Huyền Linh Ký

Chương 297: Bắc tiến




“Dương..Dương tiểu hữu?”
Hạ lão run rấy chắn trước mặt Tiểu Xuân, lão nhìn chằm chằm Dương Thiên, không tự chủ được mà nuốt lấy một ngụm nước miếng lo lắng. Hình tượng Dương Thiên vừa bày ra thật sự khiến người ta quá kinh hãi.
Phất tay một cái đất mọc đầy chông, máu tươi trải khắp. Đầu người có thể quay ngược một trăm tám mươi độ, lại còn từ trong bàn tay lấy ra một thanh đoản kiếm, đoản kiếm lại hóa thành cung. Mặc dù Hạ lão không thấy tình cảnh của Mã công tử, nhưng lão cũng đoán được tám chín phần mười là tên kia bị Dương Thiên bắn chết rồi.
Hạ lão thời trẻ cũng xông pha trong thành Hồ Linh cho nên từng nhìn thấy không ít huyền giả tranh đấu, hắn lập tức liền biết được Dương Thiên là một huyền giả lợi hại, chẳng qua có phần lợi hại quá sức tiếp nhận của lão thôi.
“Hai người thu xếp rời khỏi đây đi.”
Dương Thiên cũng không tiếp tục dài dòng nữa, hắn giết chết hai người này thì Mã gia chẳng mấy chốc sẽ biết đến thôi, đến lúc đó Mã gia phái ra huyền chân cảnh đến thì sẽ phiền phức lắm.
Dựa theo Dương Thiên ước đoán thì Mã gia cũng chỉ có khoảng hai ba người là huyền chân cảnh thôi, hơn nữa chỉ là huyền chân cảnh nhất trọng đến nhị trọng là cùng. Thành Hồ Linh chỉ là một thành trì bình thường, chiến lực của các thế gia cũng sẽ không mạnh đi nơi nào cả.
Đừng nhìn Dương Thiên tiếp xúc với khá nhiều huyền chân cảnh mà nghĩ Huyền Chân cảnh rất nhiều, thực tế số lượng huyền chân cảnh vô cùng ít, dù sao đây cũng là một bước nhảy vọt về chiến lực cơ mà.
Cho nên Dương Thiên không hề muốn đối đầu với Huyền Chân Cảnh vào lúc này đâu, nếu có thể tránh thì tận lực tránh thôi.
Hai ông cháu lúc này vẫn chưa thể hoàn hồn nhưng biết sự việc cấp bách, cũng không dám chần chờ lâu, lập tức thu dọn một lượt. Nói thật là nhà cũng chẳng có gì đáng giá ngoài một đám thảo mộc ra, nhưng chạy nạn thì ai lại mang theo toàn bộ thảo mộc cho vướng víu làm gì chứ, cho nên hành trang của người chỉ có hai cái túi nhỏ mà thôi.
Quá trình thu dọn không đến năm phút đồng hồ, gấp gáp khẩn trương một chút là xong, khi hai chạy trở ra ngoài sân thì đã không thấy những người khác đâu nữa, chi có Dương Thiên đang đứng chờ ở ngoài thôi.
“Dương..tiểu hữu. Hiện tại chúng ta đi đâu?”
Dương Thiên cũng đã suy nghĩ vấn đề này liền lập tức trả lời.
“Ta có việc cần tiến về Trầm Hương Cốc, hai người có thể đồng hành cùng ta một đoạn, tới thời khắc an toàn rồi chuyển hướng cũng không muộn.”
Lão Hạ gật đầu, mặc dù không biết Dương Thiên tiến về Trầm Hương Cốc làm gì nhưng lão cũng không hỏi nhiều, đồng thời đi với Dương Thiên chính là lựa chọn an toàn nhất lúc này.
Trong lòng lão Hạ vẫn còn tồn tại sự đề phòng với Dương Thiên, từ bên ngoài cũng có thể nhận ra được sự xa cách khi lão nói chuyện. Nhưng đề phòng là một chuyện, không thể không nói rằng Dương Thiên chính là cây cỏ cứu mạng của hai ông cháu lão, không làm theo Dương Thiên thì có thể làm thế nào được.
Dương Thiên không để ý mấy thứ này, hai người cứu hắn một mạng, hắn cứu hai người một mạng, có thể nói là không ai nợ ai, không trái với lương tâm của bản thân, còn lại ra sao thì Dương Thiên mặc kệ.
Vì thời gian gấp rút nên Dương Thiên triệu hồi ra Song Đầu Bạch Thạch Hầu nắm lên hai ông cháu mà chạy hết tốc lực, mấy phút đồng hồ thôi đã chạy ra ngoài trăm dặm rồi. Việc di chuyển thể này cũng cực kỳ hao tổn nên sau đó cả ba di chuyển bình thường, nhằm thẳng phương bắc mà tiến lên.
...
Một ngày sau, cả ba đến được một tiểu trấn mới ngừng lại nghỉ ngơi. Hai ông cháu có vẻ phong trần mệt mỏi, còn Dương Thiên thì không có trở ngại gì, dù sao hai người kia đều chỉ là người bình thường.
Diện tích của Đường Đô so với Vân Lan hơi nhỏ một chút, nhưng cũng là đất đai bao la vô ngần, mỗi thành trì cách nhau ít cũng mấy trăm dặm nhiều khi lên đến cả nghìn dặm cũng không lạ.
Nhưng Đường Đô Vương Triều lại không bị yêu thú hoành hành, khu vực có thể bắt gặp yêu thú rất ít, chủ yếu là đối phó với hải thú ở mặt phía đông mà thôi. Cho nên cả đoạn đường này Dương Thiên không hề bắt được con yêu thú nào để di chuyển cả, tốc độ mới chậm đến như vậy.
Do không có yêu thú quấy phá cho nên các thành trì có diện tích cũng không quá lớn, đổi lại có rất nhiều thôn trang nằm lẻ tẻ cách xa thành trì, tiểu trấn mà Dương Thiên nghỉ lại cũng là hiện trạng như thế.
Cả ba quyết định nghỉ trọ lại một đêm rồi mới di chuyển tiếp, dù sao chạy suốt một đêm ngày dài rồi cũng mệt mỏi. Dương Thiên ở riêng một phòng còn hai ông cháu thì ở phòng bên cạnh, bầu không khí yên lặng khiến cho hai ông cháu nặng trĩu trong lòng.
“Ông nội, ta muốn nói chuyện với anh Thiên.”
Trong phòng riêng, Tiểu Xuân than thở cùng với lão Hạ. Nàng thấy Dương Thiên là người tốt, vì giúp nàng nên mới phải trốn chạy thế này cho nên sẽ không gây bất lợi gì cho nàng.
Lão Hạ thì lại nghĩ khác, huyền giả có địa vị cao thượng, sẽ không coi người bình thường ra gì cả. Hơn nữa thể chất của Tiểu Xuân không phải loại bình thường, nếu như Dương Thiên có ý đồ gì...vậy thì thảm rồi. Lão Hạ lắc đầu thở dài nói.
“Lòng người hiểm ác, chúng ta không thể không đề phòng được.”
Tiểu Xuân lẩm bẩm.
“Chúng ta có sức đề phòng sao?”
Lão Hạ trầm mặc. Đứng trước sức mạnh kinh khủng của huyền giả thì đúng là lão không có bất cứ tư bản nào để phản kháng cả, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có. Nhưng đề phòng...vẫn hơn là tự đem mỡ dâng miệng mèo chứ? Lão không thể tin Dương Thiên được, mặc dù Dương Thiên biểu hiện ra rất đáng tin. Đấu tranh tư tưởng một hồi lão mới hỏi Tiểu Xuân.
“Con định nói với hắn điều gì?”
Cả hai ai cũng băn khoăn không biết nói gì cho phải, là chủ động tách ra hay đợi người ta vứt bỏ đây, nếu như chủ động xin tách ra thì có làm phật lòng Dương Thiên khiến cho hắn trở mặt hay không. Nếu đợi Dương Thiên mở lời trước, liệu có bị nói là cố gắng ăn bám rồi bị đánh chết không. Mỗi một lời nói hay cử chỉ đều có nguy hiểm vô cùng lớn cho nên lão Hạ không muốn mạo hiểm.
Nghĩ lại cũng là bi ai của kẻ yếu, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, quyết định cái gì cũng lo sợ hậu quả đổ ập xuống, thật sự là đáng buồn.
...
Không bao lâu sau, Tiểu Xuân gõ cửa phòng của Dương Thiên. Dương Thiên hiện tại cũng không tu luyện mà đang nghiên cứu một chút huyền văn. Vừa luyện tập ngưng hình huyền văn ở trên bàn tay vừa tinh luyện huyền khí của bản thân, một công đôi việc. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Dương Thiên liền đem huyền văn tán đi mới bảo Tiểu Xuân bước vào.
Thật ra Tiểu Xuân vừa đến gần thì Dương Thiên đã cảm ứng được nàng rồi nên không có gì bất ngờ cả. Tiêu Xuân tiến đến chào hỏi một chút rồi ấp úng nửa ngày cũng không thể nói ra được, Dương Thiên lại lên tiếng trước.
“Tiểu Xuân, nếu hai người muốn rời đi thì ta sẽ không ngăn cản.”
Dương Thiên sao lại không biết lão Hạ không tin tưởng mình, đồng thời rất muốn rời đi càng nhanh càng tốt, chẳng qua sợ làm hắn phật ý mới không mở lời thôi. Dương Thiên cũng không bắt ép hai người, ơn cũng trả, giúp cũng đã giúp, hắn không có vấn đề gì.
Tiểu Xuân ấp úng, trong lòng loạn lên mà không biết làm sao, mãi mới mở lời được.
“Không..không phải. Ta..em...ta...”
Nàng hít một hơi thật sâu vào, hai mắt nhắm nghiền lại bật thốt lên một câu.
“Ta muốn theo anh học bản lĩnh.”
Một hồi lâu sau Tiểu Xuân thấy gian phòng quá yên tĩnh nên nàng chậm rãi hé mắt ra thấy Dương Thiên chăm chú nhìn mình, khiến cho nàng hơi rung lên một cái, khuôn mặt trở nên đỏ chót.
Giọng điệu của Dương Thiên có chút nghiêm nghị hỏi.
“Tại sao?”
Tiểu Xuân đã suy nghĩ vấn đề này kỹ càng nhưng nàng vẫn cẩn thận đáp lại từng li từng tí, rất sợ mình sẽ nói sai.
“Em muốn trở nên lợi hại để có thể bảo vệ ông nội, không bị kẻ xấu ức hiếp nữa.”
Dương Thiên gật đầu, hơi suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn hỏi vào vấn đề trọng điểm. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Máu của em là chuyện như thế nào.”
Tiểu Xuân hít sâu một hơi, giọng nói có chút run run nói ra.
“Ông nội nói đó là do thể chất của em đặc biệt, cơ thể sẽ toát ra mùi thơm của thảo mộc. Nghe nói người có thể chất đặc biệt thì tu luyện sẽ tiến triển thần tốc. Ngoài ra...còn có...”
Nói đến đây Tiểu Xuân lại ấp úng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Dương Thiên khuôn mặt lại đỏ hơn. Nhưng rất nhanh nàng lại nói tiếp, che giấu đi sự ngập ngừng.
“...nhưng thể chất của ta vẫn chưa khai mở hoàn toàn, chỉ có máu mới có mùi thơm. Hơn nữa máu của ta có tác dụng chữa trị thương tổn rất tốt.”
Dương Thiên gật gù, hắn cũng đoán ra được Tiểu Xuân có thể chất đặc biệt rồi, dựa theo nàng nói thì thể chất của nàng khá là thần kỳ, có thể chữa trị vết thương. Nhưng nghĩ kỹ lại thì có phần giống với một cây huyền thảo hình người đấy, chẳng trách mà Mã gia muốn bắt nàng lại.
Dương Thiên không quan tâm đến thể chất của nàng lắm, cũng không quá muốn thu lưu nàng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì người có thể chất đặc biệt cực kỳ hiếm hoi, vạn người có một, cho nên Dương Thiên định cho nàng một cái cơ hội. Hắn híp mắt hỏi.
“Vậy tác dụng phụ thì sao?”
Thể chất đặc thù cũng không hoàn toàn là chuyện tốt đâu đấy, cứ nhìn Dương Tiềm Ngạn bị giày vò thì biết. Được hưởng lợi từ thể chất đặc biệt thì cũng phải có sự đánh đổi, gánh chịu lấy tác dụng phụ kinh khủng của nó.
Mặt của Tiểu Xuân đã đỏ chót như trái ớt, mất thật lâu nàng mới cắn răng nói ra.
“Là..là..nếu..nếu..hoan ái với ta thì có thể..có thể..có thể..đột phá đại cảnh giới.”
Nói xong câu nói này Tiểu Xuân cũng phải lén liếc Dương Thiên một cái, chính cái thể chất này mới là nguyên do mà hai ông cháu nàng sợ hãi huyền giả. Nhưng Dương Thiên cũng không có biểu hiện gì cả chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ làm cho Tiểu Xuân thở phào trong lòng.
Thật ra Dương Thiên đang lục lọi thông tin trong đầu mình xem rốt cục loại thể chất này là gì. Dựa theo thông tin mà Tiểu Xuân cung cấp thì có khá nhiều chi tiết rồi nên tìm ra cũng không khó khăn chút nào, trước đây Dương Thiên từng nghiên cứu vấn đề này khi muốn giúp Dương Tiềm Ngạn mà.
Cuối cùng hắn cũng tìm đến một cái tên mang đầy đủ các yếu tố kia.
Hương Thảo Linh Thể.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.