêu Hầu liền bị chém đứt rồi thiêu cháy không còn mảnh vụn.
Một đao này trực tiếp chém lên trên ngực Yêu Hầu, một dải máu liền kéo dài trên thân thể mà bắn ra. Tiếp đó, từng tiếng nổ lớn liền phát ra từ vết thương của Yêu Hầu.
Vết thương liền toạc lớn ra trông rất dữ tợn, Yêu Hầu liền hét lên một tiếng đau đớn.
Thấy vậy, Khương Hy liền rút ra một tấm phù mà ném về phía nó.
“Băng Thương Phù”.
Phù hóa thành thương, thương mang hàn khí liền đâm thẳng về phía đầu Yêu Hầu.
Yêu Hầu quát lên một tiếng, hai tay giang rộng rồi nắm chặt cây băng thương kia lại.
Khương Hy khẽ nhếch miệng, một trương phù khác lại hiện mà sáng lên.
“Băng Bạo Phù”.
Một tiếng nổ lớn lại diễn ra, Yêu Hầu lại hét lên một tiếng thê lương, mười ngón tay của nó liền bẻ quặp lại phía sau, hai bàn tay liền bê bết máu thịt không thôi.
Kế tiếp, Lý Trường Không cùng Khương Hy liền không để cho nó thở dốc nên liên tục xuất đao quang cùng phù lục ra mà kích thương nó.
Da thịt của yêu thú cực kỳ chắc khỏe, vậy nên rất khó để làm chúng bị thương, mà khi chúng đã bị thương rồi thì chưa chắc đã thực sự thương tổn đến căn bản của chúng.
Bởi sinh mệnh của yêu thú phi thường cường đại, yêu thú cấp thấp đã vậy, Trúc Cơ yêu thú lại càng sở hữu sinh mệnh cường đại hơn.
Vậy nên Lý Trường Không cùng Khương Hy mới liên tục xuất thủ. Hơn nữa, Khương Hy cũng canh thời gian mà xuất Xà Mạn Lao Phù ra mà tiếp tục cầm cố, tránh cho nó bỏ chạy.
Đồng thời ẩn trong bóng tối, Khương Hy cũng âm thầm sử dụng linh thức của mình mà hóa ra các đường tơ vô hình đi tấn công.
Trận chiến này không nên diễn ra quá lâu vì Văn Nhân thực sự không duy trì được nữa rồi.
Yêu Hầu liên tục gào thét, hai tay bất giác mà đưa lên ôm đầu đau đớn, trên cơ thể đã chằng chịt không biết bao nhiêu là vết thương rồi.
Thương mới thương cũ chồng chất lên nhau nhìn cực kỳ ghê rợn.
Không bao lâu sau, hai chân nó khẽ lảo đảo mà đứng không vững. Khương Hy cùng Lý Trường Không đồng loạt nhìn nhau mà gật đầu.
Thiên địa linh khí xung quanh đồng loạt được điều động, pháp lực cùng linh lực của hai người bọn hắn được bùng phát ra như thủy triều mà khóa lại hành động của Yêu Hầu.
“Hãn Hải Điệp Gia”.
“Đại Động Đao Nham”.
Bọn hắn đồng loạt xuất thủ chiêu mạnh nhất của mình ra mà oanh sát lấy Yêu Hầu. Lần này Khương Hy liền rút kinh nghiệm mà lưu lực nhiều hơn nên sát thương chủ yếu vẫn là do Lý Trường Không gây ra.
Nhưng như thế cũng đủ rồi.
Thủ cấp của Yêu Hầu rời cổ mà xoay một vòng trên không, trên người nó liền lõm vào một chưởng ấn, từng tiếng răng rắc của xương vỡ liền kêu lên rồi toàn thân ngã rạp xuống đất.
Yêu Hầu tử trận.
Hai người thở nhẹ ra một hơi thì đột nhiên mí mắt hơi nhảy, bọn hắn bất giác mà nhìn lên bầu trời.
Một bóng người liền văng đến đây.