Huyền Linh Ký

Chương 274: Chân linh thuật




Dương Thiên có thể cảm thấy rõ ràng bản thân mình khác biệt với hai người này, thân thể của hắn hết sức cường đại, bị ma khí thúc đẩy thành một loại dị dạng vượt xa nhân loại. Đổi lại hai người hết sức bình thường, chẳng qua đứng ở đó lại cho người ta cảm giác chúa tể tất cả, mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ cần một ý niệm, cẩy lớn mọc thành rừng, băng đá dâng thành núi, gió tuyết thổi cuồn cuộn. Còn Dương Thiên hoàn toàn không có khả năng đó, mọi thứ hắn có thể khống chế chỉ có thân thể của hắn mà thôi.
Có điều thân thể của Dương Thiên lúc này hết sức khác lạ, vượt xa khỏi hạn mức bình thường, bền chắc như kim cương, nặng nề như chì thiếc, ẩn giấu lực lượng cuồn cuộn bên trong, như một tòa núi lửa chuẩn bị bộc phát, huyết dịch cuồn cuộn không thua kém dung nham chút nào.
Trông thấy Lôi Kiếm Đại Tiên tấn công đến, Dương Thiên hơi chuyển động ý nghĩ một cái, hắc khí hóa thành một đôi cánh to lớn phía sau, đôi cánh khẽ động một cái, tốc độ lao đi còn nhanh hơn cả âm thanh.
Dương Thiên cảm thấy lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể, cũng không ước lượng được rõ ràng là mạnh bao nhiêu, toàn lực đấm ra một quyền, giống như đại bác khai nòng, lực lượng bạo tạc lan tràn toàn bộ không gian.
Lôi Kiếm Đại Tiên cũng không phải dạng vừa, khả năng chiến đấu thuộc vào đỉnh cấp, Lôi Kiếm ngăn chặn đòn đánh của Dương Thiên, đồng thời còn vòng qua bên cạnh, một kiếm bổ vào trên thân hắn.
Hắc khí của Dương Thiên giống như một bộ phận của cơ thể, Dương Thiên dù chưa thể phát huy tối đa diệu dụng, nhưng vẫn có thể vận hành mượt mà được. Hắc khí nhanh chóng hóa thành một lớp vảy giáp vô cùng dày, dễ dàng đón lấy một kiếm này, đồng thời hai tay đã vung đến tấn công Lôi Kiếm Đại Tiên.
Không phải là thân thủ của Dương Thiên không đủ, mà là do tinh thần ý niệm của hắn còn thấp, không thể theo kịp phản ứng của cơ thể, không thể bộc phát ra tốc độ tối đa được, cho nên rơi vào yếu thế.
Yếu thế thì yếu thế thật, nhưng Dương Thiên cũng không hoảng, bởi vì hắn không chỉ có một mình. Hà Tuyết Nguyệt lập tức phát động công kích, trong lúc giơ tay nhấc chân liền khiến cho tuyết vũ bay đầy trời, mỗi một bông tuyết lững lờ trôi, nhẹ nhàng như vô hại.
Nhưng chỉ cần Lôi Kiếm Đại Tiên đến gần một cái là những bông tuyết này lập tức nổ tung, rét lạnh thấu xương cùng với bạo tạc kinh người khiến cho Dương Thiên không khỏi rùng mình.
Lôi Kiếm Đại Tiên cậy nhờ vào sự thần dị của Lôi Kiếm, chiến đấu với hai người cũng chỉ hơi rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng không lộ ra bại cục, cả ba rơi vào tình trạng triền đấu.
Vừa đánh một trận liền là ba ngày ba đêm, Dương Thiên tinh thần cũng căng cứng hết sức, bởi vì cảnh giới của hắn vốn là rất thấp, miễn cưỡng thúc ép lên đến tình trạng có thể hủy diệt đại lục, nhưng không thể duy trì quá lâu được.
Để cho Dương Thiên ngoài ý muốn chính là thân thể không có vấn đề gì, nhưng tinh thần lại đau nhức vô cùng, cũng không biết tại sao lại như vậy. Đáng lẽ thân thể hắn đạt được cường hóa thì thân thể phải chịu áp lực chứ, đàng này lại là tinh thần chịu áp lực, thật sự khó hiểu vô cùng.
Khác vởi vẻ hơi đuối sức của Dương Thiên, hai người kia vẫn chiến đấu vô cùng vang dội, không có dấu hiệu nào muốn ngừng lại cả, mỗi người động một cái ý niệm là đại chiêu bao trùm, động một cái là lực lượng chấn động không gian, hủy diệt đại địa.
Cũng không biết đại địa này đã bị ba người bọn hắn đào sâu bao nhiêu mét nữa, nhưng nếu không có bức tường chắn kia thì có khi bí cảnh này cũng đã bị đánh nát bấy.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, sức mạnh to lớn thế này, nhưng cũng chỉ đủ để bức tường kia sinh ra gợn sóng thôi chứ chẳng thể làm tổn hại gì lên nó, cũng chẳng biết bức tường kia là do ai tạo thành mà có uy năng kinh khủng như thế.
Dương Thiên vừa liếc mắt đến bức tường, ý nghĩ cũng vừ ra khỏi đầu thì...răng rắc một tiếng, trên khe tường xuất hiện một khe hở đen kịt, giống như một vết nứt nối về phía không gian vô tận.
Dương Thiên:!!!
Trùng hợp thật đấy.
Dương Thiên trong lòng đậu đen rau muống một trận, định không quan tâm gì nữa vì vết rách kia đang nhanh chóng khép lại, hắn muốn tiếp tục chen chân vào trận đấu này. Nhưng Bất Diệt Chi Tâm đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu từ, đừng có mà đùa giỡn nữa, ngươi không có nhiều thời gian đâu.”
Dương Thiên chẳng hiểu ra sao, bên bọn hắn có hai người, chẳng lẽ còn không mài chết được tên Lôi Kiếm kia hay sao chứ. Nhưng Bất Diệt Chi Tâm dội ngay cho hắn một gáo nước lạnh.
“Tinh thần lực của ngươi không đủ, đã sắp sụp đổ rồi còn mạnh miệng à. Tốc chiến tốc thắng, nếu không ai cũng đừng mong sống ra khỏi đây.”
Dương Thiên khuôn mặt trở nên nghiêm trọng hơn, hắn thở dài nói.
“Nhưng mà ta cũng không có cách nào, cận chiến ta không đánh lại tên kia, hơn nữa còn cản trở thần thông của nàng.”
“Ngu ngốc! Dùng huyền linh thuật.”
Bât Diệt Chi Tâm bực tức nói, nếu không phải đang bị giam cầm thì hắn đã nhảy ra một tát đập chết Dương Thiên rồi, thật sự là ngu ngốc hết chỗ nói.
Dương Thiên bất đắc dĩ nói.
“Huyền linh thuật chỉ có thể dùng huyền khí để thúc đẩy, bọn nó đâu có ăn ma khí đâu.”
Không phải là Dương Thiên chưa từng thử dùng huyền linh thuật, nhưng huyền linh không có phản ứng chút nào nên hắn đành buồn bỏ thôi, nếu không cũng chẳng đến lượt Bất Diệt Chi Tâm nói.
Bất Diệt Chi Tâm nghiến răng giải thích.
“Ngươi có một con huyền linh đặc tính khá tiếp cận ma khí, chỉ cần uẩn dưỡng một chút là có thể gượng ép hấp thu vào, đương nhiên số lượng không thể quá nhiều, dù sao ma khí cũng không phải thứ huyền khí thấp kém có thể so sánh.”
Dương Thiên lập tức điều động Ảnh Yêu, quả thật sau khi đạt đến cấp ba đỉnh phong, Ảnh Yêu hơi bạo động một chút nên Dương Thiên khó mà bắt ép nó làm việc nọ việc kia.
Nhưng Ảnh Yêu có vẻ cũng không bài xích ma khí, sau ba ngày ở chung hình như còn hơi thích nghi, quả thật có thể hấp thu ma khí. Ma khí sau khi bị hấp thu, Ảnh Yêu lại trở nên cô đọng, đen bóng, ẩn ẩn có giấu hiện tiến giai.
Dương Thiên sợ hết cả hồn, lập tức đình chỉ hấp thu lại. Lúc này Ảnh Yêu mà đột phá thì chắc chắn sẽ gặp phải phản phệ ngay, lúc đấy giữ được mạng đã là tốt lắm rồi, nói gì đến chiến đấu nữa.
Nhưng có thể hấp thu một tí xíu ma khí như thế cũng đủ rồi, chỉ cần sử dụng huyền linh thuật làm môi giới điều động ma khí ra ngoài là đủ. Dương Thiên ý niệm vừa động, một cỗ lực lượng huyền diệu phát tán ra ngoài, ma khí chậm rãi vận chuyển, sau đó...không còn sau đó nữa.
Dương Thiên: “...”
Bất Diệt Chi Tâm: “...”
Đẳng cấp của Huyền Linh Thuật quá yếu, cỗ lực lượng huyền diệu kia chẳng thể điều động nổi ma khí. Dương Thiên lúc này mới nhận ra huyền linh thuật của mình mới chỉ đạt đến cấp bảy, còn chưa đạt đến cấp chín, yếu đuối là đúng rồi.
Mọi lần toàn dựa vào sự quỷ dị của Ảnh Hóa nên đẳng cấp thấp cũng chẳng xảy ra vấn đề gì, nhưng lúc này mới thấy được khuyết điểm của việc huyền linh thuật quá kém.
Thật sự là mất mặt!!!
Dương Thiên còn đang khổ sở tìm cách, mong muốn đạt được đột phá trong việc sử dụng huyền linh thuật thì oanh một tiếng, một cỗ ký ức đột nhiên đánh thẳng vào đầu hắn.
Trong đó hắn thấy hình ảnh của Ảnh Yêu hướng mình tấn công đến, một phân thành hai, một rõ nét, một mờ ảo, cả hai luân chuyển cho nhau liên tục, sau đó chớp mắt đã đã đến trước mặt Dương Thiên, một tay nâng lên vuốt sắc, cả hai hợp vào làm một, một vuốt chém ra, xé toang không gian.
Dương Thiên bừng tỉnh, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng vẫn nhịn được không phát ra tiếng cười, nhưng khuôn mặt đã cười toe toét.
Ảnh Yêu đột phá thành huyền linh cấp ba lâu như vậy, cuối cùng cũng thức tỉnh huyền linh thuật rồi.
Hơn nữa còn thức tỉnh luôn chân cấp huyền linh thuật: Ma Ảnh Phân Thân.
Huyền linh mỗi khi tăng một cấp độ sẽ thức tỉnh huyền linh thuật một lần, có người thì tự thức tỉnh được, có người sử dụng Linh Thuật Châu, thậm chí là thức tỉnh đài. Nhưng đại đa số mọi người đều thức tỉnh khi cảnh giới của mình ngang bằng với huyền linh.
Thức tỉnh huyền linh thuật thứ ba cũng đồng nghĩa với giai đoạn huyền chân cảnh. Làm như thế chủ yếu để xác xuất thức tỉnh huyền linh thuật cường đại cao hơn. Ví như Dương Thiên lúc này, trực tiếp thức tỉnh chân cấp.
Trong khi Ảnh Hóa mới chỉ ở huyền phẩm cấp bảy, lẹt đẹt mãi chẳng tiến được, uy lực thắng ở quỷ dị, sức mạnh cũng chẳng ra sao thì Ma Ảnh Phân Thân thức tỉnh sau mà đến trước, chễm chệ ở vào chân phẩm cấp một.
Hay nói đúng hơn chính là Chân Linh Thuật.
Huyền linh thuật vượt qua cấp chín, sẽ thuế biến thành chân linh thuật, thực tế là uy lực được tăng cường, hòa cùng chân ý, diệu dụng lại thêm mấy phần. Cho nên trên bản chất vẫn có thể gọi nó là huyền linh thuật, nhưng cấp bậc lại thuộc về chân phẩm, cho nên gọi là Chân Linh Thuật cũng không sai, mà lại càng chính xác.
Dương Thiên vui mừng quá đỗi, cũng không thể chần chờ được, lập tức thi triển ra Chân Linh Thuật. Chẳng biết có phải do mới thức tỉnh hay không, hắn thi triển cực kỳ lâu, lại phải đến lần thứ ba mới có thể phát động thành công.
Thân thể bốc lên hắc vụ, đột nhiên từ một phân thành hai, cả hai giống nhau như đúc, khí thế cũng không kém nhau bao nhiêu, phân thân đại khái có khoảng tám thành thực lực của bản nhân.
Như thế chẳng khác nào chiến lực tăng lên gấp đôi, tự tin của Dương Thiên tăng vọt, lập tức giết vào chiến trường, lập tức từ hai đánh một biến thành ba đánh một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.