Trương Hàn sắc mặt có chút im lặng nhìn Tần Tiễn Quân, mở miệng nói:"Đại ca! Ngươi có cái gì muốn hỏi nữa không?"
Nghe Trương Hàn câu hỏi, Tần Tiễn Quân khóe miệng câu lên, tay phải chợt động mà đâm về phía Trương Hàn.
Lưới kiếm lúc đầu đã ở rất gần cổ Trương Hàn, bây giờ Tần Tiễn Quân còn cố ý tấn công, nếu như người bình thường ở tình huống như này thì chỉ có một con đường chết.
Bất quá, Trương Hàn cũng không phải người bình thường.
"Keng!" Trương Hàn dùng Trường Kiếm của mình gạc ra Kiếm của Tần Tiễn Quân, sau đó liền rút ra khoảng cách với hắn.
Nhẹ chạm trên cổ, có chút nóng bỏng và ẩm ướt còn rát rát, Trương Hàn cười nói:"Ngươi người này sau lại manh động như vậy a? Làm cho bản công tử đều bị thương."
Sở dĩ có thể né được nhát chém cũng không phải ăn hên, từ lúc đi đến đây cả thân thể Trương Hàn đều căng chặt, chuẩn bị cho đủ loại tình huống.
Trương Hàn tính cách có thể tự tin hơn người, nhưng lại không dám lấy mạng mình để đùa giỡn.
Cho dù Tần Tiễn Quân gác kiếm lên cổ hắn, hắn có thể bình tĩnh như không có việc gì, nhưng nếu Tần Tiễn Quân thật động sát ý, Trương Hàn lập tức liền động thủ.
Mạng sống không phải để đùa! Khôn ngoan quyết định là sống còn chìa khóa! tự tin có thể, ỷ y thì không! 3 tháng sinh hoạt ở nơi này, Trương Hàn rút kết được 3 điều, mà để rút kết ra kinh nghiệm Trương Hàn đích thực là thấy không ít người chết!
Tần Tiễn Quân sắc mặt nghiêm túc nói:"Nếu ngươi Huyết Ngọc Bội bằng không mà lại muốn gia nhập nhóm bọn ta, ít nhất thì cũng phải chiến với ta một trận!"
Trương Hàn cười nhạt nói:"Ta thật có chút không hiểu, nếu muốn chiến thì lúc đầu liền nói, làm gì lằng nhằng lằng nhằng nãy giờ a!"
"Hừ! Nói thật nhiều, bọn ta...." Tần Tiễn Quân hừ lạnh, chưa kịp nói hết thì Trương Hàn đã lao lên.
Thấy lưỡi kiếm lao nhanh sắp tới ngực của mình, Tần Tiễn Quân biến sắc nhanh chóng đỡ lấy.
"Keng! Oanh!" Trường Kiếm đặt ngang ngực, mặc dù có thể ngăn chặn cho lưỡi kiếm đánh vào chỗ chết nhưng Tần Tiễn Quân vẫn bị cự lực cho đánh bay ra ngoài.
"Phốc!" Tần Tiễn Quân thổ huyết ở bên trên, máu tươi phun ra ngoài vô ý dính lên Trương Hàn Trường Kiếm.
Nhanh chóng từ không trung ổn đỉnh, Tần Tiễn Quân nhẹ nhàng tiếp đất.
Bất quá bây giờ bộ dáng có chút thảm hại, quần áo dính bụi đất, ngọc quan trên đầu không biết từ khi nào đã bị đánh bay, tóc tai cũng vì vậy mà bù xù rối bay, khóe miệng còn có chút máu tươi dính bên trên.
Hắn cắn răng có chút câm hận nhìn Trương Hàn nói:"Vô sỉ!"
"Lão Đại cố lên!" "Lão Đại cố lên!" "Lão Đại cố lên!"
Đám người đằng sau hoan hô cổ vũ, Trương Hàn cũng có chút thở phào, may mắn không có cái não tàn nhảy ra châm chọc...Uhm, thân phận con nhà giàu đúng là có khác, người khác nhìn thì tức nhưng lại không dám động!
Bất qua, nhìn đám cổ động viên của Tần Tiễn Quân, không hiểu sao Trương Hàn lại thấy hắn bức cách tăng vọt, hào quang lấp lánh là như thế nào? Pay to win???
Nhìn lại mình, bức cách liền thâm hụt? Chỉ được cái đẹp trai hơn người, mà còn làm ra vẻ con cháu thế gia bị dạy hư, vô sỉ mặt dày đánh người mà không nhận, chính đáng một cái tiểu tốt vô danh sắp bị nhân vật chính vả mặt!
Trương Hàn sắc mặt người da đen, dấu chấm hỏi nôi lên chung quanh. Nói tốt Nhân vật chính là phải có Hệ Thống đâu? Nói tốt không phải phản phái văn đâu? Tình tiết này là như nào?
Bây giờ một loại xúc động nổi lên trong lòng Trương Hàn, xúc động nhận cơm hộp ra về....
"Thạch Tự Kiếm! Kiếm như Thiên Sơn!" Tần Tiễn Quân cầm lên Trường Kiếm mà chém hướng Trương Hàn, lưỡi kiếm vốn làm bằng bạc, sáng loáng kinh người. Bây giờ lại ảm đạm vô quang, như bị thời gian thoái hóa cho về với tự nhiên mà trở thành đá.
Dù vậy Trường Kiếm lại cho người ta không phải là cảm giác cùi bắp, hay đồ vỉa hè. Trái ngược hoàn toàn, Kiếm này lại trầm trọng, sắc bén như là trong mấy tiểu thuyết tình tiết xuyên không dở hơi, thiên thạch rơi vào đầu!
Kiếm của Tần Tiễn Quân chính là thiên thạch, còn Trương Hàn là cái kia vừa xấu xổ vừa may mắn đang tuyệt vọng nhân vật chính.
Cảm nhân trên người thay đổi đột ngột trọng lực, Trương Hàn có chút líu lưỡi, không hổ là Thế Gia Công Tử, Võ Kỹ như thế xịn xò a!
Trương Hàn đương nhiên sẽ không đứng không mà chịu đánh, hắn đặt Trường Kiếm trước mặt.
Phệ Huyết Kiếm đã thăng lên Hoàng Giai Trung Cấp, bên trong Trương Hàn cũng học được kĩ thuật mới, bây giờ hắn chính là muốn biểu diễn.
"Phệ Huyết Kiếm! Huyết Trảm!" Máu tươi của Tần Tiễn Quân lúc đầu dính lên Trường Kiếm lúc này trở nên ngo ngoe, động đậy mà hưởng về phía lưỡi kiếm.
Thấy Tần Tiễn Quân Thạch Tự Kiếm tới gần, Trương Hàn cũng chém ra chính mình Kiếm Pháp.
Một bên Kiếm Quang nhạt nhòa, xám xịt nhưng lại vững như bàn thạch, nặng như Thiên Sơn! Một bên Kiếm Quang đỏ rực như máu tươi, sắc bén dọa người, sát ý huyết tinh lan tràn đi theo!
Hai bên va chạm nhau, phát ra từng loạt hỏa tinh, nhìn từ xa như thấy một cái Ma Đầu đang bị Thiên Sơn trấn áp.
Thạch Tự Kiếm của Tần Tiễn Quân như đang có xu hướng áp chế Trương Hàn, Phệ Huyết Kiếm quang mang càng ngày càng yếu.
Khi gần thua tới nơi, Tần Tiễn Quân lông mày có chút thả lỏng, Trương Hàn nhịn không được cười nhạt, lạnh như băng mà nói:"Huyết Thực!"
"Không ổn!" Tần Tiễn Quân trong lòng hét lên, định rút về nhưng đã muộn!
Phệ Huyết Kiếm cái này Ma Đầu phát ra từng hạt li ti màu đỏ mà hướng về Thạch Tự Kiếm huyễn hóa Thiên Sơn.
Thiên Sơn tráng lệ, nguy nga bị những hạt li ti này cho cảm nhiễm, dần trở nên đỏ bừng, tráng lệ cảnh sắc cũng biến dữ tợn, nguy nga áp bách! Nào còn gọi Thiên Sơn, càng giống Ma Sơn hơn!
Tần Tiễn Quân Thiên Sơn vừa bị biến đổi, cả người hắn cũng đi theo đỏ bừng, ánh mắt biến đỏ cuồng dại.
Hắn thân thể máu tươi như sôi trào, có loại muốn bạo thể xúc động.
Võ Kỹ là lấy khí huyết làm dẫn, khí huyết lại bắt nguồn từ nhục thân! Thiên Sơn của Tần Tiễn Quân thực chất do hắn khí huyết mà diễn biến ra! Thiên Sơn ô nhiễm, cả người hắn cũng đi theo mà bị tổn hại! Trương Hàn cái này Kiếm Pháp cực kỳ nguy hiểm với kẻ địch, là có thể hủy đi căn cơ một loại Kiếm Pháp! Bất quá hắn không có hung ác mà ra tay mạnh như vậy với Tần Tiễn Quân! Hậu quả của sự việc không phải hắn có thể thừa nhận! Hắn tin tưởng mấy cái kia Gia Tộc chỉ cần tra hỏi, tìm hiểu một chút liền biết về Nô Lệ thân phận của hắn!
Kéo da hổ việc này chỉ thích hợp ở vào hoàn cảnh thông tin bế tấc mà thôi, đối phó mấy cái tiểu tử không hiểu chuyện đời còn được, còn mấy cái kia cáo già...Trương Hàn sợ mình xương cốt bị gặm hết hồi nào còn không hay.
Trương Hàn nhìn Tần Tiễn Quân lúc này sơ hở, ánh mắt không khỏi sáng lên, cầm kiếm liền một trảm.
Bất quá Tần Tiễn Quân cũng không phải loại người dễ đối phó, ánh mắt hắn hiện rõ sự hung ác, cắt đứt Thiên Sơn, sau đó bị phản phệ mà thổ huyết một cái.
"Ma Hồn! U Ám Ma Xích!" Tần Tiễn Quân sau lưng Ma Vụ hiện lên, tay hắn chộp vào trong, móc ra một sợi xích sắt.
U Ám Ma Xích màu đen, bên trên khắc đầy các loại kì quái kí tự cùng hình thù, phân đuôi sợi xích sắc nhọn như có thể dễ dàng xuyên qua thân thể người khác.
"Lão Đại lại dùng Ma Hồn!" "Cái này không nên a?"
Đám người bàn tán xôn xao, như thể rất bất ngờ với hành động này của Tần Tiễn Quân.
Tần Tiễn Quân ném Ma Xích về phía Trương Hàn:"U Ám Ma Xích! U Ám Trói Buộc!"
"Vù!"
U Ám Ma Xích như bóng ma, luồn lách nơi này đến nơi khác mà lao hướng Trương Hàn cái bóng.
Trương Hàn biến sắc nhanh chóng dùng Trường Kiếm đánh về phía U Ám Ma Xích, bất quá Trường Kiếm như đánh vào hư không thế mà lại xuyên qua U Ám Ma Xích!
U Ám Ma Xích cũng vì đó mà bắt được Trương Hàn, nó như hòa làm một thể với cái bóng của hắn, cả người Trương Hàn trở nên vô lực mà nằm liệt dưới đất.
Chưa đợi hắn vũng vẫy thì lại thấy một thanh kiếm gác ngay cổ chính mình.
Trương Hàn:........
Vị trí này thân thương đến như vậy ư? Ngươi không thể đổi chỗ khác sao? Ta vai đều bị ngươi gác cho chai!
Tần Tiễn Quân sắc mặt nghiêm túc nói:"Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của ta được không?"
Trương Hàn cười nhìn Tần Tiễn Quân nói:"Có thể cho ta hỏi một câu được không?"
Tần Tiễn Quân suy nghĩ một hồi rồi gật đầu chấp nhận:"Có thể, muốn hỏi gì thì hỏi đi!"
"Ngươi Luyện Thể mấy Trọng?" Trương Hàn hỏi.
"Liền này?" Tần Tiễn Quân có chút bất ngờ, câu hỏi này có gì hay a?
"Liền cái này!" Trương Hàn ánh mắt kiên định.
"Thất Trọng Thiên Sơ Kỳ." Tần Tiễn Quân không hề ngại ngần nói.
Trương Hàn gật đầu mãn nguyện, sau đó trợn tròn mắt mà nhìn Tần Tiễn Quân:"Tu Vi quan trọng đến thế à! Tu Vi quan trọng đến thế sao! Hả?!"
Tần Tiễn Quân:...........