Thế giới trong mắt của Lệnh Vô Cực đột nhiên thay đổi, trở nên chỉ còn hai màu đỏ và trắng, đồng thời, trong không khí còn không ngừng lơ lửng những hại bụi đỏ li ti, hết sức quỷ dị.
Rống!!!
Song Dực Huyết Hầu gầm lên một tiếng, thân thể giống như bị nấu chảy, hóa thành chất bán rắn giống như thạch, hòa nhập vào cơ thể của Lệnh Vô Cực. Hoặc nói đúng hơn là Lệnh Vô Cực thay thế vị trí trái tim của Song Dực Huyết Hầu, toàn thân bị Song Dực Huyết Hầu bao bọc lại.
Oanh!!!
Song Dực Huyết Hầu dậm chân vào mặt đất, thân hình lao vút lên cao, đồng thời đôi cánh vung mạnh, toát ra hàng chục lưỡi đao.
Chân linh thuật: Hấp Huyết Chi Nhận.
Đùng! Đùng! Đùng!
Bầu trời như bị nhuộm đỏ, ánh đỏ chiếu rọi cả một vùng trời, từ không gian trống trải, một bóng hình lao nhanh ra ngoài, vừa lao ra vừa không ngừng huy động đao của mình ngăn chặn lại hấp huyết chi nhận.
Đó chẳng phải ai khác, chính là Dương Thiên.
Dương Thiên không nghĩ đến Lệnh Vô Cực có thể nhìn được tung tích của mình nhưng cũng không nghĩ nhiều, toàn lực tránh khỏi Hấp Huyết Chi Nhận. Dương Thiên nghiêng đầu, một lưỡi nhận lướt ngang qua gò má, vạch phá ra một vết thương nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không chảy ra bất cứ giọt máu nào.
Dương Thiên chỉ cảm thấy gò má của mình như bị rút khô, bất cứ lúc nào cũng có thể mục nát nhưng theo máu tươi từ nơi khác chảy tới, gò má nhanh chóng trở lại bình thường.
Có thể hút đi máu tươi.
Công kích này quá là quỷ dị, chỉ cần bị cắt trúng là sẽ bị hút đi một lượng máu cực lớn, nếu không phải Dương Thiên chỉ bị quệt nhẹ mà bị đánh trúng chính diện thì có khả năng bị hạ gục ngay phát chém đầu tiên cũng nên.
Nhưng Dương Thiên cũng không có thời gian đi phản ứng, bởi vì Song Dực Huyết Hầu đã giết đến. Song Dực Huyết Hầu có ưu thế bay lượn trên bầu trời cho nên không chiến là một lựa chọn hết sức ngu ngốc, Dương Thiên lấy tốc độ cao nhất lao thẳng xuống sàn đấu, đồng thời kêu gọi Song Đầu Bạch Hầu chặn đường.
Song Dực Huyết Hầu lại không ngu ngốc, lập tức vòng qua Song Đầu Bạch Hầu, đối đầu một chưởng rồi lao thẳng về Dương Thiên. Dương Thiên xoay người, ngưng hiện ra một khối cầu bao quanh thân mình, mong muống chặn lại tấn công của Song Dực Huyết Hầu.
Oanh! Oanh! Oanh!!!
Giống như sấm động chớp giật, từng tiếng nổ đùng đoàn vang lên không trung. Song Dực Huyết Hầu hóa thành một đường tàn ảnh màu máu đuổi sát Dương Thiên, từng quyền từng quyền đánh xuống, đêm hắn đánh thẳng vào sàn đấu nhưng cũng không có dấu hiệu ngừng tay, từng quyết chút xuống chấn động cả bầu trời.
Rống!!!
Uỳnh!
Song Đầu Bạch Hầu lao tới, tung ra một cước, đem Song Dực Huyết Hầu đá lui hơn trăm mét mới có thể ngưng lại được thế tấn công của Huyết Hầu nhưng thảm trạng của Dương Thiên thì có chút thái quá.
Song Dực Huyết Hầu mặc kệ cho Song Đầu Bạch Hầu đá văng mình cũng phải đánh vào Dương Thiên là có nguyên do, chỉ thấy Dương Thiên nằm giữa sàn đấu, hai tay tay chân khô quắt như que củi, chỉ còn da bọc xương, thậm chí pha thêm chút xám trắng không có chút sinh cơ nào.
Dương Thiên híu sâu một hơi, trái tim nhảy lên từng tiếng vang vọng đất trời. Theo từng tiếng tim đập xuống, một luồng máu nóng hổi lập tức chạy khắp toàn thân, không ngừng “bơm căng” lại tứ chi của hắn, không đến mười giây đồng hồ, Dương Thiên đã khôi phục lại được chân tay của mình.
Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt như điện nhìn về phía Lệnh Vô Cực. Tên này này mạnh thật đấy, hắn đã dùng gần như toàn bộ lực lượng ra rồi nhưng không nghĩ đến lại bị đánh thành “trọng thương” thế này.
Vết thương vừa rồi không nhẹ đâu, nếu như không có thân thể của Dương Thiên trở nên có chút đặc thù sau khi rời khỏi Tiên Long Bí Cảnh thì còn lâu mới có thể đứng dậy được nhanh như thế.
Mà sau khi hồi phục lại thì năng lực hành động của hắn cũng bị giảm đáng kể, lúc này mà sử dụng Trảm Quang thì cùng lắm Dương Thiên chỉ có thể chém ra được sáu mươi mấy kiếm mà thôi.
Lập tức bị “gọt” đi nhiều chiến lực như thế thì gọi là trọng thương cũng không sai chút nào.
Dương Thiên cảm thấy đánh đến như thế là đủ rồi, tiếp tục đánh nữa thì hắn lại phải tung ra lá bài tẩy của mình, đến lúc đấy lại bị Thanh Vân Tông đập chết trong đêm cũng nên.
Chỉ thấy Dương Thiên chậm rãi ngồi xuống, hai tay chống xuốn sàn đấu, một cỗ rung động kỳ dị từ trên hai chiếc nhẫn trên tay truyền ra ngoài, lan tỏa vào trong mặt nước của sàn đấu.
Uỳnh!!!
Đột ngột, một cột nước đường kính hơn trăm mét từ mặt sàn đấu bắn thẳng lên trời, vị trí bùng nổ là ở dưới chân của Lệnh Vô Cực, khiến cho hắn còn không kịp phản ứng thì cơ thể đã cách sàn đấu hơn nghìn mét.
“Chuyện gì?”
Mai Vạn Pháp đứng phắt dậy, ánh mắt bất thiện nhìn về Vân Trung Lâu. Vân Trung Lâu cũng lóe lên vẻ kinh nghi nhìn về phía tam trưởng lão Thanh Vân Tông. Tam trưởng lão cũng không giữ nổi bình tĩnh, một mặt mờ mịt nhắm mắt cảm ứng đại trận.
Lão vẫn cảm nhận được mình nắm quyền kiểm soát đại trận nhưng có một lực lượng khác đang điều khiển sức mạnh ở khu vực sàn đấu. Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị tiến hành cưỡng ép cắt đứt lực lượng kia, lão lướt qua cũng hiểu là Dương Thiên đang giở trò.
Nhưng lão chưa giành lại được quyền khống chế đại trận thì Dương Thiên đã ra chiêu tiếp theo, chỉ thấy một vòng xoáy to lớ ở trung tâm võ đài đang nhanh chóng hình thành, xoáy nước cuồn cuộn tạo ra một lực lượng khổng lồ dần dần vặn vẹo huyền khí của cả khu vực trên bầu trời.
Một quả cầu nước nhanh chóng được hình thành ở khu vực trung tâm vòng xoáy, trên không trung cũng tạo thành một xoáy gió vừa vặn kéo Lệnh Vô Cực vào đó.
“Kết thúc!”
Dương Thiên lẩm bẩm một câu, quả cầu nước giống như tên lửa rời bệ phóng, lao thẳng vào Lệnh Vô Cực, không cho Lệnh Vô Cực bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát lớn chấn động thiên không, một bàn tay che khuất bầu trời đột nhiên hình thành, chắn ngang trước mặt Lệnh Vô Cực.
Oanh!!!
Một tiếng nổ kinh thiên lan tràn nhưng uy lực chỉ như gió thoảng lướt qua, hoàn toàn không gây nên gợn sóng. Khối cầu nước bị bàn tay khổng lồ bóp diệt, không thể gây ra chút thương tổn nào.
“Tiểu tử, ngươi dám gian lận.”
Mai Vạn Pháp một tay lôi kéo Lệnh Vô Cực, tay còn lại vô tình ấn xuống, cự thủ sụp đổ bầu trời, che khuất thái dương ầm ầm hạ xuống, võ đài bị ép rung động đến băng diệt.
Dương Thiên cảm thấy một sức nặng khổng lồ đang đề nặng lên thân thể mình, mỗi một giây qua đi thì sức nặng lại nâng lên gấp mấy chục lần, cơ thể của Dương Thiên đứng ở bên bờ bị ép nổ, thậm chí còn không cần cự thủ hạ đến thì cơ thể của Dương Thiên sẽ trở thành sương máu.
Phừng! Phừng!
Hắc khí cùng huyền khí đỏ rực nổi lên quanh thân của Dương Thiên, huyền khí xoay tròn hai màu đen đỏ hình thành một khối cầu bao bọc quanh cơ thể, muốn chống chọi với áp lực này nhưng hiệu quả cũng không tốt đi đâu cả.
Huyền linh cùng huyền văn từ đại trận nổi lên, hỗ trợ thêm một chút, mặc dù như muối bỏ biển không đủ chống chọi Mai Vạn Pháp.
Có điều Dương Thiên vẫn như cũ đứng thẳng tắp, cơ thể trùng xuống nhưng tuyệt không khom lưng uốn gối, ánh mắt bình lặng nhìn về phía Mai Vạn Pháp.
“Ngươi có bằng chứng ta gian lận không?”
Âm thanh của Dương Thiên cũng không che lấp, tiếng nói hùng hồn lan xa, bao quát khuôn viên toàn bộ bán đảo cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đây là Dương Thiên lợi dụng huyền trận để phát ra tiếng nói cho nên mới bao phủ mạnh mẽ như thế.
Nhưng cũng chỉ có thể nói dứt lời, tam trưởng lão đã khống chế lại đại trận, cắt đứt ảnh hưởng của Dương Thiên. Ngoại trừ lao bảo vệ quanh Dương Thiên ra thì Dương Thiên không thể thao tác lên đại trận nữa rồi.
Mai Vạn Pháp hừ lạnh một tiếng, không có ý định nói lý lẽ với Dương Thiên, cự thủ áp sát, chuẩn bị đem Dương Thiên đánh nát cùng với võ đài.
Huyền phủ cảnh tứ trọng chính là khủng bố như thế, mỗi một đòn đều đủ hủy diệt khu vực lên đến hàng chục dặm.
Dương Thiên câu thông Bất Diệt Chi Tâm, hạ thấp Trấn Ngục Lôi Phạt, chuẩn bị mượn dùng sức mạnh của lão để phản công. Theo lời Bất Diệt Chi Tâm thì lần này không giống trong Tiên Long Bí Cảnh, lão cũng chỉ có thể trợ giúp Dương Thiên có được sức mạnh ngang ngửa Chuẩn Vương thôi.
Nhưng Chuẩn Vương đã đủ tung hoành nơi này rồi. Đến lúc đó trực tiếp cướp luôn bảo vật kia chứ còn sợ gì nữa.
Lúc đó việc đầu tiên đó chính là lấy một chưởng tát chết Mai Vạn Pháp mới được, đối với kẻ muốn giết mình thì Dương Thiên sẽ không bỏ qua đâu.
“Hừ!”
Ngay khi Dương Thiên chuẩn bị mượn lực, hắc khí cũng bắt đầu lan tràn ra linh hải, đột nhiên một tiếng hừ lạnh từ bốn phía vang lên, tiếng hừ không thể nghe ra đầu nguồn ở đâu nhưng ngữ khí băng lãnh của nó giống như đem linh hồn của người khác giam vào hầm băng, giá lạnh đến tê cả da đầu.
Băng!
Gần như ngay tức khắc, cự thủ che trời hóa thành một khối băng khổng lồ sau đó vỡ tan, từng mảnh băng long lanh trong nắng, mỏng nhẹ như giấy phiêu tán trong không khí.
Không khí đột ngột se lạnh.
…