Huyền Lục

Chương 147: Ngô Hùng chiến Phong Cốc chủ




Một tiếng quát này phi thường kinh người, so với âm công khi Ngô Hùng phát ra lúc đấu với Khương Hy còn muốn kinh khủng hơn.
Ngô Hùng giật mình, sắc mặt lập tức ngưng trọng lại, tay phải nắm chặt đao mà lùi lại phía sau, nội lực nhanh chóng được luân chuyển đi khắp cơ thể để chuẩn bị chiến đấu.
Tiếng quát này dứt không được mấy hơi thở thì từ phương xa đã có người phi thân đến, là một trung niên nhân thân mang một bộ hôi bào, ánh mắt lộ rõ nộ hỏa mà hùng hồn đến đây.
Trung niên nhân kia xuất hiện năm mét trước mặt Khương Hy cùng Ngô Hùng mà trầm giọng nói ra:
“Các ngươi là ai?”.
Đồng thời, khí tức từ trung niên nhân cũng triệt để bùng nổ ra mà ép thẳng về phía bọn hắn. Sắc mặt Ngô Hùng bây giờ không đơn giản là ngưng trọng nữa mà đã ngập tràn chiến ý rồi.
Một thân đao thế không giữ lại mà bộc phá ra, sinh sinh cường ngạnh đối áp với trung niên nhân kia. Trung niên nhân kia thấy vậy liền nhíu mày nói ra:
“Người của võ lâm?”.
Ngô Hùng vác đao lên vai, một tràng cười hào sảng phát ra mà đáp:
“Ha ha ha, tại hạ Ngô Hùng xin ra mắt Phong Cốc chủ”.
Trung niên nhân nghe vậy liền có hơi híp mắt, thân người đứng thẳng, hai tay chắp ra phía sau mà nói ra:
“Ngươi biết ta?”.
Ngô Hùng hào sảng đáp lại:
“Phong Phiên Cốc có một đôi phu thê ẩn thế, nam tử họ Phong, nữ tử họ Phiên. Cốc chủ vừa đến tại hạ liền biết ngài là Phong Cốc chủ”.
Trung niên nhân không đáp, chỉ để lại một cái gật đầu xem như xác nhận. Đúng như Ngô Hùng nói, hắn đích xác chính là Phong Cốc chủ, hơn nữa còn là tu sĩ, một thân tu vi không tầm thường.
Phong Cốc chủ nói tiếp:
“Tại sao các ngươi lại đến đây?”.
“Chuyện này...”, Ngô Hùng có hơi ngượng ngùng đáp lại nhưng không biết nên nói gì, hắn vốn là theo Khương Hy đến đây chứ không phải là có chủ ý đến.
Khương Hy bây giờ cũng không đứng xem nữa, hắn tiến lên phía trước một bước mà nhẹ giọng nói ra:
“Ngô đạo hữu đi cùng ta nên hắn không biết gì đâu, Phong Cốc chủ muốn biết gì thì hỏi ta là được”.
Nghe vậy, sắc mặt Phong Cốc chủ có hơi đổi, từ nãy đến giờ hắn chỉ tập trung vào đao thế của Ngô Hùng nên xém chút nữa bỏ qua mất thiếu niên nhân này.
Bất quá từ ánh mắt của hắn thì thiếu niên nhân lại không có điểm gì đặc biệt ngoài dung mạo có chút xuất chúng. Hắn không nhìn thấy được tu vi hay nội lực luân chuyển gì trên người Khương Hy cả.
Hắn hừ lạnh đáp lại:
“Ở đây đâu phải chỗ cho ngươi nói chuyện”.
Nói xong, Phong Cốc chủ liền phất tay áo lên, một luồng khí kình liền bắn về phía Khương Hy. Ngô Hùng hừ một tiếng, một đao liền chém ra, đao quang hiện thế liền chém nát luồng khí kình kia.
Ngô Hùng trầm giọng nói ra:
“Phong Cốc chủ, đừng khinh người quá đáng”.
Phong Cốc chủ híp mắt nhìn Ngô Hùng, một thân tu vi ngay lập tức bùng phát ra, hắn lạnh giọng nói ra:
“Không quản các ngươi là ai, tự tiện xông vào Phong Phiên Cốc... đều là kẻ địch”.
Lời vừa dứt, Phong Cốc chủ liền phi thân lướt đến mà xuất ra một chưởng. Linh khí xung quanh lập tức dao động, Hỏa linh khí theo một chiêu này liền tụ lại tạo thành một đoàn nhiệt kình đánh xuống.
Chiến ý của Ngô Hùng nổi lên, một thân đao thế bùng phát, hắn nâng đao ra khỏi vai mà chém ra một đao đối ứng.
Đao quang phát ra, ngạnh sinh chém nát một chưởng này của Phong Cốc chủ, dư lực tản ra tạo thành một cơn gió nóng phả vào mặt Khương Hy.
“Luyện Khí cảnh tầng chín...”, Khương Hy thầm nhủ, ánh mắt như có như không nhìn về phía Phong Cốc chủ.
Sau đó, hắn liền vận Đạp Vân Bộ lên mà lướt ra phía xa nhưng vẫn đảm bảo khoảng cách nhất định để hắn có thể tùy thời mà trợ giúp Ngô Hùng.
Luận võ lực, Ngô Hùng mạnh hơn Phong Cốc chủ, cảnh giới nhân khí hợp nhất không phải chuyện đùa. Nhưng Phong Cốc chủ là tu sĩ, linh thức dù không bằng Khương Hy nhưng lại mạnh mẽ hơn hẳn Ngô Hùng.
Về phía Phong Cốc chủ, một chưởng bị phá cũng không khiến hắn loạn được, hắn liền thay đổi thủ thế mà tấn công tiếp.
Hai tay đưa ra khép lại, một chân tiếp đất làm trụ, Hỏa linh khí xung quanh liền điều động mà hóa thành một đoàn hỏa xà uốn lượn xung quanh thân người. Vài tiếng tí tách tí tách liền phát ra.
Thấy vậy, Ngô Hùng liền khẽ biến sắc, đồng thời mi tâm cũng nhíu lại. Hắn hít vào một hơi thật sâu, đao thế liền thay đổi mà tụ hội vào thanh đao kia.
Đôi bên đồng loạt xuất thủ.
“Tam Đao Xuất Thế - Nhất Đao Trảm Nhân”.
“Lộng Hỏa Thao Chưởng - Xà Hình”.
Đao thế vừa ra, thương sinh bên dưới liền bị chấn nhiếp.
Khóe mắt Phong Cốc chủ khẽ run lên, hắn liền biết một đao này không tầm thường. Hai tay xuất chưởng, hai con hỏa xà liền xoắn vào nhau mà đánh lên một đao này, đồng thời hắn cũng cật lực gia tăng thêm linh lực gia trì vào.
Hai đòn tấn công va chạm vào nhau liền tạo thành một vụ nổ lớn, kình phong tỏa ra xung quanh vô cùng dữ đội, khói bụi mịt mù liền bay lên.
Tầm mắt Phong Cốc chủ bây giờ hoàn toàn bị che khuất, ánh mắt hắn liền lóe lên tinh minh, linh thức ngay lập tức liền phóng ra.
Cùng thời điểm đó, linh thức của Khương Hy cũng phóng ra mà đánh gãy linh thức của Phong Cốc chủ, sắc mặt hắn liền tái nhợt lại không thôi.
Phong Cốc chủ không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng Ngô Hùng cũng không để cho hắn thời gian để truy cứu bởi đao thứ hai đã đến rồi.
“Tam Đao Xuất Thế - Nhị Đao Trảm Địa”.
Hùng hồn lực lượng xuyên qua đám khói bụi mà ép đến Phong Cốc chủ, hắn liền biến sắc, một đao này cường ngạnh hủy diệt hết một mẫu linh điền của hắn, linh dược bị chém nát bay đầy trời.
Phong Cốc chủ tức giận quát lên:
“Khốn kiếp, người dám!!!”
Dứt lời, trong tay Phong Cốc chủ liền xuất hiện một thanh trường kiếm, pháp lực trong cơ thể bùng phát ra như thủy triều rồi tụ hội lên trên kiếm.
Ánh mắt hắn sáng lên, một tay cầm kiếm khẽ xoay nhẹ mà chém ra một đoàn hỏa diễm hùng hồn, sau đó liền triệt để thiêu đốt hết thảy một đao kia của Ngô Hùng.
Khu vực xung quanh trong chớp mắt liền chìm trong biển lửa. Phong Cốc chủ vận thân pháp của bản thân rồi lướt lên trên không xoay kiếm lại đâm thẳng về phía Ngô Hùng ở phía dưới.
Hỏa xà một lần nữa lại hiện nhưng lần này bên trong nó còn mang theo một tia kiếm khí bức nhân, Ngô Hùng nếu ăn phải một chiêu này bản thân hắn liền không dễ chịu.
Bất quá, Ngô Hùng cũng không phải kẻ yếu, khóe miệng hắn cong lên rồi quát:
“Tam Đao Xuất Thế - Tam Đao Trảm Thiên”.
“Đến rồi”, Khương Hy thầm nhủ, hai mắt khẽ sáng lên.
Đao này vừa ra, thân ảnh Ngô Hùng lập tức hiển họa ra tôn cự nhân như có như không liền ép đến đối phương.
Phong Cốc chủ nhìn thấy tôn cự nhân này sắc mặt liền tái đi một mảng, một đao này chém ra, hỏa xà liền bị phân liệt thành hai bên mà tan vỡ thành từng mảnh rồi tiêu biến trong không khí.
Ánh mắt Phong Cốc chủ một lần nữa lại sáng lên, rồi một lần nữa bị cắt ngang, hắn ngay lập tức liền thổ huyết, đáy mắt liền nổi lên cảm giác tử vong.
Mắt thấy đao sắp chạm đến mình thì dị biến phát sinh, cơ thể của Phong Cốc chủ đột nhiên bị một loại hấp lực nào đó kéo sang một bên.
Một tiếng động vang dội như sóng gầm núi lở vang lên ở phía sau lưng.
Một đao qua đi, bả vai Phong Cốc chủ liền bị chém sượt qua, máu me bê bết. Bất quá so với cái rãnh sâu kéo dài trên mặt đất phía sau lưng thì đã đỡ hơn rất nhiều.
Tóc tai Phong Cốc chủ tựa hồ có chút hơi bù xù, hắn hướng Ngô Hùng nói ra:
“Ngươi là... võ lâm cao nhân?”.
Ngô Hùng thu đao lại, cười ha hả một tiếng mà đáp:
“Cái danh này Ngô mỗ không dám nhận, Phong Cốc chủ cứ giữ lấy cho mình đi”.
Nghe vậy, Phong Cốc chủ liền hừ lạnh mà quay sang một bên, một tay đưa lên giữ chặt vết thương, đầu óc không biết đang suy tính chuyện gì.
Sau đó, lông mày hắn có hơi nhếch lên, hai chân liền vận lực mà lùi lại phía sau một đoạn dài. Ngô Hùng thấy vậy liền có chút không hiểu nhưng rất nhanh hắn hiểu rồi.
Phong Cốc chủ lui ra sau thì ngay lập tức bên cạnh hắn không biết từ đâu xuất hiện một phụ nhân mang y phục màu xanh ngọc. Không cần nói cũng biết, đây chính là thê tử của Phong Cốc chủ - Phiên Cốc chủ.
Phiên Cốc chủ xuất hiện liền nhanh chóng rút ra một viên đan dược cho vào miệng Phong Cốc chủ, đồng thời ôn nhu nói ra:
“Lão công, ngươi không sao chứ?”.
Nghe vậy, ánh mắt Phong Cốc chủ có hơi giãn ra, hắn đưa tay lên vỗ nhẹ mu bàn tay nàng rồi ôn nhu đáp lại:
“Ta không sao, bất quá tên kia có chút mạnh”.
Phiên Cốc chủ nghe xong liền nhìn theo hướng ánh mắt của Phong Cốc chủ mà dõi lên trên thân Ngô Hùng, ánh mắt nàng lập tức liền lạnh đi. Nàng bước lên một bước, trong tay liền xuất hiện trường kiếm.
Khí tức trên thân bộc phát, nhưng không hùng hổ bạo tạc như lão công của nàng, khí tức của nàng phi thường ôn hòa.
Dẫu vậy, đồng dạng cảnh giới cũng là Luyện Khí cảnh tầng chín.
Ngô Hùng thấy vậy liền hít vào một hơi, đao thế một lần nữa lại xuất hiện. Nhưng hiện lên không được bao nhiêu thì thế liền giảm đi rồi tiêu biến, Ngô Hùng đưa tay bụm miệng lại mà thổ ra một ngụm máu.
Trông thấy tình cảnh đó, Khương Hy liền thở dài ra một hơi. Ngô Hùng trước khi đến đây đã từng đấu với hắn một lần, sau lại cường ngạnh đấu tiếp với Phong Cốc chủ và cũng đồng dạng hai lần đều sử dụng tam đao.
Cơ thể của Ngô Hùng mặc dù thông qua tôi luyện võ thuật cũng có chút đề thăng nhưng so với tu sĩ thì lại không được thuần, từ đó dẫn đến sức chịu vẫn có giới hạn. Đao thế tuy rất mạnh nhưng Ngô Hùng cũng không thể sử dụng liên tục được.
Khương Hy một chân bước ra, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Ngô Hùng mà đối diện với Phiên Cốc chủ, hắn từ tốn nói ra:
“Hai vị Cốc chủ, dừng tay ở đây thôi”.
Phiên Cốc chủ nghe vậy liền nhíu mày, nàng chĩa mũi kiếm về phía hắn rồi lạnh giọng nói ra:
“Dừng tay? Đả thương người xong liền muốn nói lý?”.
Khương Hy lắc đầu, hắn bình tĩnh nói tiếp:
“Các ngươi không có cơ hội thắng. Luyện Khí cảnh tầng chín tuy mạnh nhưng cũng không phải đối thủ của ta”.
Con ngươi Phiên Cốc chủ lập tức co rụt lại, nội tâm nàng liền có chút trầm xuống. Nàng đối với đối phương vốn không có nhiều thông tin, hơn nữa từ lúc đến đây, nàng chỉ một mực tập trung vào Ngô Hùng mà thôi, Khương Hy xuất hiện từ bao giờ nàng không thể nào biết được.
Nhưng đối phương đã gọi thẳng ra cảnh giới của nàng cũng đồng nghĩa với việc đối phương không nhữngỉ là tu sĩ mà cảnh giới còn cao hơn cả nàng.
Ánh mắt Phiên Cốc chủ lập tức nổi lên kiêng kỵ, nàng mượn thân pháp mà lướt về đằng sau đứng lại bên cạnh Phong Cốc chủ, đồng thời cũng đem chuyện vừa phát sinh kể lại cho hắn.
Khương Hy không vội vàng tấn công hai người, hắn cũng không phải loại người vũ phu hay hiếu chiến như Ngô Hùng. Chuyện gì có thể dùng lời giải quyết được thì dùng lời, động thủ tay chân chỉ tổ phí sức.
Hơn nữa, hắn thân từng là Nguyên Anh lão tổ, không lẽ nói còn không lại hai tiểu bối Luyện Khí cảnh.
...
Trong lúc chờ đôi phu thê kia bàn luận, Khương Hy liền khẽ liếc về phía sau mà quan sát Ngô Hùng. Lúc này hắn đã không còn sính cường nữa mà cũng chịu ngồi xuống đất đả tọa rồi.
Chỉ có điều Ngô Hùng đả tọa hơi khác người một chút, hắn vẫn ngồi xếp bằng như bình thường nhưng gác ngang trên đùi hắn bây giờ là thanh đại đao kia. Hai tay của hắn úp lại mà chạm nhẹ lên đó, đồng thời hô hấp theo nhịp điệu mà thổ nạp.
Theo từng nhịp thở của Ngô Hùng, một luồng khí tức không rõ đột nhiên xuất hiện mà vây quanh lấy hắn. Đây không phải thiên địa linh khí, cũng không phải bất cứ dị khí nào cả.
Đây chính là đại thế, là thứ mà Ngô Hùng đã ngộ ra trên con đường võ học của mình.
Khương Hy chỉ nhìn qua một chút thôi, hắn cũng không có ý định nhìn quá lâu bởi cảm ngộ của Ngô Hùng không có tác dụng hỗ trợ hắn ngộ ra ý cảnh của riêng mình.
Ngay khi hắn quay người lại, đôi phu thê Phong Phiên Cốc cũng đã bàn luận xong, hai người bọn họ bây giờ đồng loạt tiến về phía Khương Hy.
Khương Hy vì còn phải bảo vệ Ngô Hùng ở phía sau nên đành phải đứng yên một chỗ. Đôi phu thê đến trước mặt Khương Hy tầm hai mét thì dừng lại, Phiên Cốc chủ bước lên một bước mà nói ra:
“Không biết tính danh công tử là gì? Tại sao lại đến Phong Phiên Cốc?”.
Linh thức Khương Hy đột nhiên có chút dao động không tự chủ, ánh mắt hắn lướt qua một tia tinh quang, hắn mỉm cười nói ra:
“Phiên Cốc chủ, trực tiếp sử dụng linh thức thế này có hơi quá hiếu khách rồi”.
Sắc mặt Phiên Cốc chủ khẽ biến, nàng hừ lạnh một tiếng đáp lại:
“Các ngươi đánh đến cửa Phong Phiên Cốc, ta đương nhiên có quyền tra xét các ngươi”.
Khương Hy mỉm cười, một lần nữa lại nói ra:
“Tùy ngươi, bất quá vẫn câu cũ, các ngươi đánh không lại ta”.
Phiên Cốc chủ nhíu mày, nàng có chút chịu không được loại tính khí này của hắn, thế là nàng liền đáp lại:
“Từ đâu ngươi có lấy loại tự tin này?”.
Nghe vậy, khóe miệng khương Hy khẽ cong lên, một đoàn quang hỏa xuất hiện trong mắt hắn, linh thức lập tức phóng xuất ra.
Sắc mặt Phong Cốc chủ cùng Phiên Cốc chủ ngay lập tức tái trắng lại, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi mà nhìn lấy hắn.
Khương Hy nở ra một nụ cười mê hoặc, ma âm liền phát ra:
“Các ngươi đoán xem”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.