Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 14: Gà đất chó sành!






Quách Giản Nhi có muốn đập đầu tự tử xúc động, cái này người rõ ràng là cái cực phẩm a!
Nguyễn Thiên mỉm cười, nhìn qua như ấm áp nắng xuân, như gió thu mát lạnh nếu như không có cái gân xanh cuồn cuộn trên trán...
"Haha! Vị huynh đệ này thật là có khiếu hài hước! Nếu thật sự không ra gặp mặt thì ta tự mình đi vào vậy!"
Dứt lời, Nguyễn Thiên liền bước chân tiến lên.
"Tôt, tốt! Ta đi ra được chưa!" Trương Hàn thấy vậy thì trợn mắt bước ra ngoài.
Thật soái a! Nhóm người thấy diện mục Trương Hàn thì trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng.
Trương Hàn khuon mặt này có thể nói là hoàn mỹ, đẹp đến rối tinh rối mù, chính là loại hạng người chỉ cần nằm thôi cũng được phú bà bao dưỡng ở kiếp trước.
Không chỉ đó sau hơn hai tháng sống ở nơi này, khí chất của hắn cũng có sự lột xác.
Vốn dĩ yếu đuối, bất cần đời cảm giác đã biến mất. Thay vào đó khí chất hắn trở nên có chút cuồng ngạo và lạnh nhạt hơn.
Đây là do một phần giết quá nhiều người mà tạo ra khí tràng.
Quách Giản Nhi nhìn thấy Trương Hàn thì khóe miệng không khỏi chảy ra nước dãi.
Trương Hàn đang mặc là một bộ đồ làm từ da thú, nên có vài chỗ khá là hở, làm cho cơ thể hắn cơ bắp hiện ra tạo thêm cho Trương Hàn cuồng dã cảm giác.
Trương Hàn nhìn Quách Giản Nhi khóe miệng bên trên trong suốt vật thể lạ, hắn trợn tròn mắt nói:"Cô nương, mời người tự trọng! Làm ơn chùi đi chính mình khóe miệng!"

Quách Giản Nhi sắc mặt đỏ bừng nhanh chóng dùng tay chùi chính mình khóe miệng, trong lòng thì gào thét:A! Quách Giản Nhi! Ngươi liêm sỉ đâu rồi a!!
"Xin hỏi vị huynh đệ này, ngươi là nàng ca ca?" Dương Khánh nhìn Trương Hàn trang phục không hề giống con nhà thế gia nhưng vẫn không nói gì bắt bẻ, chỉ là hỏi.
Trương Hàn bị Dương Khánh hỏi câu này thì lắc đầu nói:"Không phải, ta chỉ tới nơi này để hái một ít dược liệu mà thôi."
Nguyễn Thiên, Dương Khánh gật đầu, sau đó cũng không tiếp tục quan tâm tới Trương Hàn, nhìn Quách Giản Nhi nói:"Cô nương! Vị huyenh đệ này đã nói như vậy rồi! Ngươi cũng không cân lôi người không liên quan vào trong chứ..."
Nhóm người cũng không có làm khó dễ gì Trương Hàn, ẩn ẩn bọn họ cảm thấy được Trương Hàn Tu vi còn cao hơn mình, nếu như động thủ có thể sẽ mất đi không ít người nếu muốn lưu hắn lại.
Với lại bọn họ cũng không cần như vậy, từ cách nói chuyện, y phục và cả ánh mắt của Trương Hàn so sánh với Quách Giản Nhi đó là hoàn toàn trái biệt, Trương Hàn chỉ là người ngoài cuộc của vụ này, nếu hắn thông minh sẽ không nhúng tay vào.
Một điều quan trọng nhất, Trương Hàn chung quanh cứ thoang thoảng huyết tinh mùi máu, chỉ có những người thường xuyên sống cùng máu tươi mới có được như vậy, mà những kẻ này thường kinh nghiệm thực chiến cực kỳ mạnh, đồng cảnh giới thậm chí có thể một đánh ba đều không có việc gì!
Quách Giản Nhi thấy Trương Hàn phủ nhận thì không khỏi có chút gấp, nàng khóc thét chỉ vào Trương Hàn:"A! Ca ca tại sao ngươi lại bỏ Giản Nhi! A!! Ca ca!! Ta thế nhưng là muội muội ngươi a!"
Bọn người sắc mặt quái dị nhìn Trương Hàn, ánh mắt như thể nhìn cái bội bạc nam nhân...
Trương Hàn khuôn mặt tràn đầy dấu hỏi, hắn thật muốn hét lên oan uổng!
Khóe miệng không khỏi cong lên, Trương Hàn hai mắt híp lại đầy nguy hiểm nói:"Vị cô nương này, thế xin hỏi có biết ca ca đây tên là gì không?"
Quách Giản Nhi sắc mặt cứng lại, sau đó thì chỉ vào Trương Hàn cà lăm nói:"A....A...A...Khô...Lâu ca ca?"
Cmn còn Khô lâu ca ca, ngươi thực sự mặt dày tới mức này sao?
Trương Hàn chắp tay, khóe miệng nhịn không được cười nói:"Haha! Muội muội đoán rất hay! Đoán rất hay!"
Lúc này tới lượt Quách Giản Nhi tự hỏi nhân sinh, chẳng lẽ ta đoán đúng? Nhưng mà sao cứ sai sai là như thế nào???
Trương Hàn thấy Quách Giản Nhi đang trong trạng thái mê võng, như đang tự hỏi chính mình đoán có đúng hay không.
Điều này làm hắn không khỏi trợn tròn mắt, cái này cực phẩm là từ đầu ra, rạp xiếc trung ương cũng không có loại này chúa hề a!
"Ngươi là ta thấy mặt dày nhất người! Thật đáng khâm phục!" Trương Hàn chắp tay lại nhìn Quách Giản Nhi.
"A? A! Không có gì, không có gì! Ở nhà ta thích ăn bánh dày, thế nên cả nhà đều gọi ta là mặt dày." Quách Giản Nhi cười nói.
Trương Hàn tĩnh lặng một hồi sau đó phun ra hai chữ:"Cáo từ!"
Hắn thực sự không muốn ở lại nơi này, nếu còn đợi ở đây hắn sợ mình đều điên với cô nàng này! Đây rõ ràng là đậu bỉ mà bọn khỉ trong rạp xiếc phái tới a!
Đám người chung quanh nghe cuộc đối thoại của hai người thì khóe miệng run run, Dương Khánh và Nguyễn Thiên dùng ánh mắt thương hại nhìn Trương Hàn.
"Hả? A! Ca ca ngươi không thể như thế mà bỏ đi a! Không thể bỏ Giản Nhi lại với bọn người xấu như vậy chứ!" Quách Giản Nhi cuồng loạn hô to.
Dương Khánh, Nguyễn Thiên sắc mặt tối sầm, rõ ràng đã nói tốt là chỉ cần giao ra bản đồ thì bọn họ sẽ tha cho, những người như họ chỉ cuóp đồ không cướp sắc từ khi nào thành người xấu rồi a! Mặc dù có vài phần cá biệt thât, nhưng cũng không đến mức là người xấu a!
Trương Hàn bĩu môi, hắn thật không muốn quan tâm cái này nữu.

Mụ mụ nói đúng: Nữ nhân là phù du, còn vì nữ nhân chết là kẻ ngu!
Hắn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong Trương Hàn sao lại có thể là kẻ ngu được cơ chứ! Thế nên đợi bọn họ làm xong việc rồi lới tới lấy dược liệu sau là tốt nhất~ Ân! Thật là khôn ngoan cử chỉ!
Thấy bóng của Trương Hàn càng ngày càng đi xa, Quách Giản Nhi cắn răng nói:"Nếu như ngươi cứu ta, thì ta đưa cho ngươi bản đồ!"
Trương Hàn bóng người dừng lại, sau đó liền quay người chạy một mạch đến trước mặt Quách Giản Nhi.
Mắt hắn nháy nháy nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng câu lên mê người nụ cười nói:"Thật?"
Quách Giản Nhi ực một cái nuốt nước miệng, cái này nam nhân cũng quá mê người đi!
"Th..Thật...Thật sự..." Nàng cà lăm nói.
Trương Hàn mặt càng lúc càng lại gần nàng mặt, hơi thở nóng bỏng cứ như thể gần làm người khó thở.
Quách Giản Nhi hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Trương Hàn, miệng không khỏi thốt lên:"Mắt người thật đẹp a."
Trương Hàn đồng tử so người bình thường có vẻ khác biệt, là màu đỏ huyết.
Hắn mỉm cười sau đó kéo ra khoảng cách với Quách Giản Nhi, còn không quên nói một câu:"Xem ngươi khóe miệng."
Quách Giản Nhi thất thần sờ mình khóe miệng thì thấy ẩm ướt hết một mảnh, là nàng nước dãi a!
Nàng sắc mặt đỏ bừng dùng tay liên tục chà sát trên khóe miệng nước dãi.
Nhóm người kia đứng ở một bên không hiểu sao lại cảm thấy bụng mình có chút căng, trong lòng thì khóc thét: Emma cẩu lương a!
Dương Khánh nhìn hai người Trương Hàn và Quách Giản Nhi như đạt thành giao dịch, sắc mặt liền biến có chút khó coi nói:"Vị huynh đệ này! Ngươi chẳng lẽ muốn xen vào việc của bọn ta hay sao?"
Trương Hàn rút ra Trường Kiếm, cười nhạt nói:"Gà đất chó sành mà thôi! Làm sao đủ thành đạo!"
Trương Hàn nhìn qua cực kỳ bình tĩnh, lạnh nhạt, thực chất trong lòng hắn lúc này vui đến nở hoa.
Câu này hắn đã muốn nói lâu rồi, Trang Bức chi tâm ai mà không có a!
Nguyễn Thiên sắc mặt giận dữ chỉ vào Trương Hàn:"Ngươi! Ngươi một cái Nô Lệ mà cũng dám kiễu căng như vậy!"
Trương Hàn không khỏi có chút nhíu mày, nhóm người này đích thật không phải là cùng tiến vào cái kia người.
Cách nói chuyện, trang phục và vũ khí đều có một phần quý phái, sắc mặt ẩn sâu lại là nét kiêu căng, cuồng ngạo mà chỉ có con cháu thế gia mới có.
Thí Luyện có thể không riêng chỉ có Nô Lệ bên trong...
"Hừ! Mở to mắt của các ngươi mà nhìn sự lợi hại của ta đây!" Trương Hàn hừ lạnh nói.
Trương Hàn múa kiếm, nhìn qua khí thế ngất trời, một cỗ áp lực phóng tới nhóm người làm cho ai nấy mồ hôi lạnh đều chảy.
Quách Giản Nhi sắc mặt hưng phấn ở phía bên cổ vũ:"Cố lên! Cố lên! Cố lên!"

Trương Hàn:"Hừ hừ! Xem ta Xuyên Vân Kiếm Pháp!"
Nhóm người ai nấy đều sắc mặt cảnh giác, cả người cơ bắp căng chật, hai tay nắm chặt Binh Khí nhìn như lúc nào cũng có thể phản công.
Trương Hàn múa một vòng tròn, chung quanh đất đai đều xuất hiện vết kiếm.
Nhóm người thấy vậy thì càng cảnh giác, bọn họ bắt đầu dựa sát vào nhau, lui lại kéo ra khoảng cách với Trương Hàn.
Một phút, hai phút rồi lại ba phút nhưng vẫn không có việc gì diễn ra.
Nhóm người xôn xao, có người tính nết không được tốt lắm liền đi ra chỉ vào Trương Hàn nói:"Đại gia ngươi Xuyên Vân Kiếm! Có ai chết đâu mà Xuyên Vân Kiếm với Xuyên Tâm Kiếm a!"
Trương Hàn nhìn trước mặt mình thiếu niên không sợ chết, hắn nở một nụ cười quỷ dị, kiếm trong tay cũng trở nên đỏ bửng như có máu tươi dính trên đó.
"Mặc dù Xuyên Vân Kiếm Pháp đích thực ta không có! Bất quá Phệ Huyết Kiếm thì ngược lại là có đó."
"Xoẹt! Phụt!" Tiếng máu tươi phun trào đột nhiên xuất hiện, cái kia thiếu niên đầu cứ như thế mà bay cao lên trời, trong đó quá trình không có ai nhìn rõ.
"Lạch cạch!" Đầu lâu của cái kia thiếu niên rớt xuống đất phát ra từng tiếng lạch cạch bên tai, sắc mặt lúc chết của hắn vẫn tràn đầy giận dữ không hề phát hiện việc chính mình đầu lìa khỏi cổ.
"Haha! Cảm ơn đã quan sát cuộc biểu diễn! Bây giờ tạm biệt nhá!" Trương Hàn vẫy tay chào nhóm người, sao đó lao nhanh về phia vách đá nơi mà Quách Giản Nhi đang đứng.
Nguyễn Thiên sắc mặt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói:"Bắt hăn lại cho ta!!"
Nhóm người xô đuổi ồ ạt kéo tối đuổi bắt Trương Hàn.
Quách Giản Nhi lúc này sắc mặt tràn đầy dấu chấm hỏi, chuyện gì vừa xảy ra?
Bất quá cũng không đợi cho nàng tiếp tục suy nghĩ, hông của nàng bị Trương Hàn bế lên, sau đó một cảm giác như đang ở không trung rơi tự do làm cho nàng bất giác nuốt nước miếng.
"Ực!"
Trương Hàn và Quách Giản Nhi cứ thế nhảy núi, Quách Giản Nhi thì sắc mặt cuồng loạn nắm lấy tóc Trương Hàn, còn Trương Hàn thì như không thấy gì vẫy tay chào nhóm người đang nhìn ở phía trên.
"Tạm biệt a!! Haha!" Trương Hàn cười vẫy tay nhìn nhóm người.
Bóng của bọn họ càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng chỉ truyền lại tiếng hét tuyệt vọng của Quách Giản Nhi:"A!A!!A!!!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.