Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 38: Bóng Đen Kì Bí






Máu là có thể đông đặc, Trương Hàn dùng ngân châm mang theo máu tươi của mình tiến vào Ma Vật thân thể sau đó khiến cho máu của Ma Vật đông cứng lại.

Đương nhiên chỉ có máu đông cứng chưa đủ giết chết nó.

Ma Vật có thể tính là sống lại sau cái chết, là hồi sinh! Quỷ dị và thực lực ra sao không nói, chỉ riêng về sinh mệnh ngoan cường trình độ thì nhân loại thua xa!
Nói chi nhiêu đây cũng không đủ giết chết Tu Luyện Giả bình thường, thì làm sao có thể giết được Ma Vật?
Nhưng mà đối với Trương Hàn nhiêu đây đã đủ!
Mở ra mắt, Trương Hàn thoát khỏi cảm giác đặc biệt, thế giới trở lại như cũ nhưng ánh mắt hắn có chút choáng choáng.

Lặc lắc đầu, hắn nhìn về phía ngân châm ném đi hồi nãy.

Một vị thiếu niên tay bụm ngực, cả người run rẩy, xác thối mùi hương từ hắn tỏa ra.

Người chung quanh biến sắc kéo ra khoảng cách với hắn, mấy người cơ linh thì lấy ra binh khí sẵn sáng tấn công.

Trương Hàn nhíu mày, tuy cùng là Ma Vật nhưng đây không phải là mục tiêu lúc đầu của hắn.

Nhanh chống trốn đi nơi khác, sau đó lặng lẽ quan sát tình hình.

Hắn thật không tin bọn người này sẽ ngu đến nỗi có Ma Vật trà trộn vào mà còn không biết! Nếu thật như vậy, xem như hắn bó tay! Giúp đến thế mà không lãnh thì thôi rồi.

Từ trong đám người đi ra thiếu niên, hắn nhíu mày nói với chung quanh:"Các ngươi có thấy hắn giống một thứ không?"

Không biết là ai thột lên:"Ma Vật!"
"Ma Vật?!" "Làm sao có thể!" ...!
Đám người nhốn nháo, ai nấy cảnh giác nhìn người chung quanh.

Thiếu niên thần sắc nghiêm túc, rút ra trường kiếm:"Có phải Ma Vật hay không! Giết cái là biết ngay!"
Một vị thiếu nữ tóc đen đi ra, có chút không muốn nói:"Như vậy....Có hay không quá tàn nhẫn?"
Trương Hàn đứng ở đằng xa nhíu mày nhìn nàng, đều là tóc đen, đều là thiếu nữ...!
Hắn thật có chút nghi ngờ, bất quá lại không dám manh động.

Chung quanh Ma Vật hơi thở đều giấu rất kĩ, ít nhất bọn chúng biết có người đang âm thầm quan sát đợi thời cơ, hành động cũng trở nên cận thận hơn.

Khi Trương Hàn dùng ngân châm đánh phủ đầu một cái Ma Vật liền biết sẽ như vậy, đây là đánh rắn động cỏ!
Tuy nhiên thanh quả ngược lại không tệ, đánh thức được một số người lòng nghi ngờ.

Thiếu niên dùng trường kiếm chỉ vào thiếu nữ, lạnh lùng nói:"Chỉ là một mạng người, thậm chí đó là Ma Vật! Ngươi sợ ta giết lầm, hay là chột dạ, bao che?"
Người này tính tình nóng nảy, như sẵn sàng công kích bất kì ai cản đường mình.

Nguyễn Thiên đi ra, đứng trước mặt thiếu nữ, có chút không vui nói:"Trần Thịnh! Ngươi cũng không nên giơ đũa cả nắm như thế chứ?! Phó Lỵ nàng ta chỉ tốt bụng nói vài câu, ngươi liền có ý định đánh giết?!"
Trương Hàn tê răng, cmn lũ simp bán đồng đội! Cho dù đứng đằng xa hắn cũng thấy Phó Lỵ cô nàng này có vấn đề, tự dưng vì người không quen biết mà lao đầu đích thực là tốt bụng, giàu lòng trắc ẩn đấy!
Bất quá xem lại tình huống đi đại ca! Cái kia thiếu niên đang nằm là cái Ma Vật! Sự thật rõ rành rành trước mặt, chẳng lẽ mọi người không biết? Nàng ta còn chủ động ra mặt hoàn toàn là đồ ngu cũng nhận ra có dị thường!
Nguyễn Thiên gia hỏa này ở trong lòng Trương Hàn vốn dĩ cũng không có vai trò gì quan trọng, bất quá bây giờ đã đưa lên làm tất sát đối tượng! Ai kêu hắn phá hủy hết dự tính của hắn! Lũ simp ngu ngốc!
"Hừ!" Trần Thịnh hừ lạnh, tay cầm kiếm quơ nhẹ, thiếu niên nằm dưới đất liền đầu bay lên trời.

Máu tươi phun đầy trời, tanh hôi làm người kinh tởm.

Trần Thịnh từ xác của thiếu niên móc ra Ma Tinh, cười lạnh nói:"Như vậy đủ chứng minh hắn là Ma Vật chưa?"
Đám người nhao nhao biến sắc, cảnh giác mà nhìn chung quanh.

Tuy có thể nói tiếp nhưng Trần Thịnh lại cười lạnh về chỗ đứng của mình.

Trương Hàn gật đầu, tuy không nói cái gì nhiều nhưng chắc chắn bọn họ cũng biến trong những người chung quanh có biến.

Còn cái kia Phó Lỵ? Hắn nghĩ chính mình sẽ tìm thời cơ xử lí nàng! Dù sao vào trong rắc rối đã có không ít, nói chi là Ma Vật còn phá đám thêm? Giết được thì giết, giết lầm còn đỡ hơn bỏ sót!
Trương Hàn rút ra ngân châm, tuy nhiên chưa đợi hắn làm gì thì Ma Nhãn Đại Môn bắt đầu chậm rì rì mở ra.

Thu lại ngân châm, trường hợp bây giờ ngược lại rất loạn thích hợp để ám sát nhưng mà những Ma Vật kia cũng sẽ cực kỳ đề phòng.

Điều này làm hắn không dám ra tay, một khi không thành công sẽ bước vào thế bí!
Phó Lỵ không biết từ lúc nào đã đến gần Ma Vật xác chết, nàng sờ sờ xác Ma Vật.

Rút ra một cái ngân châm, điều này khiến cho nàng nhãn mục biến âm trầm.

Nhưng rất nhanh bị hồn nhiên, sáng lạng sắc thái cho che dấu.

Trương Hàn từ đằng xa bắn một giọt máu tươi lên người nàng, đổi một tấm Định Vị Thẻ.

Cả người Phó Lỵ run lên, nghi ngờ nhìn chung quanh.

Bọn người xô đẩy nhau bước vào Ma Nhãn Đại Môn, còn Trương Hàn cứ chậm rì rì đi theo.

Không bao lâu toàn bộ liền bước vào Ma Nhãn Đại Môn, toàn bộ được dịch chuyển đến một khu đất trống.

Trước mặt là một khối bia đá to bự, khắc lít nha lít nhít chữ.

Trương Hàn đọc chữ bên trên, có chút kinh ngạc vì những chữ này thế nhưng hoàn toàn ăn khớp với Thế Giới này ngôn ngữ.

"Ma Nhãn Đại Môn, bước vào nhắm mắt."
"Mở mắt tức tử, bóng ma xâm thực."
"Ma Nhãn chi chủ, Vạn Cổ bồi hồi."
..........!
Phía dưới chữ mờ nhạt như không thấy, Trương Hàn nhíu mày, bia đá có vẻ chỉ nói về quy tắc hoặc phía dưới có ghi thứ gì nhưng đã bị thời gian cho hao mòn.

Chưa đợi hắn nghĩ sâu về vấn đề.

Bỗng dưng Trương Hàn cảm thấy chung quanh trở nên trầm trọng, lãnh lẽo như thể bị Hồng Hoang Mãnh Thú cho nhìn chằm chằm.

Cả người mồ hôi lạnh chảy ra, tim như muốn ngừng đập.

Trương Hàn nín thở, run rẩy nhìn về phía trên bia đá, theo hắn cảm giác thì nó bắt nguồn từ phía trên.

Một cái bóng đen không biết từ bao giờ đứng ở phía trên, tang thương, âm lãnh khí tức từ nó phát ra.

Cả người đen nhánh một cục, không có ngũ quan.

Trương Hàn cứ cảm thấy nó như nhìn chằm chằm hắn, mặc dù nó không có mặt mũi, điều này khiến cho hắn cảm thấy quái dị.

Sợ hãi làm Trương Hàn khuôn mặt tái nhợt, cúi đầu xuống.

Không biết bao lâu, cái kia cảm giác rốt cục cũng biến mất.

Cả người vô lực, Trương Hàn ngồi quỳ dưới đất thở hổn hển.

Hắn thuộc về vế sau cho nên không ai nhìn thấy hắn biểu hiện.

Trương Hàn cảm thấy mình như mới đi Quỷ Môn Quan dạo một vòng rồi trở lại, cảm giác mình mệnh nằm trong tay kẻ khác làm hắn run rẩy, đây không phải cái gì dễ chịu trải nghiệm.

Hắn không cho rằng đây là ảo giác, dù sao Trương Hàn cũng từng là cái tiểu thuyết nghiện, mấy cái bóng đen thần bí nào chưa từng nghe đến?
Điều này càng làm hắn tin chắc rằng nơi này có dị thường! Nơi này bí mật chắc là sẽ không ít!
Trương Hàn run rẩy đứng lên, ánh mắt kiên định.

Bây giờ không phải lo lắng đến những việc này, bây giờ phải sống sót!
Đám người hăng say quan sát bia đá, như thể muốn tìm thấy bên trong cơ duyên.

"Keng! Ma Nhãn Đại Môn đang có ý định truyền tống! Xin hãy nhắm mắt lại!" Hệ Thống lạnh băng âm thanh hiện lên trong lòng.

Trương Hàn biến sắc, hét to:"Nhắm mặt lại!"
Giọng nói của hắn vang lên hết cả khu đất, có kẻ nghe được lập tức làm theo mà nhắm chặt mắt, có kẻ chưa kịp phản ứng.

Trương Hàn cảm thấy cả người như bay bổng, chung quanh âm thanh biến mất, như đến một nơi hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.

Hắn không dám mở mắt ra, mở thử chạm chạm vào chung quanh.

Cỏ? Đất?
"Keng! Hệ Thống Bảng Chỉ Dẫn đã hiện lên, xin Ký Chủ tự mình quan sát!"
Trương Hàn không nói gì, ít nhất nơi này cũng xem như an toàn.

Hắn bắt đầu xem trong đầu Bảng Chỉ Dẫn, chính là cái kia bản đồ ảo.

Phía trên bản đồ ảo đích thực là phân bố ra đường đi rõ rệt, còn có 5 cái dấu chấm, một dấu thì đứng im, bốn dấu còn lại điên cuồng di chuyển.

Còn có một dấu x điểm đến.

Nhìn phía dưới Bảng Chỉ Dẫn ghi con số, Trương Hàn hai hàng lông mày nhíu chặt.

[Tổng số Ma Vật lẫn bên trong: 16
Số người còn sống: 47
Số người chết: 18
Số Ma Vật chết: 1
Tổng số hiện tai: 63]
Vừa vào chưa gì đã có 18 kẻ thiệt mạng, điều này khiến Trương Hàn nhíu mày.

Rõ ràng đã nhắc nhở mà vẫn có nhiều như vậy người mở mắt ra? Thôi rồi! Hắn chịu!
Đôi lúc Trương Hàn còn tưởng chính mình đang chơi game kinh dị chứ không phải đang ở Huyền Huyễn.

Lắc lắc đầu, hắn từ khi bước vào trong Ma Nhãn Đại Môn luôn cứ thấy như bị một loại đặc biệt lực lượng xâm nhập, muốn cho hắn mở mắt ra.

Bây giờ chỉ có sơ sài cảm giác nhưng theo hắn quan sát thì nó đang tăng dần theo thời gian.

Tiếp theo nếu không tới nơi đó nhanh, có thể hắn sẽ bị mấy cái bóng ma cho móc mắt!
Trương Hàn không có tự tin đến nỗi nói mình hoàn toàn khắc chết được dục vọng, đây là không có khả năng, trừ khi ngươi hoàn toàn không có thất tình lục dục gì mới không sinh ra dục vọng...!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.