Huyền Linh Ký

Chương 349: Lâm Gia Hủy Diệt (1)




“Ngươi không thích hợp.”
Lâm Chính Vương híp mắt nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía Song Đầu Bạch Hầu cùng Dương Thiên. Dương Thiên khẽ nhếch miệng, cũng không đáp lại lời nào. Mỗi phút mỗi giây Dương Thiên đều không ngừng mạnh lên cũng không phải là nói điêu.
Sức mạnh của Dương Thiên rất lớn nhưng hắn không thể khống chế một cách hoàn hảo cho nên không phát ra được hoàn toàn sức mạnh của mình, cho nên mỗi giây mỗi phút Dương Thiên đều không ngừng rèn luyện sức khống chế của mình, qua đó tối ưu hóa chiến lực của bản thân.
Chưa kể...từ trận chiến trước đã qua gần ba tháng, Dươn Thiên đời nào lại chịu dậm chân tại chỗ cơ chứ. Từ chiến lực ngang ngửa với huyền chân cảnh ngũ trọng, Dương Thiên cũng không biết mình đã tiến bộ đến mức nào rồi.
Song Đầu Bạch Thạch Hầu nắm chặt nắm đấm, nắm tay giống như một tòa núi nhỏ đấm thẳng xuống Lâm Chính Vương. Lâm Chính Vương híp mắt, huyền linh của lão là Hoàng Kim Long Nghĩ rống lên một tiếng, hai tay khiêu động ra phía trước, trong phạm vi mười mét quanh thân lão hình thành một vòng tròn nửa trong suốt màu vàng kim, tỏa ra ánh sáng lấp lóe.
Chân linh thuật: Đại Địa Thủ Hộ.
Rầm!!!
Màn sáng chấn động, hàng loạt vết rạn nứt lan tỏa giống như mạng nhện trên tấm kính, chỉ một đòn mà Đại Địa Thủ Hộ gần như bị phá. Có điều chung quy là chặn lại công kích của Song Đầu Bạch Thạch Hầu. Hơn nữa các vết rách kia nhanh chóng khôi phục, giống như chưa bao giờ bị tổn hại vậy.
Song Đầu Bạch Thạch Hầu liên tục tung ra mười mấy đòn, mỗi đòn giống như một viên thiên thạch đập xuống, đáng tiếc đều không thể phá mở lớp phòng ngự này.
Ở trong Đại Địa Thủ Hộ, Hoàng Kim Long Nghi tiếp tục đong đưa mấy chi của mình, một vầng sáng hội tụ ở trước người của Hoàng Kim Long Nghĩ, vầng sáng càng ngày càng lớn, phát ra uy năng cực kỳ cuồng bạo, giống như mặt trời rực rỡ.
Song Đầu Bạch Thạch Hầu lui nhanh, nó cảm nhận được uy hiếp từ đòn này, uy năng cực kỳ khủng bố, hoàn toàn có thể đánh nó trở thành trọng thương. Nhưng mà tốc độ của Song Đầu Bạch Thạch Hầu cũng không thể thoát khỏi chùm sáng này.
Chân linh thuật: Long Hống.
Vầng sáng giống như hóa thành một quả tên lửa, lao thẳng đến trên người của Song Đầu Bạch Thạch Hầu. Vầng sáng di chuyển cực kỳ nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ của huyền chân cảnh ngũ trọng.
Quảng Cáo
Rống!!!
Song Đầu Bạch Thạch Hầu rống lên một tiếng, hai tay chập lại, huyền khí toàn thân vận chuyển va chạm cùng vầng sáng này một cái.
Uỳnh!!!
Trời đất rung chuyển, bầu trời giống như vỡ toác. Mặt đất của toàn bộ Lâm Gia bị thổi tung lên, từ trên cao nhìn xuống giống như một đóa hoa nở rộ trên mặt đất.
“Huyền chân cảnh ngũ trọng?”
Dương Thiên nhíu mày, không nghĩ đến lão già này lại ẩn giấu tu vi. Kể cả trong tình báo cũng không ai biết được lão là huyên chân cảnh ngũ trọng cả, thật sự giấu kỹ đến sợ.
Bụi mù tiêu tán, Song Đầu Bạch Thạch Hầu hiện ra trên không trung, hai tay đều mất đi nửa bàn tay, đồng thời cơ thể lỗ chỗ những lỗ thủng, huyền khí không ngưng bốc hơi ra ngoài giống như vết thương đang chảy máu.
Lâm Chính Vương cười to.
“Quả nhiên không thích hợp, không giống với huyền linh thông thường. Nhưng mà cũng không quan trọng, dám xâm phạm Lâm gia ta thì đều phải chết.”
Hoàng Kim Long Nghĩ thoáng cái giết ra ngoài, tốc độ lên đến gấp ba lần âm thanh mà tấn công Dương Thiên. Cánh tay của Hoàng Kim Long Nghĩ cũng không quá lớn, ít nhất là hơi mỏng manh khi so với cơ thể của nó, nhưng cánh tay này giống như ống thép, toát ra sắc bén lạnh lẽo.
Dương Thiên nâng lên khuôn mặt, ánh mắt lóe lên một cái liền bị cánh tay của Hoàng Kim Long Nghĩ va chạm, đánh nát thân trên, chỉ còn lại hai bên đầu gối trở xuống, đồng thời phần cơ thể này cũng nhanh chóng hóa thành khói đen tiêu tán.
“Ảo ảnh?”
Lâm Chính Vương nheo mắt nhìn về phía Dương Thiên biến mất rồi lại nhanh chóng nhìn sang Song Đầu Bạch Thạch Hầu. Trong tầm mắt của lão, Song Đầu Bạch Thạch Hầu đang nhanh chóng hồi phục, trở lại giống như chưa từng bị thương.
“Thật quỷ dị.”
Quảng Cáo
Lâm Chính Vương thầm than nhưng động tác của huyền linh lại không chậm chút nào, lập tức tấn công đến. Huyền linh thông thường ở trong trạng thái chiến đấu thì khi thụ thương cũng không thể hồi phục như thế được, trừ khi sử dụng huyền linh thuật. Bời vì điều này dính dáng đến kết cấu chân ý khi kích phát trạng thái chiến đấu.
Huyền linh thụ thương cũng sẽ không chết đi, bởi vì khi bị thương quá nặng thì huyền giả có thể triệu hồi nó trở lại linh hải, sau khi tĩnh dưỡng khôi phục hoàn toàn thì lại trở về bình thường. Còn nếu trọng thương mà vẫn cố gắng chống đỡ, bị người đánh tan chân linh thì cực kỳ khó khôi phục, thậm chí là hoàn toàn tử vong.
Hoàng Kim Long Nghĩ không sử dụng huyền linh thuật mà trực tiếp sử dụng thân thể tiến công, sáu chân giống như những mũi thương sắc nhọn xuyên thủng vạn vật. Ở trong cùng cảnh giới thì huyền linh loại kiến xếp rất cao về mặt lực lượng, Long Nghĩ càng là một trong mấy loại huyền linh có lực lượng lớn nhất.
Bốn chân dùng để tiến công, cả bốn chân cùng đánh về một điểm, sức mạnh mà nó mang theo có thể ước lượng lấy đôi chút. Song Đầu Bạch Thạch Hầu cũng không chịu yếu thế, hai tay nắm chặt, cứng đối cứng với bốn chân của Hoàng Kim Long Nghĩ.
Oanh!!!
Va chạm kịch liệt, Song Đầu Bạch Thạch Hầu bị đánh lui ba bước, đạp vỡ cả cửa lớn của biệt viện mới có thể ngừng lại được, hai nắm đấm đã bị xuyên thủng lỗ lớn, huyền khí nhanh chóng chảy xuống muốn tẩm bổ lại phần vừa bị xuyên thủng.
Hoàng Kim Long Nghĩ bám theo không bỏ, không có ý định để cho Song Đầu Bạch Thạch Hầu có thời gian thở dốc, sử dụng hai đôi chân mạnh mẽ không ngừng bùng phát ra lực tấn công kinh người.
Mỗi một đòn đánh ra đều mang theo lực lượng cuồn cuộn bóp méo cả không khí, từng tiếng nổ vang cùng song xung kích lật tung cả biệt viện, khung cảnh chiến đấu kéo dài mấy dặm trong nội bộ Lâm gia.
Kịch liệt là thế nhưng bên ngoài tuyệt nhiên không thể nghe thấy bất cứ một tiếng động nào, có chăng chỉ có thể trông thấy một đám bụi mù mịt che phủ Lâm gia chứ không hề biết bên trong có chuyện gì. Mọi người đều đang hướng ánh mắt về phía Bàn gia cùng thành chủ chứ không có nhiều người trông thấy tình huống của Lâm gia cả.
Mà người ta còn mở ra cả đại trận phòng thủ rồi, rõ ràng ngăn cách người bên ngoài, không muốn người ngoài đến can thiệp chuyện trong nhà. Lâm gia ở Nam An thành có thể nói là khá “độc lập”, giao hảo với các gia tộc khác cũng chỉ ở mức xã giao thôi chứ không có quan hệ thân thiết nào.
Dù sao tham vọng của Lâm Chính Vương quá lớn, huyền chân cảnh ngũ trọng mà còn ẩn nhẫn đến tận bây giờ thì đủ hiểu là lão muốn súc thế chờ đợi, đến khi vượt qua Bàn gia, Triệu gia, Lý gia thì mới xuất hiện, trở thành bá chủ mới của thành trì này.
Dương gia quanh năm không quản sự vụ, Hoàng Khắc làm thành chủ cũng không thêm quản các gia tộc tranh đấu thế nào, lão chỉ cần thành trì ổn định thì ai lên làm bá chủ cũng như nhau. Cho nên Lâm gia mới mưu đồ từ gia tộc bậc trung chuyển mình một cái thành gia tộc bá chủ mà không lo lắng sẽ bị Dương gia hay Thành Chủ “chấn chỉnh”. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Đứng trước công kích như vũ bão của Hoàng Kim Long Nghĩ, Song Đầu Bạch Thạch Hầu cũng không thể không né tránh, mong muốn lấy xảo phá lực nhưng không thể nào tìm ra được kẽ hở giữa bốn cái chân của Hoàng kim Long Nghĩ, chỉ có thể không ngừng lui lại.
Quảng Cáo
“Ha ha, Tinh Chủ cũng chỉ có thế. Chi bằng giao Tinh Võng cho ta đi, để nó ở trong tay một kẻ như ngươi chẳng phát triển nổi đâu.”
Lâm Chính Vương càng đánh càng đắc ý, trông thấy Hoàng Kim Long Nghĩ đuổi đánh Song Đầu Bạch Thạch Hầu liền khiêu khích một câu.
Dương Thiên hơi nhếch lên, lẩm bẩm quát khẽ một câu “Mở”, hắc khí bốc lên quanh thân Song Đầu Bạch Thạch Hầu, hắc khí cuồn cuộn dần dần nhuộm đen một nửa thân thể của Song Đầu Bạch Thạch Hầu.
Bên trái bao gồm một đầu cùng một nửa thân thể hắc khí như uyên, thâm sâu lãnh tĩnh. Một nửa bên phải quang huy rực rỡ thần thánh khiến lòng người ấm áp rạo rực.
“Chân linh thuật: Ma Ảnh Phân Thân”
Dương Thiên quát khẽ một tiếng, Song Đầu Bạch Thạch Hầu giống như thực hiện phân tách cơ thể, từ một chia thành hai, một bên hóa thành Bạch Thạch Hầu một bên hóa thành Hắc Ảnh Hầu, khí tức hùng hồn không chia hơn kém.
Hai con huyền linh khổng lồ ngoại hình giống hệt nhau, chỉ khác một chút về màu sắc, ăn ý đến khó tả, đồng thời vươn tay đỡ được hai chân của Hoàng Kim Long Nghĩ, hai tay còn lại đồng thời nắm thành quyền mà đánh ra.
Đông!!!
Hoàng Kim Long Nghĩ kịp thời thu tay bắt chéo tạo thành thế phòng thủ, nhưng lực lượng của song hầu giống như một ngọn núi lớn, đánh vào trên cơ thể của Hoàng Kim Long Nghĩ, đem nó hất bay ngược về sau mấy trăm mét, hình thể to lớn lướt qua trên không trung thổi tung đống đổ nát phía dưới, dọn ra một đường rãnh trống trải sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.