Phu Tử chắp hai tay sau lưng, ánh mắt chứa ý cười mà nhìn về phía hư không nói ra:
“Trác Nhiên, đi tìm tiểu thất thôi”.
Đoàn người phía sau nghe xong liền quay sang nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bọn họ không biết ‘tiểu thất’ trong miệng Phu Tử là ai cả.
Nhưng Trác Nhiên lại hiểu, hắn liền quay xuống ra hiệu cho đoàn người rời đi chỗ khác. Đoàn người liền nghĩ cái tên gọi kia hẳn là có nguyên do nhưng cũng không dám tò mò thêm.
Bọn họ dù quyền cao chức trọng nhưng có cho thêm mấy lá gan cũng không dám đi quản chuyện của Phu Tử.
Đợi cho mọi người đi hết, Trác Nhiên mới thở dài ra một hơi mà nói ra:
“Lão sư, lục sư đệ người còn chưa thu, làm sao lại bảo ta đi tìm lão thất rồi?”.
Phu Tử mỉm cười quay sang, lão nhìn hắn đầy thâm ý mà nói ra:
“Trác Nhiên, một tháng tới tiểu lục sẽ vào bí cảnh, sớm ngày sẽ đột phá Trúc Cơ thôi. Còn tiểu thất lại có chút phiêu bạt, con đi sớm một chút”.
Trác Nhiên sao không nghe ra được ý tứ của lão sư nhà mình thế nào. Lục sư đệ trong tương lai đã sớm được ấn định rồi, hơn nữa hiện tại còn đang ở bên trong Thư Viện nữa, độ an toàn mười phần được đảm bảo.
Còn lão thất kia tạm thời hắn chưa biết được giới tính là gì nhưng bây giờ đã bước vào Trúc Cơ cảnh, nếu đã có sư môn thì chắc chắn không lâu nữa sẽ vào nội môn.
Vào nội môn liền khó cướp, ngoại môn cướp tốt hơn.
Đường đường là nhất thế tôn sư, vậy mà lại ủng hộ chuyện đi cướp người thế này không phải có chút hơi mất mặt Nho đạo nhất mạch rồi sao.
Nhưng phàm là những lão quái vật sống cùng thời với Phu Tử, ai lại không biết cái tính này của Phu Tử cơ chứ. Trác Nhiên lại càng biết rõ hơn.
Lão tam, lão tứ cũng chính là bị cướp về đấy.
Suy nghĩ một hồi, Trác Nhiên liền có chút mệt mỏi mà nói ra:
“Lão sư, ta đi đây”.
Nghe vậy, Phu Tử mỉm cười đáp lại:
“Trác Nhiên, đi sớm về sớm”.
Nói xong, Trác Nhiên liền quay lưng mà biến mất. Còn Phu Tử thì quay lại nhặt cuốn sách lên, nhìn nhìn cái bàn đã nát như bụi mịn một hồi rồi lắc đầu.
Sau đó lão liền rảo bước mà rời đi.
...
...
Phụ cận Linh Vân Trấn.
Khương Hy thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt mở ra mà đầy tinh minh. Nhờ có lực duy trì của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ nên hắn ổn định cảnh giới phi thường nhanh.
Đột nhiên, mũi hắn có hơi giật giật nhẹ, hắn vội vàng nhìn xuống thân thể mình thì phát hiện ra phía trên có bám một vài chất nhầy màu đen.
Nhưng so với các lần đột phá thì đây là lần ít tạp chất nhất rồi.
Và cũng là lần cuối cùng đào thải tạp chất.
Bước vào Trúc Cơ cảnh, về cơ bản, thân thể của tu sĩ đã đạt đến trình độ thuần khiết nhất định. Về sau hạn chế những việc nạp tạp vật vào là được.
Tạp vật ở đây là đang chỉ đồ ăn thức uống của phàm nhân, cho nên tu luyện đến Trúc Cơ cảnh, tu sĩ cơ hồ đã ích cốc rồi.
Mỗi ngày chỉ việc thổ nạp thiên địa linh khí là có thể sống, không cần phải ăn uống, thậm chí không cần đến Ích Cốc Đan cũng được.
Trên thực tế, tu sĩ Trúc Cơ vẫn có thể ăn uống như bình thường được, chỉ là bọn họ lựa chọn không để cơ thể nhiễm tạp vật mà thôi.
Đương nhiên, linh thực không được tính vào trường hợp này.
Linh thực là thực phẩm thuần dành cho người tu hành, vậy nên bản thân nó không thể lưu lại bất cứ tạp chất nào trong cơ thể người được hết.
Gần chục năm này Khương Hy ăn đồ ăn của Tứ nương đã sớm quen, bảo hắn bỏ ăn uống cơ hồ là một chuyện phi thường khó khăn.
Nên hắn chọn cách dễ dàng hơn, vẫn ăn nhưng là ăn linh thực.
Sau đó, Khương Hy liền nghiêng người về phía trước rồi đẩy mình xuống dưới ao hồ, mượn nước ở nơi đây mà gột rửa cơ thể một chút.
Nguyên một đêm ngâm nước mưa đương nhiên không đủ, chưa kể lúc đó hắn còn đang tập trung vào việc đột phá, nào có thả lỏng tâm trạng mà tận hưởng như bây giờ được,
Vậy nên trong tình huống còn có thể tranh thủ, hắn liền thuận tiện mà làm.
...
Khoảng ba mươi phút sau, Khương Hy lên bờ, vận linh lực lên mà hong khô cơ thể cùng đầu tóc, sau đó đưa tay lên tự kiểm tra thân thể một chút.
Làn da vẫn trắng như bạch ngọc, thân hình vẫn tốt như trước nhưng độ dẻo dai tựa hồ có chút đề thăng. Ngoài ra lực lượng cũng nhiều hơn vài thành.
Hắn nắm tay mở ra liên tục một hồi rồi bước chân lại gần một cái cây nọ mà đánh lên đó một chưởng.
Là thuần một chưởng không linh lực, chỉ có thuần lực lượng thân thể.
Ngay lập tức, nguyên một bàn tay của hắn liền in sâu lên trên thân rồi từ đó mà nứt gãy ra xung quanh rồi ngã về phía sau.
Khóe miệng hắn liền có chút giật giật. Bản thân hắn không nghĩ đến lực lượng lại mạnh lên như vậy, không hổ danh là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ cùng sự gia trì của chân nguyên.
Tiếp theo, hắn liền lấy từ trong giới chỉ ra một bộ y phục. Chất liệu vải đương nhiên vẫn rất tốt nhưng không phải là Bạch Nguyệt Huy.
Bản thân Khương Hy vẫn muốn lấy Bạch Nguyệt Huy hơn nhưng vì loại vải này thường được dùng cho các loại trang phục sáng màu hơn, chưa kể lại quá dễ bị để ý.
Nếu là ở nhân gian thì hắn không ngại nhưng lần này hắn là dấn thân vào tu chân giới, quá nổi bật không phải là một ý kiến hay.
Y phục mà hắn lựa chọn là một loại trường bào màu đen, điểm xuyết vạt áo cùng đai lưng trên đó là một màu đỏ thẫm. Họa tiết cũng không có gì đặc biệt, chỉ thuần một loại phổ thông mà thôi.
Nhưng bộ y phục này cũng không phải loại thường, nó được làm từ loại vải chuyên dụng cho phục trang thông thường ở tu chân giới, độ bền so với Bạch Nguyệt Huy thì không kém bao nhiêu.
Mang y phục vào người xong, Khương Hy liền lấy ra một tấm dịch dung rồi đeo lên trên mặt. Dung mạo của hắn quá xuất chúng nên quả thực không có Bạch Nguyệt Huy thì hắn vẫn sẽ thu hút mắt nhìn thôi.
Cho nên dịch dung che đậy bớt cũng là chuyện bình thường.
Bất quá lớp dịch dung này lại có chút đặc biệt, đó là so với dung mạo gốc của Khương Hy thì nó lại giống đến sáu phần.
Đây cũng là nhờ vào kinh nghiệm đi lại trong tu chân giới ở kiếp trước.
Dung mạo quá xấu thì sẽ dẫn đến xa lánh cùng chỉ trích, chưa kể lại dễ bị chú ý đến nữa.
Dung mạo trung bình thì quá mờ nhạt, không cần hạn chế gây ra chú ý thì người khác cũng chả để ý đến mình. Mỗi khi muốn lên tiếng thì tốn rất nhiều sức để người khác để tâm.
Còn dung mạo quá đẹp thì lại phiền phức hơn cả hai cái trước, nhất là đến nơi nào có nhiều nữ nhân.
Khương Hy lựa chọn là một lớp dung mạo ở giữa trung bình với đẹp, gọi chung là một loại dung mạo dễ gây thiện cảm với người khác.
Qua kinh nghiệm một thế của hắn thì loại dung mạo này giúp ích được rất nhiều thứ, dò hỏi cũng tốt, giao thương cũng tốt, mở rộng quan hệ lại càng tốt.
Hơn nữa lớp dịch dung này của hắn là điều chỉnh lại từ dung mạo gốc, chỉnh xấu xuống bốn phần là được, chủ yếu là dễ gây thiện cảm. Còn về sau tu vi tăng mạnh, dùng lại dung mạo gốc cũng không sao.
Chuẩn bị hết tất cả, Khương Hy liền cho những thứ còn lại vào trong giới chỉ rồi ôm tiểu Hoàng lên mà đi.
Một đường Bắc Nguyên thẳng tiến.
...
...
Tu chân giới.
Thiên địa sinh biến là việc phi thường hệ trọng, hơn nữa cũng rất khó mà đi che giấu với người đời. Phàm nhân thì thôi đi, đằng nào họ chả xem đó là động trời.
Còn tu sĩ thì khỏi nói, thiên địa sinh biến thường gắn với rất nhiều sự kiện, ví dụ như dị bảo xuất thế, ví dụ như bí cảnh xuất thế chẳng hạn.
Người có kiến thức hơn thì sẽ phân biệt được dị tượng thiên địa nào sẽ đối ứng với sự kiện nào.
Chẳng hạn như dị bảo xuất thế thường sẽ dẫn đến pháp khí cộng minh hoặc chí ít trong thời điểm đó, tác dụng của pháp khí sẽ yếu hơn hoặc mạnh hơn so với bình thường.
Hay như bí cảnh xuất thế thì sẽ dẫn đến lôi vân cùng không gian biến động.
Còn đằng này dị tượng lại là sâm nhiên uy áp.
Cái gì có tiền lệ đương nhiên sẽ có ghi chép lại, rất nhanh, các đại phái liền biết được sự kiện gì đang diễn ra.
Có người thành công đạt được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.
Vì vậy, đồng loạt tất cả liền nhanh chóng phái đại lượng cao thủ ra truy tìm, thậm chí là cho người đi liên lạc với Quan Nhân Các cùng Dạ Ma.
Với Quan Nhân Các thì chính là lôi kéo, còn với Dạ Ma thì chính là diệt từ trong trứng nước.
Lịch sử đã chứng minh, đạt được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ đều là kỳ tài một thế, một thân tu vi danh chấn tứ phương. Đương thời Phu Tử chính là kết quả.
Trùng hợp thay, số lượng người liên hệ đến Dạ Ma lại nhiều gấp chục lần so với Quan Nhân Các.
Mà Khương Hy thì lại rõ ràng con số chính thức hơn, là gấp mười bốn lần. Cứ một người liên hệ Quan Nhân Các là sẽ có mười bốn người liên hệ với Dạ Ma.
Còn lý do tại sao hắn lại biết thì rất đơn giản. Bởi trên tay hắn bây giờ chính là thông tin truy sát chính mình mà.
Đã lâu không đi lại ở tu chân giới, nay trở lại thì lại nhận được một lời chào phi thường nồng nhiệt. Nồng nhiệt đến độ ngày đêm thấp thỏm a.
Thú thật, đến chính Khương Hy cũng không ngờ rằng có ngày mình lại rơi vào tràng cảnh bị chính Dạ Ma truy sát đấy.
Nhưng may mắn là ngay từ đầu hắn đã tham gia vào Dạ Ma nên mới nắm giữ lấy thông tin này.
Cầm trên tay ngọc bài có phù hiệu của Dạ Ma, Khương Hy liền xem qua một chút thông tin chi tiết. Tấm ngọc bài này rất đặc biệt bởi nó có thể giúp hắn xem bảng nhiệm vụ từ xa mà không cần phải tiến đến phân đà làm gì.
Đương nhiên không phải ai cũng có tư cách cầm tấm ngọc bài này. Khương Hy được cầm là vì hồi đó hắn thành công giết được Lý Viễn Trình, về sau lại còn thành công vượt cấp ám sát thêm mấy tu sĩ Trúc Cơ nữa.
Nói thẳng ra là vì biểu hiện của hắn xuất sắc, lại thêm Quảng lão đối với hắn lại rất ưu ái nên lão trực tiếp đưa tấm ngọc bài này cho hắn. Và tất nhiên là được Đà chủ thông qua rồi.
Mặt khác, hiện nay Khương Hy đã trở thành sát thủ tự do rồi, có tấm ngọc bài này trong tay, hắn vừa tiện đường tiếp nhận nhiệm vụ, vừa thuận tiện mà tra xét thêm thông tin.
Xem qua một lượt xong, hắn liền nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.
Bởi thông tin ở trong ngoại trừ vị trí đột phá ra thì còn lại không có thêm bất cứ thông tin gì nữa hết. Tên không biết, giới tính không rõ, tuổi tác lại càng không.
Mà nguyên do dẫn đến hệ quả này chính là nhờ vào lớp ảo thuật hộ thân của hắn.
Trong khoảng thời gian nửa năm trở lại đây, phần lớn số người Khương Hy tiếp xúc đều là phàm nhân, bọn họ dĩ nhiên sẽ nhớ lấy gương mặt hắn.
Bất quá tương tự như Bạch Dương đạo pháp, bọn họ nhớ hắn nhưng khi miêu tả cho người khác thì hình ảnh của hắn sẽ trở thành chính bản thân họ.
Còn tu sĩ tiếp xúc với Khương Hy thì bỏ đi, hắn hiếm khi tiếp xúc với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nên phần lớn sẽ không gặp phải trường hợp bị miêu tả ra được.
Tu sĩ từ Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống thì hắn không thèm nhìn, bởi linh thức của bọn họ còn yếu hơn cả hắn nên về cơ bản vẫn sẽ bị ảo thuật ngấm ngầm ảnh hưởng thôi.
Bên cạnh đó, hắn còn là sát thủ lành nghề, làm sao có chuyện hắn để lại dấu vết bị truy tung được.
Về phía Dạ Ma, Khương Hy có thể yên tâm mà trốn tránh mạng lưới truy sát. Nhưng về phía Quan Nhân Các thì hắn không chắc.
Hắn không quá hiểu thế lực này, mà trên Đại Lục cũng chẳng có mấy người hiểu về nó hết.
Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, phàm là tu sĩ ở tu chân giới thì hầu hết đều khó thoát khỏi đôi mắt nhìn chằm chằm của Quan Nhân Các.
...
...
Cất tấm ngọc bài vào trong giới chỉ, Khương Hy liền khẽ vươn vai một cái, tiểu Hoàng liền meo một tiếng có chút bất mãn.
Nghe vậy, hắn liền bật cười lên mà ngồi xuống xoa xoa cái đầu nhỏ, hắn nói ra:
“Tiểu Hoàng, đây là Bắc Nguyên, lạnh là chuyện bình thường thôi, chịu khó một chút”.
Dứt lời, tiểu Hoàng liền khịt hắn một cái rồi nhảy vào trong lòng, tìm mọi cách mà chui vào bên trong áo.
Bất quá thất bại toàn tập.
Ai bảo dạo gần đây nó tăng cân lên làm gì, tính linh động liền yếu đi một điểm.
Khương Hy thầm nghĩ:
“Chắc cũng nên gia tăng cường độ luyện tập một chút mới được”.
Nếu tiểu Hoàng có thể đọc được suy nghĩ cùng nói chuyện thì câu đầu tiên nó nói hẳn là câu này.
Không có lương tâm.
Nhìn nhìn tiểu Hoàng một chút, Khương Hy liền nhe răng làm trò một hồi rồi lại bắt đầu luyện tập.
Khương Hy đã thành tu sĩ Trúc Cơ, tự nhiên cần phải sử dụng chiến kỹ phù hợp với cảnh giới hơn rồi.