Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 62: Hiến Tế






“Rầm!” Trương Hàn buông ra xác của Lâm Sơn, thân thể rớt xuống tạo thành chấn động nhỏ.
Trương Hàn mở miệng nói:”Ta nghĩ là bên này có chuyện xảy ra, ngươi có nghĩ giống ta?”
Người kia nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.
Trương Hàn mỉm cười, giây lát đã tới trước mặt cái kia người.
Người kia bị đá bay lúc nào không hay, đập mạnh vào tường nhịn không được thổ huyết.
Hắn sợ hãi nhìn về Trương Hàn, tốc độ này cũng quá nhanh a!
Trương Hàn lại gần, cúi thấp đầu trức tiếp nhìn thẳng hắn:”Tên ngươi là?”
“Khụ khụ! Ta! ta tên Lưu Minh! ” Lưu Minh vừa mở miệng định nói thì nhịn không được ho khan, máu tươi từ khóe miệng chạy ra.
Trương Hàn cười nhạt nói:”Ta hồi nãy cú đá, ngươi thấy như vậy có đáng không?”
Lưu Minh thần sắc tái nhợt, cắn răng nói:”Đáng!”
“Có phải hay không ta cái này mặt nạ làm ngươi sợ mới nói như vậy a?” Trương Hàn cười nói.
“Không! Không phải! ” Lưu Minh giọng càng ngày càng nhỏ.
Trương Hàn:”Lưu Minh a, đáng lẽ ra ta cú đá hồi nãy là đủ giết ngươi! Chỉ bất quá ngươi còn có chút tác dụng!”

“Ta là cái người ghét phiền phức! Giống như các ngươi đồ vật không não tự tìm đường chết, ta đây vẫn vui lòng kết thúc cuộc đời của các ngươi!”
Lưu Minh khuôn mặt trắng bệt, hoảng sợ nhìn Trương Hàn.
Trương Hàn cười vỗ vỗ mặt của hắn xem như trấn an, tuy nhiên hành động này càng làm Lưu Minh hoảng sợ.
Người này là ác ma a! Thế nhưng lại thích dọa sợ kẻ khác!
“Ta hi vọng người thành thật khai báo, bằng không hậu quả liền giống những kẻ kia!” Trương Hàn chỉ về phía xác chết của Lâm Sơn đám người.
Lưu Mình gật đầu:”Vâng! Vâng! Ngài có cái gì câu hỏi thì cứ hỏi ta!”
Trương Hàn:”Các ngươi đứng đây đây đợi làm cái gì? Tại sao không trực tiếp vào trong những căn phòng kia?”
“Những căn phòng đó bị trận pháp bảo hộ, những người này đang tìm hiểu điều kiện mở ra trận pháp!”
Trương Hàn vuốt vuốt cằm, sau đó có chút hứng thú hỏi:”Các ngươi làm như vậy lâu chưa? Chẳng lẽ không đụng phải nhân vật mạnh mẽ sao?”
Lưu Minh bị hỏi cho đỏ hết cả mặt, ngại ngùng nói:”Đây là bọn ta lần đầu tiên hành nghề, chỉ là có chút xui xẻo!.

Trương Hàn thần sắc quái dị, trong trường họp này mà các ngươi vẫn dám đi cướp, chán sống a?
Nơi này như tập trung phần lớn đều là Luyện Thể Thất Trọng trở lên, đám người Tu Vi cũng cỡ tầm Thất Trọng Thiên, thế nhưng nổi khùng chặn chốt cướp của?
Trương Hàn: Là ta ngu ngốc hay thế giới này điên?
Trương Hàn đương nhiên không rõ suy nghĩ của bọn họ, Lưu Dũng đám người cho rằng đi sau phần lớn Tu Vi đều yếu, thực lực chả ra gì.
Đương nhiên đây là bọn họ nhìn không tới Hắc Sương Quỷ Thủ Lĩnh, bằng không liền nghĩ lại.
Trương Hàn thở dài, giống như vậy ngu ngốc hạng người, phương thức tốt nhất là giết để hắn sớm đi đầu thai a!
“Phụt!” Lưỡi kiếm lướt qua, mượt mà như cắt đậu phụ, đầu của Lưu Minh bay lên trời.
Cho dù có chết hắn cũng không ngờ tới kẻ giết mình như thế vô tình, ngay cả nói trước một câu cũng không thèm!
Trương Hàn bĩu môi, không vui nói:”Các ngươi nhìn đủ chưa?”
Chung quanh mọi người cười khổ, tự động tản ra.
Bây giờ ít một việc còn hơn nhiều một việc, bằng không với tính cách thanh niên nóng máu đã lao vào cùng Trương Hàn đánh một trận.
Bọn người với suy nghĩ như vậy, xem như tự lấy lí do cho mình mà rút đi.
Trương Hàn tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ là chưa bao lâu, hai hàng lông mày hắn nhíu lại, tiếp theo ánh mắt mở bừng ra, sắc bén nhìn về vị trí những cái kia xác chết.
Hắn khó hiểu nói:”Máu tươi đang chảy hướng về mặt đất?”
Việc này có thể nói là bình thường, chỉ là cảm nhận phía dưới mình đang ngồi nơi Trương Hàn nhíu chặt lông mày.
Máu có thể giống như nước vậy bị mặt đất hấp thu, chỉ là nơi hắn đang đứng là gạch đá hoa cương, đáng lẽ không có khả năng máu tươi bị mặt đất cho hấp thu.

Chỉ có thể qua thời gian dài trở thành các vết dơ bám lên gạch đá, không có khả năng như vậy!
Trương Hàn tuy nghĩ như vậy, nhưng trước mặt cảnh tượng lại như đánh vào mặt hắn.
Máu tươi vướt qua một lớp đá hoa cương trực tiếp thẩm thấu vào đất!
Hắn còn nhận ra trong máu những xác chết cũng đang liên tục mài mòn, chảy từ thất khiếu ra ngoài.
Trương Hàn bỗng có chút tê răng, mấy cái mộ địa mà cần máu tươi liền chả phải vật lành, cần cái gì Ma Tinh Quả nữa a!
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, Trương Hàn quyết định lựa chọn gọi cho Hệ Thống để trả lời câu hỏi khó này:”Hệ Thống, có ở đấy không? Ngươi còn chưa đưa ra Chỉ Dẫn nha!”
“Keng! Chỉ Dẫn 3 mở ra!”
[Chỉ Dẫn 3: Chủ Mộ xuất! Đại Hung hiện!
Trước khi bước vào Chủ Mộ căn phòng, bên ngoài còn có 365 căn phòng! Đương nhiên, trong nhưng căn phòng này có chứa cơ duyên và cũng có chứa đáng sợ hiểm họa đằng sau! Nhân phẩm thứ này khó mà nói rõ~
Bên Trong 365 căn phòng có 12 căn phòng đặc biệt, bên trong cơ duyên đi đôi với nguy hiểm! Bổn Hệ Thống sẽ chỉ cho Ký Chủ một căn phòng đặc biệt, nơi đó có vật sẽ rất quan trọng đối với tương lai phát triển!
365 căn phòng muốn vào cũng không dễ, cần tế phẩm để phá đi phong ấn Trận Pháp!
Hiến tế vật phẩm: 42/99 Mạng người!
Lưu ý: Trong đây Ngọc Bội tác dụng vẫn hiệu quả, Ký Chủ không cần quá lo lắng! 99 mạng người cho dù Ký Chủ không ra tay thì vẫn sẽ hoàn thành trong thời gian ngắn nên đừng lo lắng!]
Trương Hàn càng đọc thì mày càng nhíu chặt.
“Hiến tế sao?” Trương Hàn sắc mặt đen nhánh nói một mình.
Hắn mặt đen ở đây không phải là thấy làm vậy quá tàn độc hay gì! Mặt đen là do Hệ Thống đẩy hắn vào nơi nguy hiểm như này!
Hiến tế? Ngươi đùa ta chắc! Lấy sinh mệnh làm cống phấm nơi chẳng lẽ an toàn sao?
Trương Hàn trong lòng chửi Hệ Thống không thôi, nhưng vẫn là cảnh giác đối với chung quanh.
Hắn tin một hồi nữa có kẻ liền nói ra điều kiện này, sống với cái Hệ Thống này quá lâu, Trương Hàn cũng rõ sáo lộ bên trong.
Chỉ vài câu như :‘Cho dù Ký Chủ không ra tay’ thôi là hắn cũng biết toang!
Trương Hàn cảm thấy đây là thỏa thỏa trần trụi chỉ vào mặt hắn khiêu khích: Ký chủ? Ngươi sẽ phải đánh một trận, sẵn sàng chưa?
Trương Hàn:”Ta hiền lành như vậy mà!.

Có thể hắn nói như thế ở nơi khác thì còn ngươi tin, bên cạnh mấy cái xác chết hoàn toàn bán đứng hắn nhân cách!.
Trương Hàn tai nghe thấy tạp âm, nghe kĩ thì đó là tiếng đánh giết.
“Nhanh như vậy?” Có chút kinh ngạc đám người tốc độ, tuy nhiên cũng đi lại xem tình huống như nào.
Trước mặt một đám người số lượng hơn trăm đang hỗn chiến với nhau, Ma Hồn bay tứ phía, chiêu thức hoa lệ ẩn chứa sát cơ.
Tu Vi thực lực có đủ loại, Thất Trọng Thiên, Bát Trọng Thiên, thậm chí còn có một ít Cửu Trọng Thiên tham gia.
Trương Hàn nhíu mày:”Rốt cuộc là kẻ nào nhanh miệng như vậy a?”
Thở dài một tiếng, hắn vẫn là rút ra trường kiếm tham gia chiến đấu.

Nhiệm vụ giết trăm người hắn đã có hoàn thành hơn nửa, bây giờ cũng là cơ hội trời cho a!
Trương Hàn khóe miệng cong lên, hóa thành tàn ảnh mà lao vào giữa đám đông.
“Xem ta Phệ Huyết Kiếm! Hahaha!”
“Bành!!”
“Con mẹ nó! Từ đâu nhào ra tên điên a!”
“Đm! Luyện Thể Cửu Trọng Thiên mà đánh bọn ta đám này Thất Trọng Thiên, ngươi không nhục sao?!”
“Nhục cái *! Chết ngay cho lão tử!!”
“Em gái ngươi!! Các ngươi còn không nhanh lên hợp sức lại vây công hắn! Đợi chết a!!”
“A!!”
! ! ! ! !
Quách Giản Nhi ngồi ở một bên nhìn đám người đánh nhau, tiếp nhận nước trà bên cạnh đưa tới, nàng thong thả uống.
Uống cạn ly trà, nàng sắc mặt bình thản nói:”Thứ này vẫn như cũ khó uống a!.
.

Bên cạnh nàng cái mới đưa trà cô nương sắc mặt mộng bức: Ngươi không phải bảo ta châm trà sao? Bây giờ lại chê khó uống? Đây là dạng gì logic???
Nhìn cô nương quái dị sắc mặt, Quách Giản Nhi ho khan nói:”Khụ khụ! Ngươi đi ra chỗ khác trước đi!”
Không bao lâu chung quanh Quách Giản Nhi không còn ai, nàng bộ dáng thả lỏng lười biếng nằm trên ghế dựa:”Uhm~ Rốt cuộc cũng tự do nha~”
Đối với bên ngoài giả uy nghiêm cùng lạnh lùng, Quách Giản Nhi thật bất đắc dĩ! Phụ thân cũng thật lo xa, sợ mấy cái thối nam nhân tiếp cận ta a!
Nhìn trong đám đông liên tục chuyển động bóng đen, nơi đi qua tiên huyết chảy dài, thu gặt mạng sống như tử thần!
Quách Giản Nhi vui mừng gật gật đầu:”Lão Hàn hôm nay như thế tăng động a! Quả nhiên không phụ ta lòng tốt, nói ra nhiều như vậy tin tức mà làm ra chiến tràng lớn như vậy cho hắn hoạt động gân cốt! Bản cô nương quả nhiên là tốt nhất! Hắc hắc hắc!.
.

Quách Giản Nhi cười đê tiện, chả có bộ dáng của một cái nhà lành cô nương tí nào!.
Cứ tưởng không ai nhìn thấy, nhưng trong bóng tối hai cái đang cười khổ đôi phu thê lại là thứ nàng không đoán được! !.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.