Huyền Linh Ký

Chương 189:




Trong ngôi nhà nhỏ của trưởng làng, lại có rất đông người tụ tập, không khí lại im lặng giống như cách đây hơn một giờ đồng hồ.
Không bao lâu sau, một thân hình hơi gầy gò đột nhiên xuất hiện ở giữa ngôi nhà, ngay trước mặt của trưởng làng. Chính là người lúc trước rời đi không bao lâu, Kim Thành.
Kim Thành đứng ở giữa căn phòng, quay mặt hướng về trưởng làng, không nhanh không chậm nói.
“Đám yêu thú phát động tổng lực tấn công rồi, cấp sáu cùng cấp bảy yêu thú liên miên công kích thủ hộ đại trận.
Cấp sáu yêu thú tổng cộng bốn mươi mốt con, cấp bảy yêu thú năm con gồm Song Đầu Hầu, Liệt Địa Hạt Vương, Ngũ Hành Xà, Thất Mệnh Ảnh Miêu, Tứ Dực Nguyệt Lang.
Kim Quang Kiếp Ưng không thấy tung tích, nhưng có khản năng là đang lược trận ở trên không trung.”
Không khí trong phòng vẫn yên lặng không thôi, Kim Thành nói xong cũng không ai lên tiếng nữa, nhưng trên khuôn mặt của mỗi người đều lộ rõ vẻ nghiêm trọng, bầu không khí đè nén khó chịu.
Trưởng làng lúc này mới từ từ nói.
“Được rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi. Nếu chỉ có bằng đó thì đám yêu thú chẳng thế phá trận được đâu.”
Mọi người gật gù trở về nhưng cũng khuôn mặt cũng không hề giãn ra được. Nói đến đám yêu thú này, thái độ của mọi người chẳng coi ra gì, nhưng không hiểu sao tâm tình ai cũng nặng trĩu.
Bọn hắn đương nhiên không phải nghi ngờ là trưởng làng lừa minh, ai cũng đều sống ở đây mấy chục thậm chí mấy trăm năm rồi, uy lực của đại trận thế nào bọn hắn biết rõ ràng, yêu thú thật sự không phá được, nguyên nhân tâm tình này hẳng có việc khác cơ.
...
“Dương Thiên, ngươi ngủ chưa?”
Ninh Văn khẽ gõ cửa phòng của Dương Thiên, gọi nhỏ. Cả hai ở trên tần hai của căn nhà, bởi vì nhà khá lớn cho nên mỗi người một gian phòng, rất thoải mái cũng đầy đủ tiện nghi.
Lúc này thời gian cũng chỉ hơn nửa đêm mà thôi, không hiểu sao Ninh Văn đột nhiên lại gõ cửa gọi Dương Thiên. Dương Thiên đương nhiên là ngủ rồi, nhưng hắn ngủ rất tỉnh, khi Ninh Văn gọi hắn thì Dương Thiên đã mở mắt ra, hơi suy nghĩ một chút nói.
“Có chuyện gì vậy?”
Ninh Văn ngừng lại im lặng một chút, sau đó nhỏ giọng nói.
“Ta có thể vào được chứ?”
Dương Thiên vẫy tay một cái, căn phòng sáng choang lên. Đây là huyền văn trận pháp nhưng Dương Thiên xem thấy nó khác hẳn với huyền văn mà mình học qua cho nên xem chẳng hiểu gì cả, cũng may là có hướng dẫn được ghi lại.
Lạch cạch!
Dương Thiên mở cửa, thấy Ninh Văn đứng lù lù phía ngoài, khuôn mặt tựa như có chút lo lắng. Dương Thiên bảo hắn vào phòng, dù muốn hỏi chuyện gì thì ngồi nói chuyện vẫn đỡ hơn là hai người đứng thế này.
Vừa vào trong phòng Ninh Văn liền rất áy náy nói.
“Dương Thiên, ta thật sự xin lỗi, cũng không nghĩ đến tình hình tệ như thế này, lại có cấp bảy yêu thú xuất hiện.”
Nhắc đến cấp bảy yêu thú, Ninh Văn từ trong ánh mắt còn toát ra sợ hãi, hiển nhiên áp lực ban nãy của Kim Quang Kiếp Ưng làm Ninh Văn sợ hãi.
“Không sao, ở đây có mấy người lợi hại như thế có gì phải lo chứ.”
Dương Thiên cười xòa, sau đó mi mắt khẽ nhảy nói.
“Người đến tìm ta không phải chỉ để nói cái này đấy chứ?”
Ninh Văn lắc đầu, lúc này sắc mặt cũng nghiêm trọng lên, liếc trái liếc phải, phất tay một cái từ trong nhẫn chứa vật lấy ra mấy khối trận bàn bố trí xung quanh hai người. Làm xong tất cả mới hạ thấp thanh âm, cẩn trọng nói.
“Dương Thiên, ngươi có thấy ngôi làng này rất kỳ quái không?”
Dương Thiên trong lúc Ninh Văn bày trận thì âm thầm đánh giá tên này một chút. Hôm nay biểu hiện của tên này rất lạ, nhất là sau khi bước vào trong làng.
Tiểu trận này tên là Loạn Niệm Trận, cũng chẳng phải đẳng cấp cao siêu gì, chỉ là cấp ba trận pháp mà thôi, nhưng tác dụng khá là đặc thù, đó là tránh được sự nghe lén. Ở trong này mọi thứ liên quan đến ý niệm hay huyền khí sẽ bị cô lập hết, không lo bị người khác nghe lén.
Đương nhiên nếu như trong phạm vi ba mươi mét, một huyền phủ cảnh cường giả dùng linh thức lén dò xét thì cái trận pháp này chẳng ngăn được đâu, có điều tiểu trận này rất hay ở chỗ khi bị linh thức gây xáo trộn rất nhẹ sẽ sụp đổ. Khi ấy người bên trong có thể biết được là mình đang bị nghe lén đấy.
Cho nên muốn nghe lén cái trận pháp này không những phải có linh thức khống chế tỉ mỉ, còn phải tinh thông trận pháp mới lẻn vào được mà nghe lén. Nếu không cũng là công cốc.
Bình thường Ninh Văn luôn cười khà khà, bộ dáng thành thật, ngoài lúc luyện khí ra chẳng bao giờ thấy hắn cẩn trọng như vậy cả. Nhưng Dương Thiên cũng không cho đây là tâm cơ âm trầm, ở trong nhà người ta nói chuyện người ta, không có chút đề phòng chính là ngu ngốc.
Dương Thiên thấy mình còn cần tỉ mỉ quan sát Ninh Văn hơn mới được, tên này cũng không ngốc như hắn nghĩ. Trong lòng tính toán là vậy, nhưng vẻ mặt của Dương Thiên vẫn như bình thường, khẽ gật đầu nhưng cũng không lên tiếng, ý muốn để Ninh Văn nói tiếp.
Ninh Văn hơi vui mừng, quả nhiên là Dương Thiên cũng nhận ra, cho nên miệng liền nói tiếp, âm thanh vẫn hơi đè nén nhưng đã lớn hơn ban đầu một chút.
“Ngôi làng này nằm ở nơi rõ là hẻo lánh, nhưng phòng hộ đại trận mạnh quá thể quá đáng, hơn nữa huyền văn cũng rất quỷ dị lạ lùng ta chưa gặp qua bao giờ. Ngươi nói xem có phải đây là một trong mười ẩn thế gia tộc hay không?”
Ninh Văn nói xong ánh mắt vừa lo lắng trầm tư, lại đan xen kích động, câu cuối còn có chút đứng ngồi không yên nữa, diễn biến tâm lí thế nào đều thể hiện hết lên trên mặt, chỉ còn thiếu có đem chữ viết ra thôi.
Dương Thiên không thể hiểu nổi diễn biến tâm lí đặc sắc của Ninh Văn, nhưng câu ẩn thế gia tộc kia làm Dương Thiên trong lòng suy nghĩ một chút.
Ninh Văn kỳ thật chỉ nhìn được vấn đề khá nông mà thôi, càng đào sâu vào trong vấn đề mới càng thấy đáng sợ.
Ngôi làng này nằm ở nơi địa thế rất mạnh, thủ hộ đại trận cũng rất mạnh, chắc chắn không phải cấp bảy đơn giản như vậy. Người ở đây thực lực cũng cực kỳ cao siêu, so với đám yêu thú đang tấn công kia phải mạnh hơn nhiều. Nhưng chẳng hiểu vì sao trong làng không khí âm trầm, có chút đè nén lo lắng.
Thời gian tiếp xúc chỉ có một ngày mà thôi, ngôi làng này toát lên rất nhiều ký bí làm Dương Thiên cũng hơi ngưng trọng. Lan Ngọc Hân dùng huyền linh là cái gì, tại sao đến gần đại trận thì nàng lại mạnh hơn một chút, cái vận thế của khu vực này biến đi đâu mất, cái gì cũng kỳ lạ không thôi.
Còn về phần ẩn thế gia tộc, đây chính là truyền thuyết trên khu vực này. Mặc dù ai cũng biết trên Đông Nam Vực có mười đại gia tộc, ẩn thế không ra nhưng so với các Vương Triều chỉ có mạnh hơn chứ không hề yếu hơn.
Mặc dù chẳng ai biết ẩn thế gia tộc là dạng gì, có điều chắc chắn sẽ không phải là một ngôi làng. Ngôi làng này rõ ràng không giống với một gia tộc, có rất nhiều thế hệ các gia đình. Hơn nữa những đại gia tộc như Dương gia, ít nhiều sẽ có ghi chép về mấy ẩn thế gia tộc này.
Nghe nói Dương Chấn Sơn còn từng đến một ẩn thế gia tộc một lần, ẩn thế gia tộc ở trong một tiểu thế giới, giống như Thiên Pháp Bí Cảnh vậy, cho nên Dương Thiên khẳng định không phải là ẩn thế gia tộc rồi.
Về phần thế lực gì thì Dương Thiên đoán không ra. Nghe giới thiệu thì mỗi người một họ khác nhau, trưởng làng tên Mộc Đồng, Lan Ngọc Hân lại họ Lan, còn có họ Thiết củ Thiết Quân, học Kim của Kim Thành, học Thạch của Thạch Trung...
Nghĩ mãi không ra, lúc này Ninh Văn đã kiềm chế được cảm xúc của mình rồi, mới từ ấp úng nói, câu nói cũng làm cho Dương Thiên trợn mắt hốc mồm.
“Cũng không biết có phải ẩn thế gia tộc hay không...nếu như mà phải...chẳng biết họ có chấp nhận ta hay không...”
Càng nói thì âm thanh càng nhỏ giống như muỗi vo ve, Dương Thiên nhướng mày một cái, sau đó bật cười lớn.
“Ha ha ha, Ninh Văn, ngươi về đi ngủ đi, đừng có đi lại linh tinh lúc đang ngủ chứ.”
Ninh Văn hừ hừ một cái, trận pháp cũng không thèm thu, chạy ra ngoài đóng cửa đến rầm một cái, hiển nhiên là bực mình vì bị Dương Thiên trêu chọc.
Kỳ thật cả hai cũng thường trêu chọc nhau như vậy, kể cả chuyện Ninh Văn thường rời Khí Đường lúc sáu bảy giờ chiều cũng bị Dương Thiên trêu đùa, nên trong lòng Ninh Văn rất có hảo cảm với Dương Thiên, đêm nay quá lo lắng mới chạy sang tâm sự một lần.
...
Sáng sớm ngày hai tháng bảy.
Dương Thiên thức dậy lúc sáu giờ sáng, không nghĩ đến vừa mới ra khỏi phòng ngủ đã thấy Ninh Văn cùng Lan Ngọc Hân đang sắp xếp đồ ăn ra bàn ở dưới tầng một, trông thật giống một đôi vợ chồng trẻ.
Cũng chẳng biết là Lan Ngọc Hân đến đây lúc nào, mới sáng đã ra khỏi cửa đến đây nấu ăn, không sợ Ly sẽ la mắng hay sao chứ.
Dương Thiên vừa đi xuống vừa cười cợt.
“Buổi sáng tốt lành.”
Sau đó ý vị thâm trường nhìn Ninh Văn nói.
“Đem người đều bắt đến tay rồi còn bày đặt lo lắng.”
Ninh Văn sắc mặt hơi đỏ lên cười khà khà, trong lòng mắng thầm Dương Thiên lúc nào cũng trêu đùa hắn. Lan Ngọc Hân thì bưng lấy một địa thức ăn đặt xuống bàn, sau đó mỉm cười đi đến trước mặt Dương Thiên nói.
“Ngày trước giấu diếm cũng là bất đắc dĩ, mong Dương công tử bỏ qua cho. Công tử cứ ở lại chơi mấy ngày, Ngọc Hân sau đó sẽ tìm người giúp công tử rời đi.”
Dương Thiên gật đầu, hắn cũng muốn mau chóng rời đi trở về học viện, nhưng nghĩ lại cứ ở lại một hôm đã, chẳng biết đám yêu thú bên ngoài kia sao lại đông như thế, tiếng đùng đùng cùng tối qua còn nhiều hơn.
Rõ ràng đám yêu thú đang vây kín đại trận, khác hẳn với tin hôm qua nhận được là những con yêu thú cấp bảy luân phiên công kích. Chắc đợi đến đêm, khi chỉ có một con yêu thú cấp bảy mới rời đi cho dễ dàng.
Nghĩ lại cũng nên đi ngắm cảnh một chút, thăm dò trước điểm lạ của nơi này. Dương Thiên liền nói.
“Lan cô nương khách khí rồi, ta còn muốn đi ngắm cảnh một chút, không biết có tiện hay không?”
Lan Ngọc Hân hơi nhíu mày nhẹ một cái liền nói.
“Dương công tử ngồi xuống cùng ăn đi, chút nữa ta dẫn công tử đi thăm thú. Chẳng là trong làng có một số nơi không được đi vào đâu, kể cả người trong làng cũng không được, cho nên hơi khó đi một chút.”
Dương Thiên gật đầu không phản bác, ngôi làng này chắc chắn có bí mật, cho hắn đi loạn mới là lạ ấy. Không nghĩ nữa, cả ba thưởng thức bữa sáng, nói chuyện kéo một chút sự thân quen, hết sức vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.