Huyền Linh Ký

Chương 227: Ngọc Kiếm




Ngọc Kiếm Tử hai tay nắm lấy chuôi kiếm, áp sát lại. Cả hai mặt cách mặt chỉ chưa tới một gang tay, bốn mắt đối nhau.
Nếu như Dương Thiên là lãnh tĩnh, không chút ba động nào thì Ngọc Kiếm Tử chính là cuồng loạn, như một con yêu thú đang phóng túng bản năng của mình, lí trí hoàn toàn bị đánh mắt. Khóe miệng treo lên nụ cười ma quái đến cực điểm.
Dương Thiên cau mày, tên này không bình thường chút nào cả. Cuộc đấu võ đài hôm nay là Dương Tiềm Ngạn thay Dương Thiên an bài. Bởi vì không nắm rõ thực lực của Dương Thiên lắm nên Dương Tiềm Ngạn cũng suy tính vạn phần mới chọn xong đối thủ.
Trận đấu cũng không lệc khỏi dự tính của Dương Thiên, hắn hoàn toàn nắm chắc khả năng chiến thắng, mặc cho hắn không hiểu quá rõ Ngọc Kiếm Tử. Nhưng lúc tên này trở nên điên loạn, Dương Thiên lại cảm thấy kỳ quái vô cùng. Có chút giống với đám yêu htú mà Dương Thiên đã giết.
Lẽ nào...
Dương Thiên tay trái một quyền đánh ra, Ngọc Kiếm Tử cũng đồng thời ra một quyền. Quyền đầu va chạm một cái, Dương Thiên rút lui ba bước, Ngọc Kiếm Tử rút lui bảy bước, mỗi bước đều nặng vạn cân, đem mặt đất dẫm nát bấy, cao thấp lập tức phân ra.
Tuy không thể nói lực lượng của Dương Thiên mạnh gấp đôi Ngọc Kiếm Tử nhưng cũng là vượt trội hơn Ngọc Kiếm Tử rất nhiều. Mọi người cũng không đến mức bất ngờ lắm, dù sao dùng kiếm cũng không nhiều người mạnh về lực lượng, Ngọc Kiếm Tử bình thường cũng không cùng người liều lực lượng.
Nhưng tình huống của Ngọc Kiếm Tử lúc này rõ ràng là không đúng, thi triển xong Huyền Linh Thuật liền trở nên phát cuồng, giống như một con yêu thú hung hăng đến không thể kiềm chế.
Trong lúc bay ngược, Dương Thiên ý niệm thoáng cái chạy vào trong linh hải phát ra một câu hỏi.
“Tình huống của tên kia là do ngươi tạo thành sao?”
Câu hỏi này đương nhiên là hỏi Bất Diệt Chi Tâm, nhưng tên kia từ đầu đến cuối cũng không trả lời. Dương Thiên lại không dám nén lại lâu, dù sao còn đang trong chiến đấu, ý thức lập tức rời đi.
Ngoại giới vừa mới qua trong cái chớp mắt, Dương Thiên vừa bước thứ ba chạm đất. Về phần nào mà nói thì Dương Thiên cũng không hề chống đỡ toàn lực. Nhưng Ngọc Kiếm Tử cũng không đơn giản như vậy.
Hắn lui xa bảy bước nhưng tốc độ lui lại nhanh hơn Dương Thiên nhiều, sau đó lấy chân trái làm trụ, cả người tức tốc xoay tròn một vòng, hóa giải lực đạo của Dương Thiên, đồng thời ngọc kiếm chém ngang, huyền khí ngoại phóng, kiếm cương hiện hình.
Một vòng kiếm cương đen nhánh nhanh chóng lướt ngang, kiếm cương dài đến mười mét nhanh chóng đến chạy đến trước mặt Dương Thiên. Dương Thiên vừa hoàn hồn, cũng không kịp tránh né, chỉ có thể lấy tay hóa chưởng, lấy chưởng làm đao, một đao chém xuống, toàn bộ khí lực cũng sử dụng ra.
Bình thường chiến đấu ở trong huyền biến cảnh này rất ít khi sử dụng tới huyền khí ngoại phóng, đơn giản vì huyền khí quá mức loãng, li thể quá một mét liền bắt đầu tán loạn, ngoài năm mét cơ hồ đã không có lực sát thương gì cả, càng đừng nói uy hiếp đến đối thủ cùng giai.
Nhưng thất biến kỳ không giống, huyền khí có thể ngoại phóng mấy chục mét mới bắt đầu tán loạn, hoặc là nói tốc độ tán loạn rất chậm, cho nên có thể ảnh hưởng đến đối thủ của mình.
Ngọc Kiếm Tử kiếm cương so với thất biến kỳ khác còn dày đặc, đừng nói là tán loạn mà trong vòng mười mét không có chút nào yếu bớt, cùng với cận chiến không có gì khác nhau.
Nhưng kiếm cương này cũng không làm gì được Dương Thiên, bị hắn một trảm vỡ nát, hóa ra hai đường chém về phía xa, vạch ra từng đường sâu trên mặt đất.
Ngọc Kiếm Tử đánh ra kiếm cương kia vốn cũng không mong chờ sẽ hạ được Dương Thiên cho nên lập tức theo sát mà tấn công đến, kiếm ra như cuồng phong vũ bão.
Dương Thiên không còn muốn dây dưa dài dòng nữa, nhưng trạng thái này của Ngọc Kiếm Tử cũng không phải rất dễ đối phó. Toàn lực của Dương Thiên đột nhiên phát động, hai ngón trỏ và giữa kép chặt, đột ngột đâm ra.
Tốc độ nhanh gấp ban đầu mấy chục lần, thậm chí mắt thường cũng không thể bắt kịp được, hơn nữa một đòn đâm ra lại lập tức co rút lại, giống như từ đầu chí cuối đều không hề phát động vậy.
Chỉ có vị phục trách võ đài, cũng chính là trọng tài kia ánh mắt hơi nhảy một cái, bắt được một cái bóng lấp lóe ở động tác tay của Dương Thiên, nhưng quả thật tốc độ này quá nhanh, nhanh đến hắn cũng không tự tin được là có thể đón đỡ được đòn đó, ánh mắt cũng không khỏi lóe lên tinh mang nghiêm nghị.
Đáng nói là Ngọc Kiếm Tử phản ứng cũng không chậm, ánh mắt đen nhánh kia có chút lay động, nhưng cơ thể không thể nào theo kịp tốc độ đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân hứng chịu trọng kích.
Răng rắc!
Dương Thiên lui lại một bước, một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên. Hắc khí trên người Ngọc Kiếm Tử đột nhiên tán loạn, chậm rãi rút đi. Trong đôi mắt chuyển thành trắng rã, khóe miệng phun ra máu tươi, cả cơ thể bay ngược lại, văng xuống dưới thác nước.
Từ trên đỉnh thác nước rơi tự do xuống dưới thác, một đường hắc khí giống như bụi trần dần rơi rụng khỏi cơ thể của Ngọc Kiếm Tử, cứ như cả cơ thể đang phân rã vậy. Ngọc Tố Bạch Hạc mệt mỏi dán vào cơ thể của Ngọc Kiếm Tử, thân hình nhấp nháy vài lần liền triệt để trở về linh hải, trước khi đi ánh mắt ngoài ưu thương ra còn có chút..vui vẻ.
Ùm!
Tiếng cơ thể rơi vào trong vũng nước vang vọng, không có một chút nào dị dạng. Người phụ trách nhanh chóng phi thân vào trong võ đài, nhanh chóng kiểm tra tình thế của Ngọc Kiếm Tử.
Một hồi hắn mới thở phào một hơi, huyền khí không ngừng truyền vào trong cơ thể Ngọc Kiếm Tử, chải vuốt kinh mạch cùng dòng máu, điều hòa hồ hấp. Ngọc Kiếm Tử không có nguy kịch, chỉ là trái tim gặp phải trọng kích, đột nhiên ngừng lại mấy nhịp cơ thể liền bị “tắt điện”, cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Ngọc Kiếm Tử bất tỉnh, người chiến thắng...”
Lời nói còn chưa dứt, một tiếng răng rắc vang lên, cắt đứt lời nói của vị trọng tài này. Chỉ thấy một vòng sáng mờ đục bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Ngọc Kiếm Tử, đồng thời, từng tiếng tim đập vang vọng trong không trung.
Thình thịch...thình thịch...thình thịch..
Tiếng trái tim co bóp vô cùng mạnh, giống như từng tiếng trống lớn, trong lúc vô tình còn ảnh hướng đến nhịp tim của người xung quanh.
Răng rắc!
Giống như không chịu nổi áp lực từ nhịp tim này tỏa ra, ngọc kiếm bên cạnh của Ngọc Kiếm Tử vang lên tiếng vỡ nát. Khoảng đến ba phút sau, ngọc kiếm triệt để gãy ra làm đôi, đồng thời từ trong ngọc kiếm cũng bắn lên một tia sáng lên trên bầu trời.
Tia sáng giống như một đường kiếm cương ngoại phóng, lên đến trên không trung phát ra ánh sáng chói lọi, ánh sáng này cùng lúc giống như cũng phát ra ở trên người của Ngọc Kiếm Tử.
Thân hình của hắn đang chậm rãi trôi nổi lên, hướng đến ánh sáng ở trên không trung.
Tình thế đột nhiên biến kỳ lạ làm người ta nhất thời không kịp phản ứng thế nào cho phải.
Đột nhiên một luồng hàn ý tử trên người vị trọng tài này nổi lên, chỉ nghe hắn hừ lạnh một cái.
“Thủ đoạn thật độc ác.”
Sau đó đưa tay lên không trung vồ một cái, huyền khí bốn phương tám hướng hội tụ, hóa thành từng sợi dây xích quấn chặt lấy Ngọc Kiếm Tử, đồng thời cũng có những sợi dây xích trông như xuyên thấy vào trong cơ thể của hắn.
Dương Thiên chau mày, hắn không biết là chuyệ ngì xảy ra, nhưng tình thế có chút không ổn. Hắn cũng không mạo muội hành động, chỉ chăm chú nhìn lên trên không trung.
“Đi ra cho ta!”
Trọng tài quát lớn, bàn tay khẽ kéo, một cỗ khí thế hùng hồn phát ra bốn phía. Trên không trung, Ngọc Kiếm Tử giống như cực độ đau đớn, từ trong trạng thái hôn mê cũng bị kéo đến thanh tỉnh, cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, xé gan xé thịt.
“Aaaaaaaaaa......!!!”
Trong tiếng kêu thảm thiết, mọi người dùng mắt thường cũng có thể quan sát được, từ trong cơ thể của Ngọc Kiếm Tử bị kéo ra một vật đang phát ra ánh sáng mông lung huyền ảo.
Ánh sáng càng tách ra khỏi Ngọc Kiếm Tử thì càng phát ra chói mắt, càng không để cho người ta nhìn thẳng được. Dương Thiên cũng không thể nhìn tới trong đó, chỉ có thể tạm đoán là một luồng năng lượng cực kỳ cuồng bạo.
Ngay khi Dương Thiên rời ánh mắt đi nơi khác, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát rung trời, tiếng quát giống như sấm rền, làm cho ảo cảnh cũng vì thế mà nứt ra rất nhiều vết nứt.
“Kẻ nào muốn chết!”
Đồng thời hai đoàn ánh sáng triệt để dung nhập vào nhau, hóa thành một thanh cực kiếm, kiếm dài bốn mươi mét có thừa, giống như một cái phi thuyền hoành ngang trên bầu trời.
Theo tiếng quát chấm dứt, thanh kiếm kia trầm trọng hạ xuống, giống như đại sơn áp đỉnh, trầm trọng mười phần. Kiếm đi đến đâu, ảo cảnh băng liệt đến đó, uy lực chồng chất mỗi giây đều tăng mạnh gấp mười mấy lần không ngớt.
Dương Thiên dưới cái áp lực này muốn động một chút cũng vô cùng khó khăn, nhấc một ngón tay cũng như nâng một ngọn núi, hoàn toàn nhỏ bé đến đáng thương. Tay trái của Dương Thiên đột nhiên vỡ ra từng đường vết rách, từng tia máu bắn mạnh ra.
Đòn tấn côn vừa rồi của Dương Thiên đánh lên Ngọc Kiếm Tử cũng dễ dàng như trong tưởng tượng vậy, mà trên cánh tay cũng đã lưu lại một ít kiếm thương, chỉ là vết thương ngầm bên trong mà thôi.. Lúc này đối diện với áp lực cực lớn liền bị bạo lộ ra ngoài.
Những tia máu nóng hổi phun trào, nhưng Dương Thiên không có rảnh tâm trạng quan tâm đến việc này, hắn đang bị cái đại kiếm kinh khủng kia ép sát, chẳng qua một giây nữa sẽ dưới cái áp lực này biến thành thịt nát. Dương Thiên trong lòng cố gắng trấn định, ánh mắt hướng về phía vị trọng tài kia.
Đáng tiếc, vị trọng tài kia chịu đến áp lực so với Dương Thiên còn lớn hơn nhiều, một ngón tay cũng không động được, chỉ có thể trở mắt nhìn cự kiếm chém xuống, trong lòng vừa giận vừa sợ.
“Làm càn!”
Đột nhiên một tiếng quát lạnh, một cái bàn tay không biết từ đâu xuất hiện, so với thanh kiếm còn lớn một chút, hướng thanh kiếm kia chộp đến. Chỉ nghe ầm vang một tiếng, thanh kiếm bị bàn tay kia bóp nát, lực xung kích cũng không thể bắn ra được, triệt để bị bàn tay kia bóp tắt.
Dương Thiên cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra được là của ai cả.
Ảo cảnh triệt để bị đổ nát, võ đài cũng chi chít những vết nứt kéo dài, bị phá hủy không nhẹ, nhưng trung quy lại không có tổn hại về người.
Ngọc Kiếm Tử thân hình rơi mạnh xuống võ đài, nhưng Dương Thiên nhìn qua, vẫn có hô hấp yếu ớt.
Việc này miêu tả rất dài, thực tế chỉ qua không đến nửa phút đồng hồ mà thôi, từ khi kiếm của Ngọc Kiếm Tử vỡ nát đến khi ảo cảnh hoàn toàn bị phá hủy, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn, ngắn đến các học viên cũng không kịp phản ứng gì, ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mà đừng nói các học viên, đến vị trọng tài này cũng không hoàn toàn hiểu được hết, lúc này vẫn còn hơi thất thần khộng phản ứng lại đây, có lẽ vẫn bị chìm ngập trong hoảng sợ.
Dương Thiên vẫn thắc mắc, cự kiếm ngan trời kia cụ thể là cái gì, huyền linh thuật, vẫn là cái gì khác. Nhưng con ngươi của Dương Thiên đột nhiên co lại, sắc mặt có chút tái đi. Bởi vì trên bầu trời kia, nơi cự kiếm tiêu tán, có một hình con mắt đang mờ dần.
Con mắt này giống như cấu tạo từ huyền khí, nhưng rõ là chỉ hình thành trong chớp mắt rồi biến mất, Nếu không phải Dương Thiên đang nhìn chăm chú lên đó thì không thể nào phát hiện ra.
Chứng kiến con mắt biến mất, trong lòng Dương Thiên không hiểu có chút bất an.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.