Huyền Linh Ký

Chương 256: Bọ cạp kỳ lạ




Dương Thiên chậm rãi bước ra ngoài cửa đã thấy phía dưới bùng phát chiến đấu. Chủ lực là Long Chúc, dũng mãnh vô cùng. Tay nắm giáo gỗ đơn sơ, áo choàng phấp phới theo từng nhịp chuyển động.
Đối thủ của nàng là một đám quái thú hết sức kỳ dị, thân thể giống như từ một khối đá đục đẽo mà thành, thô ráp xấu xí. Tạo hình của chúng có chút giống bọ cạp, đều có một chiếc đuôi dài bén nhọn, nhưng thân trên lại có đến bốn chiếc kìm to lớn, va chạm với giáo gỗ của Long Chúc tạo nên từng tiếng đinh đinh đang đang.
Bọ cạp này thân hình không phải rất lớn, chỉ cao đến nửa người, dài chừng bốn năm mét mà thôi, mỗi cái càng đều dài một mét rưỡi, còn cái đuôi đã chiếm tận ba mét rồi, phần thân nhỏ xíu với con mắt ở phía trung tâm.
Lực lượng của Long Chúc lớn vô cùng, thế mà cùng với yêu thú chính diện chống đối không có chút nào yếu thế, thậm chí liên tục ép nó bại lui. Nhưng chiếc đuôi của quái thú quá có ưu thế, ngọn giáo bằng gỗ kia đang không ngừng bị dánh rách nát.
Long Chúc không phải không phát hiện điểm này, nhưng nàng không có thời gian để đổi vũ khí. Nàng không có nhẫn chứa vật mà chỉ có túi chứ vật thôi, bất tiện hơn rất nhiều.
Quái thú lại không chỉ có một con mà hẳn một bầy hai mươi mấy con Long Chúc chiến đấu không rơi xuống hạ phong nhưng nếu mất đi vũ khí thì chưa chắc đâu.
Dương Thiên không vội vàng giúp sức, hắn còn quan sát một hồi. Long Tịch tình thế khá nguy hiểm, hắn bị vây giữa mười con yêu thú, công kích liên tục khiến hắn trở tay không kịp. Long Chúc muốn đột phá vòng vây nhưng đang bị một đám cản lại cản lại, trong khi đó Long Nhai cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể bị hai con quái thú kìm nén.
Dương Thiên có thể đánh giá rõ ràng Thần Thể Đạo dũng mãnh, sức lực cực lớn, sự bền dẻo cũng rất xuất sắc nhưng thủ đoạn quá mức đơn giản, không có sự linh hoạt liền bị lép vế với số lượng yêu thú đông hơn mình nhiều lần.
Quả thật để chiến đấu được với yêu thú thì Huyền Linh Đạo nổi trội hơn rất nhiều.
Dương Thiên hóa thành một làn khói đen, phát động Ảnh hóa, cơ thể trong chớp mắt liền từ trên nhà chạy đến mặt đất, xuất hiện ở gần ba người. Trên vai hiện ra Bạch Thạch Hầu, lúc này đã sơ bộ có hai chiếc đầu, một cái bên trái vẫn chưa có đầy đủ ngũ quan.
Chiếc đầu bên phải nhe ra nanh lớn gầm một cái.
Huyền linh thuật: Thạch thứ.
Lập tức từ mặt đất nhô lên những cột đá cao, tổng cộng có bảy chiếc, mọc lên ở các nơi không đồng đều.
Hai chiếc mọc lên ở phía sau Long Chúc, phụ trợ nàng không cần phòng bị phía sau, một chiếc đâm ngang, đẩy lui cả hai con bọ cạp cho Long Nhai có cơ hội thở dốc. Còn bốn chiếc lớn nhất vây quanh lấy Long Tịch, đem hắn bảo bọv ở vị trí trung tâm.
Ngọn giáo gỗ của Long Tịch vừa mới bị đánh nát, hai tay đang nắm hai chiếc đuôi khác nhau, một chiếc đuôi khác đã bổ sát đến mặt của hắn. Ngay lúc tưởng chừng mình đã toi mạng rồi thì từ dưới đất lại nhô lên bốn cây chông đá to lớn, đem bọ cạp đánh bay, trong tích tắc giải thoát hắn khỏi hiểm cảnh.
Long Tịch ánh mắt hơi ngưng nhìn về phía Dương Thiên, địch ý không giảm bớt chút nào, người lại còn pha thêm mấy phần lạnh lùng. Dương Thiên không quan tâm đến biểu hiện nhỏ của Long Tịch, hai chân khẽ nhún một cái, thân hình vút qua đến bên một con bọ cạp.
Đoản đao chẳng biết đã nắm trong tay từ lúc nào, hất tay một cái chém ngang, ngay vị trí con mắt của bọ cạp,
Xoạt!!!
Một tiếng xé rách giòn vang lên, cơ thể của bọ cạp giống như là một đống cát lớn được tụ hợp lại với nhau, bị Dương Thiên đánh trúng lập tức hóa thành dòng cát chảy xuống mắt đất, thậm chí là hòa nhập vào mặt đất.
Cứ như con bọ cạp này chỉ là ảnh ảnh chưa bao giờ xuất hiện qua vậy, một dấu vết cũng không để lại.
Thực lực của mấy con bọ cạp cũng không quá yếu, tương đương với một con yêu thú cấp ba cao giai, nhưng so với Dương Thiên liền yếu hơn kha khá, cho nên một đao miểu sát cũng không có gì là lạ.
Chẳng qua số lượng tương đối nhiều, cùng một lúc lên không khỏi khiến người luống cuống tay chân, nhưng số lượng tầm đó đối với Dương Thiên chẳng là cái gì cả.
“Cẩn...”
Keng!!!
Long Chúc thấy Dương Thiên dễ dàng đem bọ cạp dánh chết thì hơi sững lại, nàng vội vàng lên tiếng nhắc nhở, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Dương Thiên đã hành động, một kiếm chém ngang về phía sau.
Dương Thiên như có mắt ở sau gáy, một vật thể bén nhọn bắn tới mà hắn không cần quay người cũng có thể chém trúng, đem vật thể này đánh bay một đoạn.
“Đuôi mới là nơi chưa hạch tâm của nó, phần thân chỉ là cấu tạo từ cát mà thôi.”
Long Chúc thu hồi một chút tâm tình lập tức lên tiếng nhắc nhở, mặc dù nàng không phải người thân chinh bách chiến, nhưng cũng đánh qua mấy chục trận, kinh nghiệm phong phú, phản ứng mới nhanh được như thế, giỏi hơn Long Tịch cùng Long Nhai rất nhiều.
Dương Thiên không có hiểu biết gì với quái vật này nhưng lúc này cũng nhận ra rồi, linh cảm hiển thị thấy được phần vừa tấn công hắn chính là phần ngòi của bọ cạp.
Phần ngòi này cứng rắn vô cùng, lại được nó dùng làm vũ khí tấn công, còn chứa cả độc của bọ cạp nữa. Lúc mới gặp thì ai có thể đoán được hạch tâm nằm ở đuôi thế này được, chắc chắn ai cũng nghĩ nơi con mắt kỳ dị kia mới là điểm yếu chứa hạch tâm.
Ngoài ra thì phần “cát” cấu tạo nên cơ thể cũng hết sức đặc biệt, có thể được điều khiển kết cấu tinh vi, tụ hợp lại hóa thành lớp vỏ cứng không ai biết được đấy là từ cát tạo thành.
Phần đuôi kia công kích không thành công lập tức kéo xa khoảng cách với Dương Thiên, bản thân nó hơi phát ra ánh sáng màu nâu nhạt cùng với tiếng kêu lạt xạt lan tràn trong không gian.
Theo tiếng lạt xạt vang xa, mặt đất dần nhúc nhích, từ dưới mặt đất bay lên một đống cát đen, chậm rãi bay đến hội tụ cùng ngòi vật đang phát sáng kia.
Những con “bọ cạp” khác cũng không rảnh rỗi, đổi hướng công kích Dương Thiên liên tục, nhưng còn chưa đến gần đã bị thạch thứ chồi lên đánh bay hết. Dương Thiên sử dụng đoản đao chém trúng một cái ngòi đuôi của bọ cạp, nhưng ngòi đuôi không có gì đáng ngại, độ cứng rắn không thua gì huyền binh cấp ba, Dương Thiên cũng không cắt vỡ được.
Long Chúc vượt qua hai con bọ cạp, chạy tới gần Dương Thiên, nhỏ giọng nói.
“Bọn chúng sợ nước, cái đuôi kia chỉ cần ngâm vào trong nước một thời gian sẽ tự động phân giải thành một miếng thịt mềm nhũn, cũng mất đi ý thức luôn.”
Dương Thiên nhíu mày, đoạn đường đến nơi này không hề có nước, hắn chưa trông thấy sông hay hồ nào cả, có lẽ ở nơi khác mới chứ bây giờ thì kiếm đâu ra.
Dương Thiên đem bốn con bọ cạp đánh lui lại, cùng với Long Chúc lui lại giúp đỡ Long Tịch và Long Nhai. Ngâm nước hay ngâm rượu đều có tác dụng, nhưng số lượng mới là vấn đề. Theo như Long Nhai nói cần tới cả trăm lít nước mới có thể đem quái vật này ngâm chết.
Đang lúc Dương Thiên không biết làm thế nào thì có một đội ngũ năm người đi đến. Bộ dáng bọn họ phong trần mệt mỏi, mỗi người đều mang thương thế không nhẹ, nhưng khí thế trên thân thì vô cùng mạnh.
Linh cảm của Dương Thiên báo động bọn họ cực mạnh, cho Dương Thiên cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt là thiếu niên áo đen đứng sau cùng, linh cảm của Dương Thiên không thể nắm rõ được hành tung của hắn. Hắn cứ như một hòn đá ven đường, bị linh cảm của Dương Thiên coi nhẹ. Việc này cực kỳ giống với khi Dương Thiên đối đầu với Lâm Thương, linh cảm không những không phát huy ra ưu thế, thậm chí còn là bẫy rập chết người.
Nữ nhân duy nhất trong đột đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Thiên, mồi hồi mới chần chừ nói.
“Dương Thiên?”
Dương Thiên ánh mắt hơi chuyển, tập trung nhìn lại mất chút thời gian mới nhận ra được thân phận của mấy người này.
Ngũ đại công hội hội trưởng.
Cả năm thế mà tề tụ lại với nhau, cùng đồng hành tiến lùi, nhưng thoặt nhìn có vẻ không được thuận lợi lắm.
Đương nhiên Dương Thiên không biết mấy người này tự tìm đường chết, đi khiêu chiến Thanh Vũ Dực Giao mới thảm như thế này, hơn nữa toàn bộ quá trình nhận truyền thừa còn gian nan vất vả gấp mấy lần so với Dương Thiên.
Dương Thiên gật đầu một cái coi như chào hỏi, lại dùng thạch thứ đẩy lui mấy con bọ cạp, cũng không lên tiếng bắt chuyện. Dù sao chẳng có giao tình gì cả, thậm chí hắn còn có khúc mắc với Thái Tử Minh, có khi bọn họ còn ra tay với hắn ý chứ.
Hà Dạ Huyền không ngạc nhiên với thái độ của Dương Thiên, điều này đã nằm trong dự liệu của nàng rồi. Ánh mắt của nàng đánh giá ba người họ Long một chút, hay nói đúng hơn thì mục tiêu của bọn họ vốn là ba người họ Long này.
Lấy huyền linh thuật nghịch thiên của Chử Kiến Văn, nhóm năm người bọn họ biết được ba người này không giống người bình thường, nói đúng ra thì bọn họ không tu huyền linh đạo, cơ thể của bọn họ không có huyền mạch.
Hơn nữa trong cơ thể lưu chuyển lực lượng khá đặc biệt, hoàn toàn không giống với cách tu luyện nào mà bọn hắn biết. Lấy trí thông minh của đám này làm sao không đoán ra đây rất có thể là người bản địa cơ chứ.
Nếu như có người bản địa giúp sức thì tìm nơi đặt truyền thừa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hơn là bọn hắn cứ chạy loạn trong mê cung. Mà đám bọ cạp này chính là Yết Tử dẫn dụ bọn chúng đến đây để điều tra tình hình đấy.
Hà Dạ Huyền cố ý lên tiếng tỏ sự thân quen với Dương Thiên cũng là để kéo ngắn khoảng cách với người bản địa này, dù sao nhìn từ bên ngoài cũng thấy Dương Thiên “thân thiết” với người bản địa.
Hai bước đầu tiên của kế hoạch đã xong, vậy thì thực hiện bước tiếp theo thôi.
Cả năm người ăn ý tiến lên.
Động thủ.
...
p/s: Thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.