Huyền Linh Ký

Chương 323: Thiên cơ như kỹ nữ?




Không gian tràn ngập sương mù trắng đục đột ngột ánh lên một ánh đỏ chói, giống như mặt trời đột ngột rơi xuống mặt đất, đỏ rực chói sáng cả một vùng.
Mọi người kinh hãi liếc nhìn lên trên không trung, một quả cầu lửa to lớn đang chậm rãi thiêu rụi sương mù, xé rách không gian mờ ảo mà lao thẳng xuống mặt đất, tốc độ nhanh đến khó tin.
Đám người kinh hãi trừng lớn hai mắt nhìn “mặt trời” rơi xuống đầu mình, trong lúc bối rối bỏ chạy tứ tán.
Huyền linh thuật: Thiên Hỏa Giáng.
Quách Kỳ mặc dù cảnh giới không cao nhưng huyền linh thuật lại hết sức bá đạo, đòn Thiên Hỏa Giáng này cũng được tính là công kích mạnh nhất của nàng, huyền chân cảnh cũng không dám đón đỡ trực diện đâu, một đòn xuống là cháy đến tro cốt không còn ngay đấy.
Uỳnh!!!
Chấn động kinh thiên nổ tung, trên mặt đất thình lình xuất hiện một cái hố sâu ba mươi bốn mươi mét, mặt đất tạo thành miệng hố rộng gần trăm mét rồi thu hẹp lại về phía đáy.
Bốn năm tên huyền biến cảnh xấu số không kịp chạy thoát, dưới sức nóng kinh người bắt đầu tự phát hỏa sau đó dần dần bị quả cầu lửa không lồ nuốt gọn, tro cốt cũng không còn lại mảnh nào.
Mấy tên nhanh chân chạy thoát thì cũng bị xung kích thổi bay xa mấy trăm mét, miễn cưỡng đứng vững được gót chân, trên cơ thể gặp phải chút tổn thương nhẹ nhưng không đáng ngại, chỉ có khuôn mặt hoảng hốt nhìn về phía xa.
Áo choàng kín thân đỏ như máu phấp phới tung bay giữa làn sương dày đặc, khí thế trên thân có một loại vận vị kỳ lạ khiến người run rẩy trong lòng, giống như sâu kiến ngưỡng vọng thần long, uy nghi cao lớn đến không thể tưởng tượng nổi.
Quách Kỳ xuất hiện ở trước mặt Cơ Văn Đào, ánh mắt lấp lóe giống như chứa đựng chư thiên tinh thần, thông thấu vạn cổ, giám sát biến chuyển của thời đại, khóe miệng của nàng nhếch lên, sát khí to lớn ào ạt xộc thẳng vào Cơ Văn Đào khiến cho đại não của hắn cương cứng, cơ thể không tự chủ được run lên, đạp đạp lùi về sau mấy bước.
Quách Kỳ quát lạnh.
“Ngươi rất thích nhìn những thứ không nên nhìn đúng không?”
Cơ Văn Đào nuốt một ngụm nước bọt, sau khi trấn tĩnh lại nhận ra được Tiểu Kỳ chỉ là ngũ biến kỳ, tâm lý lại lập tức được củng cố. Ánh mắt của Cơ Văn Đào trở nên lăng lệ khí thế trên người bùng nổ hừ lạnh.
“Tiểu chút chít mạnh miệng thật đấy! Người của Thiên Cơ Môn làm việc còn chưa tới lượt ngươi chỉ trỏ.”
Cơ Văn Đào nói xong, trong mắt ẩn chứa tinh quang khiếp người đã muốn lao tới động thủ với Quách Kỳ. Thiên Cơ Môn chuyên đào tạo đám người theo đuổi thiên cơ đại đạo, cũng không phải hạng mạnh về chiến đấu nhưng sự chênh lệch to lớn giữa Huyền Chân Cảnh cùng Huyền Biến Cảnh thừa để Cơ Văn Đào tự tin.
Thiên Cơ Thú mở ra hình thái chiến đấu ở sau lưng của Cơ Văn Đào. Đây là một con kỳ thú, một mắt to tròn ở phía trung tâm, hai tay dài lêu nghêu, mỏng dẹt như kiếm, hai chân to lớn như cột đình, lại không có mũi miệng trông hết sức kỳ lạ.
Thiên Cơ Thú cũng không phải là yêu thú đặc thù nào mà một loại tên gọi chung cho các huyền linh của Thiên Cơ Môn sử dụng. Bởi vì cách tu hành đặc thù cho nên huyền linh của đám người này rất kỳ quái, thiên hình vạn trạng. Về phần huyền linh thuật lại rất giống nhau, gần như ai cũng sở hữu những huyền linh thuật như nhau cả, có thể nói đây là một đặc thù của Thiên Cơ Môn.
Quách Kỳ nhếch miệng, quanh thân bùng lên hỏa diễm đỏ như máu thiêu đốt lên không khí nóng rực, khóe miệng nhếch lên nói. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Ngày đêm đều muốn đi vào đi ra thăm dò tường tận. Các ngươi nghĩ thiên cơ là kỹ nữ hay sao?”
Bá đạo!
Ngang ngược bá đạo!
Cơ Văn Đào có thể nhận ra được Quách Kỳ có vận vị của “thiên cơ sư”, cũng có nghĩa là “đồng nghiệp” thăm dò thiên cơ. Thông thường những người như thế rất ít dám tuôn lời bất kính với thiên đạo, sơ xảy một cái là lực lượng phản phệ ngay thôi. Nhưng Quách Kỳ dám ngang nhiên quát lớn như thế khiến cho Cơ Văn Đào giật này cả mình, khó mà bình tĩnh được.
Thiên Cơ Sư tu luyện khác với người thường, không tu huyền khí, không ngộ chân ý lại thông thẳng đại đao. Thông qua trao đổi đồng giá nhìn đến quang cảnh mà người thường không thấy được, tiếp cận lấy thiên đạo, đánh cắp lấy khí vận để cho bản thân sử dụng. Con đường này chông gai gập ghềnh, khó vào khó đi, trắc trở vô cùng.
Lại còn bị thiên đạo mang thù, dễ tạo ngộ ghét bỏ cho nên cực kỳ ít người theo. Người theo thiên cơ đại đạo biết được càng nhiều thì càng sợ hãi thế sự, sợ hãi trời cao. Cơ Văn Bân không rõ tạo nghệ của Quách Kỳ nhưng vận vị của “Thiên Cơ Sư” đã hiển lộ ra ngoài, bị thiên đạo để mắt rồi lại còn dám nói nó “như kỹ nữ” thì đúng là không biết sống chết.
Nhẹ thì thiên lực phản phệ, khấu trừ tuổi thọ, cơ thể trọng thương, nặng thì huyền linh băng tán, thân tử đạo tiêu.
Có điều đợi nửa ngày cũng không thấy Quách Kỳ có sự vụ gì khiến cho Cơ Văn Bân nghi hoặc, muốn dùng “Vọng Khí Đồng Thuật” quan sát một phen thì một ánh lửa đỏ chói bắn thẳng vào mặt hắn khiến hắn kinh hãi né vội, chật vật không thôi.
Quách Kỳ lanh lảnh tinh nghịch quát.
“Tiểu tặc không bằng cầm thú, tiểu cô nương mười mấy tuổi cũng nhìn trộm!”
Cơ Văn Bân:???
Đám người:???
Hồng Nguyệt Dao:???
Hồng Nguyệt Dao biết Quách Kỳ rất cổ linh tinh quái nhưng có nhất thiết phải cợt nhả đến thế không chứ, nói toàn mấy điều kỳ lạ. Còn tên kia thì có chuyện gì xảy ra không biết, suốt ngày thổ huyết chật vật hết chỗ nói, huyền chân cảnh gì mà yếu như sên, chẳng được tích sự gì cả.
Mà cũng may tên này yếu cho nên Hồng Nguyệt Dao mới trông thấy chuyển cơ, chứ không hai đánh ba thì nàng cũng không có nắm chắc gì cả. Ánh mắt của Hồng Nguyệt Dao trông về phía xa, nơi các chấn động cường độ cao liên tục truyền tới, Dương Thiên bại lui liên tục nhưng vẫn có thể cầm cự được chút thời gian nữa cho nên nàng vẫn không lo lắng, chưa kể Dương Thiên vẫn chưa tung toàn lực ra mà.
Hồng Nguyệt Dao yên tâm thối lui mấy trăm mét, sau đó ngồi xuống điều tức lại cơ thể. Tình hình chiến đấu vừa rồi mặc dù nàng thắng hiểm một nước, được lợi ích không nhỏ nhưng vẫn bị tổn thương khá lớn đấy, cần phải điều chỉnh một phen mới có thể giúp cho Dương Thiên được.
Cơ Văn Bân chật vật chỉnh đốn lại trang phục, lông mày nhíu chặt nói.
“Tại sao ngươi có thể sử dụng được huyền khí?”
Thiên cơ sư không thể sử dụng huyền khí, không thể ngộ đại đạo chân ý, đây chính là thiết luật, là sự đánh đổi cho sự biết quá nhiều, nhưng Quách Kỳ vừa sử dụng huyền linh thuật, rõ ràng không hợp lẽ thường, thậm chí còn mạnh một cách thái quá khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, dè chừng còn ẩn ẩn có chút kích động.
Quách Kỳ một mặt khinh bỉ nói.
“Đừng so sánh ta với đám trộm các ngươi.”
Cơ Văn Đào hừ lạnh, hắn cũng không phải loại ngu ngốc, sao lại không biết là Quách Kỳ mở miệng là tiêu khiển mình cơ chứ, chẳng thèm dài dòng làm gì, Thiên Cơ Thú vượt qua khoảng cách một trăm mét tới gần Quách Kỳ, hai tay như kiếm chém xuống.
Thiên Cơ Sư mặc dù không dùng huyền khí, nhưng quanh năm suốt tháng nhìn trộm thiên cơ rồi đánh cắp thiên lực cho nên huyền linh mạnh hơn đồng giai một chút, thủ đoạn công phạt không nhiều những vẫn có thể duy trì chiến lực ở mức giá trị trung bình.
Hơn nữa đối đầu với huyền giả sử dụng huyền khí thì thiên cơ sư có lợi thế đó là thiên lực của bọn hắn cực kỳ dồi dào, không phải là không bao giờ cạn, nhưng so với đồng cấp có thể duy trì lâu hơn rất nhiều.
Đã thế có chút thủ đoạn quỷ dị tác động lên khí vận của kẻ địch, khiến cho kẻ địch gặp những điều kiện bất lợi trong chiến đấu nữa. Nhìn chung thì thiên cơ sư yếu hơn đồng giai, không có huyền linh thuật băng thiên liệt địa, nhưng vẫn có thủ đoạn để người ta kiêng kỵ vô cùng.
Hai tay của Thiên Cơ Thú thậm chí còn không cắt chém vào cơ thể của Quách Kỳ, thứ mà nó nhắm đến chính là Khí Vận chi trụ của nàng. Hai tay này có thể cắt chém vào khí vận chi trụ, hiệu quả cụ thể không quá rõ ràng, nhẹ thì vận rủi thoáng hiện, nặng thì lập tức kéo tới tai kiếp, đem Quách Kỳ diệt sát tại chỗ cũng nên.
Quách Kỳ hừ lạnh một tiếng, mặt ngoài không thèm quan tâm đén thiên cơ thú, ánh mắt châm chọc nhìn vào Cơ Văn Đào. Nhưng Cơ Văn Đào có Vọng Khí Đồng Thuật nhìn thấy sự việc khác biệt với thường nhân liền quan sát kỹ càng lập tức sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy Khí Vận Chi Trụ của Quách Kỳ mờ ảo như sương, không thể trông thấy đầu cuối rõ ràng, lúc này lại có hỏa diễm đỏ như máu xen kẽ vào bên trong khí vận tri chụ, bốc cháy hừng hực, biến khí vận chi trụ thành một cái cột lửa thiêu rụi vạn vật.
Cơ Văn Đào sơ hãi quá độ, muốn điều chỉnh Thiên Cơ Thú ngừng công kích lại, nhưng đã quá muộn rồi, hắn trơ mắt nhìn hai tay của Thiên Cơ Thú chém thẳng vào biển lửa vô gian, giống như đưa giấy vào lò, hai tay bị ngọn lửa tiêm nhiễm, bốc cháy cuồn cuộn.
Thiên Cơ Thú gầm lên đau đớn, hai tay bốc lên hỏa diễm không ngừng lan rộng, thiên lực trong cơ thể của Cơ Văn Đào không ngừng bị rút đi, ào ào như thác đổ, khoảng cách bị rút cạn kiệt cũng không xa lắm.
Cơ Văn Đào không dám chậm chễ, hai tay bấm ra pháp quyết kỳ diệu, miệng phun một ngụm máu tươi về không trung. Bầu trời bỗng nhiên đen kịt, máu tươi hóa thành xanh xám tung bay rồi tiêu tán trên bầu trời.
Một cột nước từ trên mây đen đổ ập xuống, giống như hồng thủy vỡ đê mà vào, ào ào như thác đổ xối thẳng vào cơ thể Thiên Cơ Thú, cột nước xanh xám mang theo mùi tanh nồng đậm muốn đem hỏa diễm dập tắt.
Thật giống như truyền thuyết hô mưa gọi gió thần kỳ vô cùng.
Có điều ánh măt của Quách Kỳ trêu ngươi càng đậm, hai mắt híp lại một cách vui vẻ mà nói.
“Phụng Tội Ô Vũ không tệ, nhưng còn không đủ.”
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.