Chương 383: Nguyệt Chủ.
“Ngươi còn có ý gì?”
Vân Trung Lâu lạnh lùng nói.
Dương Thiên thản nhiên đáp.
“Can thiệp vào trận pháp cũng là năng lực của ta, dựa vào cái gì mà Vân tông chủ lại muốn cấm. Hơn nữa Mai phó tông chủ can thiệp vào trận đấu của ta, cũng định cứ tính như vậy hả?”
“Ha ha, không sai. Can thiệp vào trận pháp là bằng vào năng lực của người ta, ngươi dựa vào cái gì mà cấm hắn sử dụng?”
Đột nhiên Man Chủ cười lớn mà nói, tiếng nói vang vọng đất trời khiến cho khuôn mặt của Vân Trung Lâu càng thêm đen vào, tức giận không nói nên lời. Ngẫm nghĩ một chút, Vân Trung Lâu vẫn không muốn chịu thua như vậy mà nói.
“Nhưng đó là sử dụng ngoại vật, như vậy sẽ không công bằng với những người khác.”
“Ha ha, đó là vật dùng chung, ai có bản lĩnh thì người đó được.”
Man Chủ quả quyết. Vân Trung Lâu đưa mắt nhìn về phía các đại môn phái, tinh thần ý niệm ngầm trao đổi vơi nhau xem có thể thống nhất ý kiến được không, cuối cùng vẫn phải để Võ Tà Dương ra mặt quyết định.
Vẫn có thể sử dụng trận pháp.
Có điều không biết vì nguyên do gì, Võ Tà Dương muốn mời Hà Tuyết Nguyệt đến đại sảnh thương nghị, nhưng lập tức bị nàng từ chối, một lời cũng không muống giao lưu với tên này.
Võ Tà Dương hết sức bực mình nhưng cũng không thể hiện gì nhiều, chỉ là cắt đứt truyền tin, không tiếp tục nói nữa.
Mai Vạn Pháp cũng được Hà Tuyết Nguyệt thả ra, nhưng “đại giới” lại không nhỏ, trực tiếp bị nàng đóng băng rồi đánh nát tay trái. Điều này khiến cho Huyết Đao Tông giận dữ vô cùng, nhưng nhân lực không đủ uy hiếp đến Hà Tuyết Nguyệt nên chỉ có thể nhịn.
Có thể nói sau nhiều năm như vậy mới có một người khiến cho Huyết Đao Tông uất ức đến cực điểm, hận thù đến đỏ cả mắt mà không làm gì được. Mà người trước đó không phải ai khác, chính là Man Chủ đây.
Lúc này Hà Tuyết Nguyệt cùng Dương Thiên trở về tiểu viện của mình, mà Man Chủ lại theo ngay phía sau, không nhanh không chậm không có ý che giấu mục đích của mình.
Trước cửa tiểu viện, Hà Tuyết Nguyệt ngừng lại bước chân, ánh mắt bất thiện nhìn lấy Man Chủ, hàn khí quanh thân lạnh lẽo cả một vùng.
Man Chủ cũng không ngần ngại tiến gần rồi cười lớn nói.
“Đừng nghiêm trọng như thế, ta không có ác ý đâu. Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
Hà Tuyết Nguyệt cùng Dương Thiên nhìn nhau một cái, không có quá nhiều lưỡng lự, Hà Tuyết Nguyệt liền gật đầu, sau đó mở cửa tiến vào. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Tiểu viện chỉ là một ngôi nhà bình thường, không khí tương đối quạnh quẽ, dù tươi mới hơn bên ngoài nhiều nhưng lại hơi thiếu sức sống. Hà Tuyết Nguyệt mở cửa đại sảnh ngồi ở vị trí chủ vị, Dương Thiên cùng Man Chủ ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn lớn.
Đương nhiên, cũng không có rượu hay trà gì, cũng đừng mong Hà Tuyết Nguyệt sẽ chủ động thể hiện ra “đạo đãi khách”, đó không phải là tính cách của nàng. Dương Thiên cũng không lấy làm lạ mà tương đối “quen thuộc” rồi, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra Vãng Sinh Tửu chất lượng cao nhất để cho hai người thưởng thức.
Vãng Sinh Tửu nằm trong li thủy tinh cùng một chút đá băng đá mát lạnh nữa, có thể nói là tuyệt vời. Về phần băng đá ở đâu ra...đương nhiên không phải Hà Tuyết Nguyệt trợ giúp rồi, Dương Thiên có một phần Huyền Hàn Lộ ở trong huyền khí của mỉnh, tuy bình thường bị Thiên Sát Cương Khí áp chế gắt gao nhưng miễn cưỡng ngưng tụ băng đá cũng không có gì khó khăn.
Nhất là ở trong này nhiệt độ cũng khá lạnh, không tốn nhiều công sức.
“Rượu ngon!”
Man Chủ khen một tiếng rồi uống cạn sạch, mặc dù Vãng Sinh Tửu này có chất lượng cao tuyệt nhưng còn lâu mới khiến lão lâm vào ảo giác được, nhưng cho dù thế vẫn có thể khiến cho lão cảm nhận được “vị ngon”, đúng là một thứ đồ uống thần kỳ.
Man Chủ cũng không có tính dài dòng, không câu dẫn hay nói những lời vô nghĩa làm gì, lập tức nói về mục đích của mình.
“Hai vị có thực lực như vậy hẳn cũng không phải người vô danh, có lẽ cũng biết được đồ vật mà các nơi nhắm đến chứ?”
Dương Thiên chậm rãi rót rượu cho Man Chủ, động tác của hắn có chút “lòe loẹt” khi mà sử dụng huyền khí khống chế Vãng Sinh Tửu bay khỏi bình rồi tự đổ vào trong cốc của Man Chủ. Không phải Dương Thiên làm ra dáng mà khoảng cách giữa hai người không thích hợp để rót rượu, Dương Thiên càng không nên đứng dậy để rót, như thế sẽ hạ thấp “địa vị” của hắn ở đây.
Như lời Man Chủ vừa nói, hắn coi thân phận của hai người không đơn giản cho nên mới tiến đến. Dương Thiên cũng nhanh chóng suy nghĩ, nếu như thêm một đồng minh sẽ tốt hơn là thêm một đối thủ mạnh mẽ.
Hà Tuyết Nguyệt không lên tiếng, lúc nàng xuất hiện thì Dương Thiên cùng nàng đã trao đổi qua về mục đích mà nàng đến đây rồi, vừa vặn là vật mà Bất Diệt Chi Tâm nói đến...thành ra Dương Thiên cũng nắm được thông tin rõ ràng. Về phần giao tiếp thì nàng không giỏi lắm, cho nên để Dương Thiên nói chuyện thì vẫn phù hợp hơn.
Dương Thiên nở một nụ cười nhạt mà nói.
“Man Chủ nói đùa, các thế lực không phải đều nhằm vào ngai vị Minh Chủ Võ Lâm sao?”
Man Chủ cười cười.
“Người ngay không nói chuyện mờ ám, tiểu hữu cũng không cần giả bộ đâu. Với các thế lực lớn thì ngai vị Minh Chủ Võ Lâm có là gì chứ?”
Dương Thiên cười lớn nói.
“Đúng vậy, chúng ta cũng không nên nói chuyện mờ ám. Không biết mục đích thật sự của Man Chủ là gì?”
Từ đầu thì Dương Thiên đã thấy đại hội võ lâm lần này khác thường rồi, có quá nhiều huyền phủ cảnh tham dự, các đại môn phái cũng phát ra nhiều lực lượng một cách khác thường, nhất là sự hiện diện của Man Chủ thì càng không giống như bình thường.
Lão quá mạnh.
Quá mạnh so với phần còn lại, một người đủ khiến cho một đại môn phái phải e dè mà không làm được gì, thì đủ hiểu năng lực của lão đến đâu. Tham gia tranh giành ngai vị này cũng quá mất thân phận của lão.
Cho nên phải có bí mật ở bên trong rồi.
Man Chủ cũng rất ngay thẳng mà nói.
“Chuyến tranh đoạt này hội tụ nhiều thế lực hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Một mình ta cũng không tự tin để có thể trở ra cho nên muốn tìm kiếm một đồng minh đáng tin cậy để hợp tác. Hai vị có thể hiểu chứ?”
Dương Thiên bật cười.
“Man Chủ nói đùa, ngài thực lực thông thiên, ta không nghĩ rằng có ai ở đại hội lần này có thể uy hiếp ngài đâu.”
Man Chủ như cười mà không phải cười nói.
“Ta biết ta rất mạnh, nhưng nếu nói không ai có thể làm khó ta thì không phải là không có.”
Nói rồi ánh mắt của lão hơi nhìn sang Hà Tuyết Nguyệt, ngừng lại một hơi rồi nói tiếp.
“Theo ta biết thì có ít nhất bốn người không kém ta. Tiểu hữu có thể suy nghĩ về lần hợp tác này rồi chứ?”
Dương Thiên vẫn giữ nụ cười mỉm nhưng trong lòng hơi ngưng lại. Bất Diệt Chi Tâm cũng không khỏi nghiêm túc. Dù trong mắt của nó thì Man Chủ cũng không mạnh đến đâu nhưng trong giới hạn thực lực của Dương Thiên thì đúng là khó mà tranh cướp được bảo vật đây.
Dương Thiên ngẫm nghĩ rõ ràng rồi hỏi lại.
“Theo Man Chủ thì chúng ta hợp tác thế nào đây?”
Man Chủ híp mắt lại không ai biết trong đầu lão đang nghĩ gì nhưng kết hợp giữa khí thế và dáng vẻ này thì cho người ta cảm giác hết sức nguy hiểm. Man Chủ ngừng lại đủ lâu, giống như “nhìn kỹ” Dương Thiên rồi mới nói.
“Ta có thể lôi kéo lại ba người kia để các ngươi có thời gian thoát đi. Bảo tàng ta muốn một nửa.”
Rất hào phóng, trực tiếp chia năm năm để có thể hợp tác được, không quá tham niệm mà cũng đủ để cho bản thân lẫn đối thủ được lợi.
Có điều Dương Thiên hơi nghi hoặc một chút, tại sao Man Chủ lại nói là “bảo tàng”, phải chăng có sự sai biệt giữa thông tin mà hắn nhận được sao?
Liếc mắt nhìn sang Hà Tuyết Nguyệt, nàng còn không đợi Dương Thiên lên tiếng mà lập tức truyền âm tới.
“Ta không rõ ràng, chỉ biết ở trong đó có một vật.”
Dương Thiên gật gù, Bất Diệt Chi Tâm cũng lên tiếng.
“Hẳn là chỉ có một vật mà thôi, cảm nhận của ta sẽ không sai!”
Dương Thiên trầm ngâm, rồi hỏi lại Man Chủ.
“Man Chủ chắc chắn ở trong đó là bảo tàng chứ?”
Man Chủ khẽ vẩy mi mắt một cái, cũng không trả lời Dương Thiên mà hỏi lại.
“Vậy theo ngươi thì nên phân phối như thế nào?”
Quả nhiên là lão cáo già, sẽ không để cho bản thân mình bị thiệt chút nào cả. Đối với những thứ không chắc chắn thì lão sẽ để Dương Thiên chủ động, sau đó đòi về quyền lợi của mình.
Dương Thiên híp mắt, cười như không phải cười mà nói.
“Ta thật không biết ở bên trong có gì, chi bằng...cứ hợp tác lấy được đã. Về phần phân chia có thể dùng tài đến để chia đều?”
Man Chủ cười lớn, phất tay lấy ra một tấm giấy nói.
“Ha ha sảng khoái. Như vậy cũng không phải một ý kiến tồi. Ngươi có thể làm chủ chứ?”
Dương Thiên đọc lướt qua nội dung, trong lòng không khỏi chửi thầm.
Lão hồ ly giỏi lắm, đến cả Huyết Khế cũng chuẩn bị đầy đủ rồi.
Điều chỉnh một chút nội dung hợp tác, Dương Thiên nhỏ máu lên trên đó, đương nhiên ở phần cuối của Huyết Khế cũng theo tinh thần ý niệm của Dương Thiên điều khiển mà hiện ra một cái mặt trời.
Man Chủ thấy vậy liền cười nhẹ, nhỏ máu ký kết đồng thời cười nhẹ nhìn sang Hà Tuyết Nguyệt mà nói.
“Vậy còn vị đạo hữu này…”
Hà Tuyết Nguyệt cũng không ký vào Huyết Khế, chỉ hời hợt nói.
“Không cần thiết, hắn có thể đại diện.”
Man Chủ bật cười nói với Dương Thiên.
“Thật thú vị, không biết hai vị ở trong thế lực như thế nào mà huyền chân cảnh có thể đại diện cho cả một vị Chuẩn Vương.”
Dương Thiên hơi giật mình với lời nói này nhưng sắc mặt không đổi, Hà Tuyết Nguyệt cũng không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nói.
“Nhật Nguyệt Các, Nguyệt Chủ Lãnh Nguyệt.”
...
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.
Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.
Cùng tham gia thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky
Khí con người ta căng thẳng thì nên đọc truyện hài hước vô sỉ