Huyền Linh Thiên Hạ

Chương 7: Vượt cấp đánh người




- "Hoàng...nhi" Một tiếng nói nức nở chan chứa đầy tình thương của người mẹ, đó không ai hết Ngô Vũ Si.
- "Nương...có khỏe không ?" Chưa kịp nói hết câu, Hoàng Tôn lao vào ôm mẫu thân của mình mà khóc lóc như trẻ thơ.
- "Ta có đang nằm mơ chăng ?" Ngô Vũ Si nói lên những điều thầm kín trong lòng, lòng reo lên một tiếng vui sướng
- "Mẹ...ngươi không nằm mơ đâu" Hoàng Tôn ấp úng trả lời, cả người như có dòng điện chạy qua khiến hắn không thể nhúc nhích
- "Ha ha, thật là tức cười. Ngươi vẫn còn sống sao, ta tưởng là ngươi đang uống rượu sầu với lão diêm vương rồi chứ" Tiếng nói đó không phải của Hoàng Long thì còn của ai nữa. Trong lòng hắn càng cảm thấy ngạc nhiên, hắn đáng lẽ rơi từ vực thẳm xuống là mất mạng rồi, nhẹ nhất cũng bị trọng thương không thể nào còn sống sờ sờ ở đây, càng ngày Hoàng Long càng thấy sợ hãi Hoàng Tôn, đây chẳng lẽ là sinh mệnh tiểu cường.
- "Nhờ ơn phúc của ngươi nên ta vẫn bình yên vô sự" Hoàng Tôn vô cùng cảm kích Hoàng Long, nếu hắn không đẩy mình xuống dưới vực thì mãi mãi sẽ không có cơ hội để trở thành huyền giả.
- "Thiếu gia, xin ngươi đừng làm tổn hại đến tôn nhi của ta, ngươi muốn gì ta cũng làm" Ngô Vũ Si hoảng hốt van lạy dưới người của Hoàng Long mà năn nỉ
- "Hừ, đồ tiện nhan này, cút xéo cho ta" Hoàng Long khinh bỉ chỉ vào mặt Ngô Vũ Si đá một cú vào Ngô Vũ Si
- "Nương...Ngươi sẽ phải hối hận" Hoàng Tôn tràn ngập sát khí, cả căn đình viện cũ kỹ một cỗ khí u ám như địa ngục.
Một cú đánh huyền lực xuất phát từ người Hoàng Tôn đấm thẳng vào mặt Hoàng Long, khiến mặt hắn sưng như đầu heo
- "A...Ngươi...Ngươi" Hoàng Long càng ngày càng kinh hãi hơn, đây chẳng phải là kẻ không thể tu luyện huyền giả và linh giả sao, tại sao hắn lại có sức mạnh này. Đây không phải là cú đánh huyền lực sao ?
- "Tụi bây xông lên đánh hắn" Hoàng Long ngồi bệt xuống, chỉ chỉ tay vào Hoàng Tôn mà hô.
Cả đám người sau lưng Hoàng Long xông lên, trong đó đều là huyền đồ trung kỳ, nhưng đều bị Hoàng Tôn đấm đến sợ nát mật, cả đám đều không ngờ rằng kẻ không thể tu luyện lại có sức mạnh như vậy, đây là thiên tài à không là đạt đến trình độ yêu nghiệt.
- "Hừ, còn ai dám nữa không ta sẵn sàng tiếp đón" Hoàng Tôn nhìn đám người Hoàng Long đang nằm liệt dưới đất mà nói
- "Tôn...tiểu đệ, ngươi tha thứ cho đại ca được không, từ nay ta sẽ không tìm người gây rối nữa" Hoàng Long giờ phút này đã biết người trước mặt chắc chắn ẩn giấu thực lực suốt nhiều năm qua chưa muốn tiếc lộ, chắc chắn hơn mình nhưng trong lòng tràn đầy hàn ý chẳng qua không muốn phát tiết.
- "Tất cả. CÚT" Hoàng Tôn hét lớn lên, cả đám đều lủi thủi rời đi không ai dám ở lại sợ phải thêm một cú chắc chắn sẽ bị trọng thương.
- "Mẫu thân, ngươi từ nay không lo lắng. Đám tiểu nhân đó dám đụng đến ngươi thì ta sẵn sàng tiễn về chầu trời" Hoàng Tôn đỡ Ngô Vũ Si lên ghế ngồi.
- "Hoàng nhi, ngươi hãy kể cho ta. Tại sao con lại có thể tu luyện huyền lực" Ngô Vũ Si từ xưa đến nay đều biết Hoàng Tôn chắc chắn không thể trở thành huyền giả, kể cả từ hai tháng không hề có khí tức của võ giả, chắc chắn có gì đó rất mờ ám.
- "Nương, đây chính là cơ duyên ông trời đã tặng cho ta, ta trong lúc rơi xuống vực không hề mất mạng, bù lại cứu được một lão nhân bị mắc kẹt trong đó, sau khi cứu lão đó ra lão đã chấp nhận ta trở thành đồ đệ của lão. Ngoài ra lão còn cho hài nhi nhiều bí kỹ nên hài nhi mới có thể mạnh mẽ như vậy" Hoàng Tôn kể lại sự việc cho Ngô Vũ Si nghe, hắn cũng đã lái đi vài vấn đề bởi vì hắn biết nếu tin tức hắn có bảo tàng của Ngũ Hành tiên đế hoặc công pháp thượng thừa "Cửu Thiên Chí Tôn quyết" sẽ đem lại hậu quả khiến cả Huyền Linh địa lục này cùng truy đuổi hắn, hắn không muốn như vậy chút nào, kể cả mẫu thân của hắn, đợi sau này có thực lực, sẽ kể lại mọi câu chuyện cho mẫu thân nghe.
- "Um, đây chính là ở hiền gặp lành con hãy trân trọng cơ duyên này" Ngô Vũ Si vuốt ve con của mình mà nói.
- "Hãy mau về phòng nghỉ ngơi đi, mai con phải lên giải thích với tộc trưởng nữa đó" Ngô Vũ Si nói thêm câu nói đó làm cho Hoàng Tôn cảm thấy sợ hãi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.