Huyền Lục

Chương 107: Hiên Minh thân vẫn




Hiên Minh ngã gục trên đất, bốn tên tu sĩ còn tỉnh táo thì nhìn nhau một hồi rồi cẩn thận lại kiểm tra người hắn, lục qua lục lại một hồi, một tên trong đó bất giác kinh hỉ mà nói với đồng bạn:
“Tìm thấy rồi”
Vừa dứt lời, tên đó lấy ra một tấm ngọc bài màu trắng, trên đó được khắc phù triện hai chữ ‘Thư Viện’, đây chính là danh ngạch. Nhưng vui mừng không được bao lâu thì sắc mặt của ba người còn lại có hơi biến đổi, tên đó nhanh chóng thu lại danh ngạch rồi nói:
“Danh ngạch để lát nói, các ngươi quên nơi đây còn người sao?”
“Tuy là quên nhưng vẫn để lộ sơ hở tầm vài giây, các ngươi cũng đủ tự tin đấy”, Khương Hy đột ngột nói ra.
Lời vừa dứt, cả bốn bọn chúng đồng loạt giật mình xoay mình lại mà nhìn hắn, lắp bắp nói:
“Ngươi... từ bao giờ?”
Khương Hy mỉm cười không đáp, nhìn qua Hiên Minh nằm trên đất một chút rồi gật đầu, hướng bốn người bọn chúng nói:
“Bức tử được hắn, các ngươi cũng xem như có chút môn đạo”
Nghe qua lời hắn, trong đầu bọn chúng không hẹn mà có cùng suy nghĩ, người đối diện này không hẳn là đối thủ, vậy nên thủ thế có chút hơi lỏng lẻo nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về phía hắn mà cảnh giác.
Khương Hy nói tiếp:
“Nhưng các ngươi chỉ đến đây thôi”
Vừa nói xong, không gian hậu viện liền có chút biến đổi, trên các xà gỗ, phiến đá, hành lang cùng nền sân dần dần xuất hiện các chuỗi phù văn. Phù văn ra, quang mang hiện mà kết thành phù trận.
Trận này tên gọi là Định Phù trận.
Định Phù trận vừa ra, toàn bộ những người ở đây trừ Khương Hy ra đều bị định thân ở một chỗ. Dù có cố bằng cách nào đi nữa thì trừ phi thực lực viễn siêu hắn mới có chút cơ hội thoát khốn được.
Về cơ bản thì bốn tên kia bây giờ đã như cá nằm trên thớt rồi. Sắc mặt bọn chúng trong chớp mắt liền xám như tro tàn.
Khương Hy cười cười nhìn bọn chúng rồi khẽ động linh thức.
Linh thức của hắn vốn đã mạnh hơn rồi, chưa kể bọn chúng còn bị đại tổn do sử dụng Phi Điểu Hỏa phù ban nãy nữa nên không khó để khiến bọn chúng bất tỉnh.
Bốn thân người ngay lập tức ngã rạp xuống đất. Khương Hy không nhìn qua bọn hắn một chút nào mà thẳng tiến bước đến chỗ Hiên Minh. Thân người ngồi xổm xuống, một tay đưa ra vỗ nhẹ trên mặt Hiên Minh một chút. Sau đó hắn lật người Hiên Minh nằm ngửa ra, kiểm tra qua động mạch cùng hơi thở thế nào.
Kết quả phát hiện Hiên Minh chết thật rồi.
Khương Hy đưa tay lên ngực mà thì thào:
“Như đã hứa với ngươi... hắn chết rồi”
Trong chốc lát, cỗ oán niệm kia lâu ngày không xuất hiện bây giờ như muốn bùng nổ mà vụt lên. Không đến một hơi thở, xung quanh Khương Hy đã tràn ngập một làn khói đen vô định.
Làn khói đen này dĩ nhiên là oán niệm kia, giờ phút này nó không còn tồn tại ở trong người Khương Hy nữa mà đã hữu hình hóa xuất hiện trước mặt hắn rồi.
Hắn có thể cảm nhận được tâm trạng bây giờ của oán niệm kia.
Vui vẻ, hạnh phúc, thở phào nhẹ nhõm, thanh thản cùng giải thoát.
Không đến mấy hơi thở sau, oán niệm cũng dần dần tán đi mà hóa thành hư vô.
Khí tức của Khương Hy theo đó liền không ngừng kéo lên, chu thiên linh lực trong chớp mắt lấy tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi mà kéo thẳng lên ba trăm chu thiên.
Tu vi từ Luyện Khí cảnh tầng năm trực tiếp đột phá tiến vào Luyện Khí cảnh tầng sáu trung kỳ.
Một bước đột phá này vốn đã hoàn toàn nằm trong dự định của Khương Hy. Chuyện này không hề liên quan đến tu luyện mà là tu tâm. Nếu xem tâm ma, oán niệm như một loại bình cảnh thì khi oán niệm được giải, tu sĩ sẽ đạt được một trạng thái gọi là thăng hoa.
Có tu sĩ cả một đời không thể nào gặp được cơ duyên giúp mình thăng hoa chứ đừng nói là... tự tạo ra cơ hội để thăng hoa. Khương Hy sống đủ lâu, hắn biết được đủ nhiều, tự nhiên có thể làm được điều đó.
Thăng hoa qua đi, tu vi của hắn cũng tự động được ổn định luôn, căn bản không cần qua đả tọa làm gì cả. Đây chính là cái lợi của thăng hoa.
...
Khương Hy vui vẻ một lát rồi nhìn về phía Hiên Minh mà nói:
“Ta xong rồi, bây giờ đến lượt ngươi”
Nói xong, hai tay hắn liền bắt ấn lại với nhau. Một tiểu phù trận không rõ từ đâu mà xuất hiện quanh thân Hiên Minh, là vừa vặn mà xuất hiện quanh thân.
Điều này nói rõ lên cái tiểu phù trận này đã được dựng lên từ trước. Việc Hiên Minh ngã tại đúng vị trí này vốn dĩ đã nằm trong dự liệu. Chuyện này nghĩ qua thôi cũng đã thấy kinh sợ rồi.
Nhưng Khương Hy thì không, hắn là người đưa công pháp cho Hiên Minh tu luyện. Chiến kỹ, kinh nghiệm đấu pháp đều là hắn truyền dạy cho. Thử hỏi trên đời này có người làm sư nào không đi guốc trong bụng đồ đệ chứ, tất cả đều đi được hết. Chỉ là họ có chọn đi hay không mà thôi.
Phù trận vừa lên, bàng bạc thiên địa linh khí từ lòng đất liền muốn xung thiên. Thiên ở đây chính là... Hiên Minh. Thiên địa linh khí nhập thể, cơ thể huyết nhân của hắn trong chốc lát mà sáng lên.
Kế tiếp, Khương Hy từ trong giới chỉ mà rút ra hàng chục đạo Hồi Mệnh phù rồi vận linh thức lên mà chữa trị cho Hiên Minh.
Khương Hy không phải mấy tay mơ mua phù ở Tây Thành, hắn là phù sư, tự nhiên nắm rõ cách để sử dụng Hồi Mệnh phù so cho hiệu quả nhất.
Nguyên tắc rất đơn giản, bệnh ở đâu thì trị ở đó. Thông qua linh thức của mình, Khương Hy khéo léo dẫn dắt từng đoàn sinh mệnh khí kia mà chữa trị từng vết thương cho Hiên Minh.
Trị thương xong, hắn liền tập trung linh thức mà dẫn toàn bộ sinh mệnh khí tiến vào trái tim của Hiên Minh. Vết thương chí mạng của hắn là nằm ở tim, hơn nữa lại còn là pháp khí xuyên tim, Khương Hy bắt buộc phải tập trung toàn lực mới được.
...
...
Một người đã chết liệu có thể hồi sinh được không?
Câu này rất khó để trả lời bởi hồi sinh người chết là đi ngược lại với quy luật của tự nhiên, đi ngược lại với vòng tuần hoàn Sinh Lão Bệnh Tử. Nhưng trên khắp Đại Lục này không thiếu kẻ đang tìm cách để hồi sinh lại người chết đâu.
Tuy nhiên, đi ngược lại liệu có đồng nghĩa với không thể không thì không ai dám chắc cả. Duy chỉ có một điều mà nhiều đại cường giả tin tưởng đó chính là không có gì là tuyệt đối cả.
Trường sinh trong lịch sử vốn là chuyện viễn vong nhưng ngày nay thì sao, mấy lão quái vật sống trăm năm, thậm chí là ngàn năm ở trên Huyền Đô Đại Lục này không thiếu.
Sống lâu cũng không thể sống mãi, sớm muộn sẽ có một ngày phải chết. Từ đó, Khương Hy nghiệm ra rằng liệu cái chết có phải là tuyệt đối không?
Đời trước hắn không biết được bởi không ai điên mà tự tìm chết để xem câu trả lời. Nhưng may mắn, hắn đã chết và cũng đã sống lại. Như vậy không phải nói, chết không phải là điểm kết thúc, chắc chắn còn cách để người chết quay trở lại.
Vì vậy, hắn mới lao tâm khổ tứ mà bày ra sát cục này. Một sát cục để giết rồi hồi sinh Hiên Minh.
May mắn, Hiên Minh đáp ứng được điều kiện để quay lại với cuộc sống, chỉ là hiện tại Khương Hy không đủ sức, hắn phải chờ người kia đến mới được.
...
...
Thời điểm Hiên Minh đang hấp hối, trên bầu trời Nguyệt Hải Thành, một đạo hoàng quang như tên bắn mà tiến về phía Tây Thành. Đột nhiên, từ đâu đó bỗng dưng xuất hiện một đạo thanh quang cản trở.
Hai đạo quang mang này trong chốc lát liền cuốn lấy nhau một hồi rồi tách ra ở hai nơi riêng biệt. Quang mang tản đi, bóng người cũng dần hiện ra.
Thẩm gia lão tổ Thẩm Hạo mang cái nhìn thâm trầm hướng về phía đạo thanh quang kia mà nói:
“Mai đạo sư vì sao lại cản trở lão phu?”
Đoàn thanh quang kia không ngờ lại là Mai đạo sư từ Hạo Nhiên Thư Viện. Nàng nhìn Thẩm Hạo một chút rồi cảm khái nói:
“Thẩm đạo hữu không hổ danh là cường giả Hóa Nguyên cảnh, ta quả thực không bằng”.
Sau đó nàng hướng lão nói tiếp:
“Mong đạo hữu thứ lỗi cho, Hạo Nhiên chiêu sinh vẫn chưa kết thúc, đạo hữu không thể can dự”
Thẩm Hạo híp mắt lại, hùng hồn uy áp trong chớp mắt ép về phía Mai đạo sư mà nói:
“Vậy nếu ta cưỡng chế xông qua?”
Uy áp Kim Đan cảnh đỉnh phong của nàng ngay lập tức bùng lên mà phản kháng nhưng nhìn qua thì vẫn yếu thế hơn hẳn so với Thẩm Hạo. Đây chính là khoảng cách của Kim Đan cùng Hóa Nguyên.
Thái dương nàng bất giác mà đổ một giọt mồ hôi, nàng bình tĩnh đáp lại:
“Vậy thì ta sẽ nhường lại cho Chương lão”
Lời vừa ra, trong lòng Thẩm Hạo liền lộp độp một tiếng, bất giác, lão quay đầu mà nhìn về phía Phủ Thành chủ. Mặc cho khoảng cách giữa hai bên đủ xa nhưng bây giờ lão hoàn toàn có thể cảm nhận được... cặp mắt kia đang nhìn về phía mình.
Lão liền cắn răng mà tọa lạc trên pháp khí của mình, chờ đợi thời gian Hạo Nhiên chiêu sinh kết thúc. Từ trong giới chỉ, lão lấy ra một miếng mệnh bài đã nát, trên đó ghi hai chữ ‘Thẩm Minh’.
Thẩm Hạo nhìn về Bắc Thành đầy lo lắng, trong lòng liền tự trách mình không thôi.
...
...
Phủ thành chủ.
Chương lão nhìn về hướng bầu trời, khóa vị trí của Thẩm Hạo lại, trong lòng mang chút dự tính. Một lát sau, lão nhìn về thạch thất ở sau lưng mà nói:
“Ngươi đã biết lão vào Hóa Nguyên?”
Thanh âm từ trong thạch thất truyền ra:
“Không, ta chỉ mới biết ngày hôm nay mà thôi”
Chương lão đưa tay lên sờ lấy bộ râu của mình, ánh mắt lộ rõ đăm chiêu mà nói:
“Ngươi có biết lão đang tính toán gì không?”
Thanh âm đáp:
“Trăm năm qua Thẩm gia không có gì dị động, Thậm Hạo cũng không làm ra đại động tác gì cả”
Chương lão nói:
“Ý ngươi là lão rất điệu thấp?”
Thanh âm một hồi sau mới đáp lại:
“Hẳn là vậy”
Chương lão nghe xong, ánh mắt lại chuyển về bầu trời mà suy nghĩ. Bản thân lão là đại quan triều đình, lại càng là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, lão không đời nào để dưới trướng mình xuất hiện một nhân tố bất ổn được.
Nguyệt Hải Thành mặc dù là đại thành nhưng so với các đại thành thật sự của Đại Nguyệt Hoàng Triều thì lộ ra yếu thế rất nhiều.
Đầu tiên là vì thành chủ không phải Nguyên Anh cảnh.
Thứ hai là các thế lực có Kim Đan cảnh lại không đến mười nhà.
Cuối cùng là có nhân tố bất ổn.
Trong ba điều trên, điều cuối cùng là điểm chết của bất cứ tòa thành nào. Kim Đan cảnh trung kỳ đỉnh cùng Hóa Nguyên cảnh là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Bởi Hóa Nguyên cảnh đã rất gần với Nguyên Anh rồi, chỉ cần đạt được cơ duyên thích hợp, đột phá Nguyên Anh cũng không phải là nói chơi.
Nghĩ một hồi, Chương lão mở miệng nói tiếp:
“Ta giết hắn được chứ?”
Thạch thất im lặng, đến gần năm phút sau mới hồi đáp trở lại:
“Không cần”
Nghe được câu trả lời, Chương lão liền thở dài ra một hơi rồi không nói gì nữa.
...
...
Một đoạn thời gian sau, bầu trời dần dần thoáng đãng hơn, mây cũng dần tản đi, để lộ ra vầng trăng sáng kia.
Mai đạo hít một ngụm thanh khí rồi nói:
“Hạo Nhiên chiêu sinh đã kết thúc, Thẩm đạo hữu có thể đi đươc rồi”
Thẩm Hạo nghe vậy, liền động niệm mà bay về phía Điền y quán ngay tắp lự. Lấy cảnh giới của lão, không được hai hơi thở đã nhẹ nhàng đáp xuống hậu viện rồi.
Vừa đến hơi, ánh mắt lão liền có chút động vì lão đã nhập trận. Ngặt nỗi trận này không thể nào ngăn lão được nhưng trận pháp của tu sĩ xuất hiện tại Bắc Thành không phải là chuyện bình thường. Dẫu vậy, tất cả chuyện này tạm thời lão không tính toán,
Lúc này, tràng cảnh nơi đây quả thực có chút lộn xộn, người người nằm ngổn ngang đến chướng cả mắt. Lão tập trung chú mục vào mỗi Hiên Minh cùng thiếu niên nhân lạ mặt nào đó. Lão có thể nhận ra rõ ràng, Hiên Minh bây giờ đã không còn thở nữa nhưng hành động của thiếu niên nhân đó lão lại biết.
Thẩm Hạo đến, Khương Hy đương nhiên không biết, tầm mắt của hắn có cao thì cũng không thoát khỏi được sự chênh lệch về cảnh giới. Cho đến khi Thẩm Hạo mở miệng thì hắn mới giật mình mà để ý.
“Ngươi là ai?”, Thẩm Hạo hỏi
Đây là lần đầu tiên Khương Hy nhìn thấy lão nhân này, hắn không biết đây là ai cả nhưng cảm giác của người này cho hắn chỉ toàn là tử vong mà thôi. Người này tuyệt đối giết chết được hắn.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói ra một vài khả năng có thể:
“Người là thành chủ mới?”
Thẩm Hạo lắc đầu.
“Thẩm gia lão tổ?”
Thẩm Hạo gật đầu, ánh mắt càng ngày càng ngờ vực mà nhìn hắn.
Khương Hy nhìn thấy lão nhân xác nhận liền thở ra một hơi, hắn không tin có người dám đi mạo danh hai người kia được, vậy nên cái gật đầu này có độ tín nhiệm khá cao.
Hắn nói ra:
“Vãn bối là người quen của Minh nhưng chuyện đó để sau. Thẩm lão tổ người lại giúp vãn bối một chút”.
Thẩm Hạo mặc dù không rõ ý tứ của người trẻ tuổi này nhưng hành động của Khương Hy rõ ràng là cứu người, hơn nữa còn là cứu hậu nhân của lão, lão không giúp không được.
Chuyển lại quyền khống chế Hồi Mệnh phù cho Thẩm Hạo xong, Khương Hy liền nhanh chóng lấy huyết dịch trong giới chỉ ra mà bổ sung cho Hiên Minh.
Thẩm Hạo nhận ra đám huyết dịch kia nên chủ động đặt nghi vấn:
“Ngươi quen lão Điền?”
Khương Hy đáp:
“Vãn bối sống tại đây”
Thẩm Hạo gật đầu, ra là đệ tử của lão Điền. Vậy thì huyết dịch này từ đâu ra cũng đã giải thích được rồi.
...
Hai người một già một trẻ cùng nhau mà bổ sung sinh mệnh cùng huyết khí cho Hiên Minh. Cả hai người đều rất tập trung, rất cẩn trọng, không ai nói với nhau một lời nào cả, chỉ riêng phần mình mà làm nhiệm vụ thôi.
Cho đến gần một giờ đồng hồ sau, Hiên Minh cuối cùng cũng thở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.