Huyền Linh Ký

Chương 234: Tiến đến cứ điểm




Tất cả đám thuộc hạ đều tháo xuống một tấm lệnh bài, tấm lệnh bài này không phải vàng không phải ngọc, giống như một loại đá kỳ dị, một màu đen đặc, được khắc họa lên rất nhiều huyền văn.
Sở dĩ Dương Thiên đoán đám người có thể liên lạc được với nhau, bởi vì đội của thiếu nữ này có tận sáu người. Vừa vào bí cảnh sẽ bị truyền tống tách biệt ra, trong thời gian ngắn như thế mà đã tập hợp được sáu người, nếu không có cách liên lạc thì ai mà tin được.
Sau khi thấy Dương Thiên đem tất cả lệnh bài thu đi, thiếu nữ hỏi.
“Hiện tại có thể thả ta đi sao?”
Dương Thiên kéo nàng lùi về phía sau nói.
“Không thể. Nói bọn hắn rời đi khỏi đây.”
Thiếu nữ lúc này trở nên vô cùng bình tĩnh, tiếp nhận thông tin cũng không tỏ ra cảm xúc gì, hướng đám thủ hạ ra lệnh.
“Các ngươi, lui xa mười dặm.”
Tên thủ hạ lớn tuổi nhất, cũng là kẻ cứu tiểu Thất ban nãy hốt hoảng nói.
“Tiểu thư, không thể...”
Nhưng lời nói của hắn còn chưa xong thì thiếu nữ đã ngắt lời.
“Đây là mệnh lệnh.”
Một đám thủ hạ còn muốn nói gì đó, nhưng nghe đến câu nói này chỉ có thể chấp nhận rời đi, trên mặt hiện đầy vẻ không cam lòng. Ánh mắt của bọn hắn nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, nếu như ánh mắt có thể giết người, Dương Thiên đã sớm bị băm thành trăm mảnh rồi.
Một hồi, toàn bộ thủ hạ của thiếu nữ đã biến mất phía xa, nàng mới chậm rãi lên tiếng. Giọng nói không nhanh không chậm không mang theo cảm xúc gì, nhưng giống như có ma âm lượn lờ làm người mông lung. Cỏ cây hoa lá xung quanh như rung rinh từng nhịp, tỏa ra mùi thơm khác lạ.
“Bọn họ đã đi rồi, người còn muốn gì nữa.”
Dương Thiên hừ một tiếng, bàn tay đánh vào lưng nàng một cái, đem nàng dánh bay hơn ba mét, hai chân loạng choạng tiếp đất. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cả người suy yếu đến một ngón tay cũng không thể nhấc nổi.
Ánh mắt nàng nhìn chòng chọc vào Dương Thiên, cuối cùng nàng hơi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống. Trước mắt nàng là một đống hình ảnh lướt qua khiến cho khuôn mặt nàng lại một lần nữa đỏ bừng, cả người hơi nóng lên, hô hấp cũng nặng nề mất tự nhiên.
“Dậy đi, đừng có giả chết.”
Dương Thiên hừ một tiếng, tiếng nói như một xô nước lạnh đổ ập vào đầu thiếu nữ, khiến cho nàng đang tưởng tượng một đám quang cảnh bị kéo trở lại hiện thực.
Thiếu nữ ngơ ngác một hồi, sau đó xấu hổ đến hận không thể tìm một cái khe để chui xuống. Cả người nàng đúng là yếu đi rất nhiều, nhưng miễn cưỡng có thể di chuyển bình thường, cảm giác cơ thể đang thích ứng trạng thái này. Nàng đoán không bao lâu nữa nàng sẽ khôi phục lại.
Nàng đoán đúng là không sai, Dương Thiên sử dụng một chữ trong khoa đẩu văn để phong cấm huyền khí của nàng, đồng thời ngăn chặn chín đường huyền mạch, khiến cho nàng không thể vận dụng huyền khí được, trong ngắn ngủ rơi vào tình trạng vô lực.
Chiêu này giống với khi Dương Thiên đấu với Đỗ Quyết, nhưng lần này thủ pháp đã cao minh hơn rất nhiều rồi, đồng thời chữ viết ra cũng đã hoàn thiện. Trong vòng năm sáu giờ đồng hồ nàng đừng mong có thể vận dụng huyền khí.
Dương Thiên lấy đi nhẫn chứa vật của nàng, đồng thời nói.
“Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người tiến đến.”
Thiếu nữ lòng thù hận không giảm, nhưng không hiểu sao lại hơi e ngại đối mặt Dương Thiên, khuôn mặt nóng đỏ quay đi chỗ khác nói.
“Hai mươi người.”
Dương Thiên nắm lấy nhẫn chứa vật của thiếu nữ, một bên tìm cách mở khóa, một bên uy hiếp.
“Tiểu cô nương, thành thật một chút.”
Thiếu nữ hừ một tiếng.
“Ngươi mới tiểu, cả nhà ngươi tiểu. Bổn cô nương chỗ nào tiểu rồi hả? Lại nói ta cũng có họ tên đàng hoàng, đừng có gọi ta như vậy. Tiểu! Thổ! Dân!”
Phụ nữ quả là sinh vật khó hiểu nhất trên đời, Dương Thiên cũng không biết thái độ của nàng lúc này là như thế nào nữa. Có địch ý, có hận ý, sát ý, uất ức, ngượng ngùng thậm chí cả...giận dỗi???
Không quan tâm đến vấn đề này, Dương Thiên lại một hồi dụ dỗ bức ép, lừa gạt các loại thủ đoạn, cuối cùng cũng moi được thông tin mà mình mong muốn.
Đúng như hắn dự đoán, bọn họ chính là người của Đường Đô Vương Triều. Vừa rồi thông qua Lưu Hình Thủy Tinh, Dương Thiên đã suy đoán ra điểm này cho nên mới động thủ. Trong hình ảnh vô tình lướt qua Lưu Ngân Thương Hội ở gần tửu lâu, người ra người vào tấp nập.
Nếu như Hoa Hồng Thương Hội là đệ nhất thương hội ở Vân Lan thì Lưu Ngân Thương Hội chính là thương hội đệ nhất ở Đường Đô. Cho nên Dương Thiên mới bất ngờ ra tay như thế.
Nàng tên gọi Mộc Thanh Uyên, mặc dù không biết cái tên này thật giả thế nào, nhưng Dương Thiên không quan tâm lắm, dùng để gọi nàng là được.
Lần vào bí cảnh này, Đường Đô có tổng cộng đổ bộ một trăm người. Đây cũng là số lượng bình thường, trong mấy trăm năm qua đều là con số này.
Dương Thiên nghe đến đây thì lắc đầu cười khổ. Bảo sao Thiên Nam học viện vào bí cảnh hai mươi lần, số người được truyền thừa vẻn vẹn đếm được trên một bàn tay.
Nói riêng về số lượng thì Đường Đô đã ăn đứt Vân Lan rồi. Còn chưa kể đến Càn Lang Vương Triều chắc chắn cũng tồn tại người vào trong bí cảnh, mười đại ẩn thế gia tộc hẳn là cũng có. Thế lực của Vân Lan thật sự nhỏ yếu đến đáng thương.
Đương nhiên hàng năm Thiên Nam học viện tiến vào bí cảnh chỉ có mười người, còn hai mươi người khác thuộc quyền sở hữu của hoàng thất, như vậy cũng không tính quá ít, chỉ tuyệt đối không nhiều thôi.
Đường Đô từ rất lâu về trước liền có bố cục bí cảnh này. Mặc dù mọi trí nhớ liên quan đến bí cảnh đều bị xóa đi gần hết, nhưng bọn hắn nghĩ ra một cách. Đó là xây dựng cứ điểm, thu thập tài liệu rồi để lại toàn bộ tình báo trong cứ điểm đó.
Năm này qua tháng nọ tích lũy xuống, việc thăm dò bí cảnh hẳn phải không sai biệt lắm. Người sau tiến vào cũng không đến mức bị bỡ ngỡ không gì không biết.
Muốn vào trong cứ điểm phải dùng đúng chìa khóa mở đúng mới được, mà chìa khóa chính là những tấm lệnh bài phát tín hiệu này. Thông qua cộng hưởng với cứ điểm, những tấm lệnh bài có thể phát ra tín hiệu trong phạm vi mười dặm quanh cứ điểm, đồng thời liên lạc lẫn nhau.
Có điều chỉ có thể cảm nhận vị trí cùng đưa vào hai tín hiệu, tập trung và giải tán mà thôi.
Dương Thiên sau khi nắm được toàn bộ những thứ này, không khỏi cảm thán các Vương Triều.
Quả là hào kiệt đời nào cũng có.
Dương Thiên muốn đi đến cứ điểm gần nhất của Đường Đô Vưong Triều. Khoảng cách cũng không quá xa nơi này, chừng tám dặm đường mà thôi. Vì Mộc Thanh Uyên bị phong cấm huyền khí nên tốc độ cả hai đều bị hạ xuống đáng kể, mất hơn một giờ đồng hồ mới đến nơi.
Cứ điểm này xây dựng rất công phu, găm sâu vào lưng chừng vách đá, huyền văn mờ ảo che lấp tầm nhìn. Bên ngoài còn được gia cố thêm kim loại chắc chắn, trận pháp ít nhất là cấp năm huyền trận, đủ để đứng vững trong bí cảnh này rồi.
Tiên Long Bí Cảnh hạn chế tu vi là huyền biến cảnh, huyền chân cảnh mà bước chân vào trong này là bị diệt sát ngay lập tức. Nên cấp năm huyền trận là đủ đứng vững trước những kẻ không tinh thông huyền trận rồi.
Đáng nói hơn là dưới chân vách núi này lại có một con yêu thú đang ngủ say, bất kể kẻ nào muốn tiến đến cứ điểm cũng phải vượt qua được nó đã rồi tính.
Chẳng biết kẻ xây dựng cứ điểm khi trước sao lại vòng qua được con yêu thú này để xây dựng bí cảnh ở đây nữa.
Dương Thiên đứng cách vị trí của con yêu thú hơn một trăm mét, ánh mắt tăm dò một chút.
Con yêu thú này là yêu thú cấp bốn Bồi Cốt Hổ, là một đối thủ khó chơi trong hàng ngũ yêu thú cấp bốn.
Dương Thiên từng giáp mặt yêu thú cấp năm Độc Nhãn Lôi Hầu, nhưng từ đầu đến cuối đều bị nó vờn như mèo vờn chuột thôi, cũng không thể coi là chân chính chiến đấu. Đến cuối cùng dùng huyền trận mới miễn cưỡng áp chế nó trong một xíu thời gian, nếu không phải nói giận dữ mất khôn thì Dương Thiên đã chết từ lâu rồi.
Đổi lại con Bồi Cốt Hổ này lại là một đối thủ vừa tầm đây.
Xung quanh con Bồi Cốt Hổ này là bốn đống xương trắng, mỗi đống xếp đủ các hình thù xương trắng, chồng chất cao đến gần bốn mét.
Không biết có bao nhiêu nạn nhân dưới hàm răng to lớn của con hổ này rồi.
Mộc Thanh Uyên trong lòng cũng hơi đắc ý. Khi ấy nàng tiến đến nơi này, trông thấy Bồi Cốt Hổ chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi. Cũng may vừa lúc gặp được mấy tên thủ hạ cũng tiến đến, lúc này mới kết đoàn đội đi với nhau. Nàng tự tin mình đã làm cho Dương Thiên tốn công vô ích một phen rồi, trong lòng cũng xả được một tia giận dữ.
Đang lúc nàng đắc ý, đã thấy Dương Thiên chậm rãi tiến đến phía trước.
Hai bên đều là vách núi cao, giống như một sơn cốc lõm sâu vào trong, Dương Thiên từng bước đi vào, con đường đất đá lởm chởm cũng không thể làm cho Dương Thiên phát ra bất cứ tiếng động nào, tận lực không đánh thức Bồi Cốt Hổ.
Tay của Dương Thiên nắm đoản kiếm biến hóa từ cây cung của Mộc Thanh Uyên. Đây là một thanh huyền binh cấp năm, đẳng cấp cao, uy lực vô cùng, cho nên bị Dương Thiên chưng dụng.
Tám mười mét...sáu mươi mét...năm mươi mét...
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Bồi Cốt Hổ đột nhiên nâng đầu lên nhìn về phía trước, đồng thời thân hình của Dương Thiên cũng biến mất.
Mộc Thanh Uyên ngơ ngác không rõ là Dưnog Thiên đã đi đâu, nhưng nàng bị Bồi Cốt Hổ nhìn chằm chằm gầm lên một tiếng, làm nàng sợ hêt hồn mà lui lại nửa bước.
Gầm! Gầm!!!
Bồi Cốt Hổ vương mình đứng dậy. Nó đã ngủ một thời gian khá lâu rồi, lúc này lại có nhân loại đưa đến cửa. Đúng là một món quà đúng lúc.
Loạt xoạt.
Bồi Cốt Hổ khoan thai tiến lên, nhìn như nó di chuyển hết sức chậm rãi, nhưng toàn bộ sự chú ý đã khóa chặt Mộc Thanh Uyên rồi, nếu như nàng dám quay người bỏ chạy, nó sẽ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất cắn chết nàng ngay.
Loạt xoạt! Loạt xoạt!
Từng tiếng bước chân trên nền đá lởm chởm vang vọng, mỗi bước mà Bồi Cốt Hổ tiến lên, sắc mặt Mộc Thanh Uyên lại tái đi một phần, Nàng lúc này chỉ như phảm nhân, huyền khí không thể điều động được, làm sao có thể sống xót cơ chứ.
Cũng không biết tên khốn kiếp kia đã chạy đi đường nào rồi.
Mộc Thanh Uyên tuyệt vọng vô cùng, đột nhiên một tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả sơn cốc, kèm theo là một tiếng va chạm cứng ngắc phá tan bầu yên ắng.
Keng!
Dương Thiên bổ ra một kiếm chém vào trên cổ của Bồi Cốt Hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.