Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 1: Nô lệ






Lạch cạch! Lạch cạch!
Tiếng bước chân cùng với nền gạch ẩm ướt tạo thành từng tiếng động khó chịu cứ vang lên bên tai.
"Đám tiểu tử các ngươi nhanh đứng dậy hết cho lão tử!"
Một giọng nói có chút trầm trầm, giọng điệu khó chịu vang lên.
Sau đó một người trung niên có khuôn mặt dài, bên má phải còn có một vết sẹo lớn, nhìn qua chả phải là cái gì tốt lành hạng người đi theo xuất hiện.
"A!" "Vâng!!" "Dạ, dạ!"......
Hơn trăm cái giọng nói khác nhau hỗn tạp làm cho vốn đã không tốt mấy hoàn cảnh càng trở nên tồi tệ, nơi những người này đang ở chả khác nào lao ngục, chung quanh ẩm ướt thậm chí có nước đọng lại, nơi ngủ thì lót bằng rơm rạ, đặc biệt là những người này số lượng hơn trăm lại dồn vào một khối sinh sống cùng nhau.
Vèo! Bành!
"La cái gì la! Toàn bộ im lặng hết cho ta!!"

Cái này trung niên mặt dài ánh mắt hung tợn, liền dùng roi dài trên tay đánh vào một cái tiểu tử trong đám người.
Đám người này ai nấy đều trông chỉ có từ mười đến mười sáu tuổi là nhiều, nhưng mà dáng vẻ nhìn vào thì thảm thôi rồi. Quần áo thì chả ra gì, trên người còn có các sợi xích sắt trói lại, ánh mắt sâu bên trong là một mảng mịt mờ, tuyệt vọng... Hoặc nói những người này bộ đáng cực kỳ giống NÔ LỆ!
Thực ra những người này đúng là nô lệ, những kẻ mạng sống sớm đã không thuộc về chính mình.
Những người này không phải là bị lừa bán thì cũng là tự bán mình, còn vì sao những này người lại trẻ tuổi như vậy ư?
Ân, các Đại Tông Môn chỉ mua những Nô lệ có tuổi thọ còn trẻ, những kẻ già hơn thì tất nhiên là được bán đi nơi khác.
Quay lại chuyện chính, cái kia bị đánh tiểu tử thét lên đau đớn, sau đó bị đánh văng vào tường.
Trên ngực hắn áo bị đánh ra một vết rách dài, dưới lớp áo thì vết thương hắn nhão nhoẹt một cục, nhìn qua dữ tợn dọa người.
Nhưng hắn không những không nói gì, mà còn cố gắng đứng lên, gượng chống như không có việc gì.
Những người khác thấy vậy liền im phăng phắc, sợ hãi bầu không khí lan tràn, làm cho vốn không được ấm cúng nơi càng thêm lạnh lẽo.
Cái kia trung niên mặt dài thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng nói:
"Hừ! Đi theo ta nhanh lên!"
Hắn liền cất bước dẫn đường, những Nô lệ sau lưng hắn cũng nhanh chóng đi theo.
Cái kia bị đánh tiểu tử lúc này cúi thấp đầu, che giấu đi cái kia dọa người ánh mắt.
Ánh mắt của cái này thiếu niên khác với những nô lệ chung quanh, bề ngoài có một phần sợ hãi nhưng không có tuyệt vọng, bên trong lại có một phần lãnh khốc và âm tàn.
Vốn dĩ một cái thiếu niên mười ba tuổi bình thường không nên có cái này ánh mắt, nhưng mà hắn! Trương Hàn lại không phải bình thường thiếu niên!! Mà là một cái Xuyên Việt Giả thiếu niên!
Đúng vậy! Trương Hàn cũng không phải cái gì bản địa người, mà là dân nhập cư trái phép!...Khụ khụ, là Xuyện Việt Giả! Hắn lúc trước là Địa Cầu một cái 20 tuổi sinh viên Đại Học ở Thành Phố Hồ Chí Minh, nhưng mà trong lúc vô tình tải game lậu về xả stress thì lại tải một cái của nợ khiến cho hắn xuyên qua Thế Giới này! không những đó mà còn xuyên qua một cái đứa trẻ chỉ có 4 tuổi a! Hắn đã ở thế giới này hơn 10 năm!
Vì sao Trương Hàn hắn lại rơi vào tình cảnh như này a?
Ai~! Nói ra chỉ toàn là nước mắt! Cái này Thế Giới lòng người tin không được, tin không được a!
"Đứng ngơ ngáo gì ở bên kia! Đi nhanh lên cho ta!"

Cái kia trung niên nhìn Trương Hàn đứng ngẩn người thì quát lạnh một tiếng. . Ngôn Tình Sủng
Trương Hàn xực tỉnh, nhanh chóng đi theo đám người.
Không biết đi bao lâu, ánh sáng xuất hiện ở trước tầm mắt, một dãy cầu thang hướng lên mặt đất xuất hiện.
Ánh nắng che tầm mắt làm Trương Hàn có chút khó chịu, nhưng cũng làm cho hắn diện mục hiện rõ, tóc đen dài mượt mà, khuôn mặt như đao cắt, hai mắt sắc bén như ưng, mày kiếm, đặc biệt là đồng tử hai mắt có chút khác người thế nhưng là màu đỏ huyết.
Nhưng khuôn mặt của hắn lại có chút tái nhợt như lâu ngày không gặp ánh nắng, thân thể lại có chút gầy yếu, nếu không phải có một phần dương khí hững hờ bao quanh hắn thì đều có người nhằm đây là thi thể.
"Đại Nhân! Đây là ta quản lý nô lệ được trắc thí là sở hữu Ma Hồn!" Cái kia mặt dài trung niên nhân dẫn đám người đến trước mặt một cái có khuôn mặt nghiêm nghị, khá là dữ tợn lão già.
"Hừ! Đây là ngươi tiền thưởng, bây giờ thì lui ra ngoài cho ta!" Lão già sắc mặt vẫn như một, ném cho mặt dài trung niên một cái túi, nói.
"Vâng, vâng! Đa tạ Đại Nhân, đa tạ Đại Nhân!"
Trung niên mặt dài ánh mắt sáng lên tiếp nhận túi đồ, cười đa tạ rồi liền đi khỏi nơi này.
"Bọn tiểu tử các ngươi đi theo ta, Lão phu dẫn các ngươi đi lên tế đàn!"
Lão già xoay sang nhìn nhóm người, bỏ lại một câu liền đi.
Những này thiếu niên nhìn nhau, rồi lập tức theo chân Lão già.
Trương Hàn mặc dù có nhiều nghi vấn trong lòng, bất quá hắn cũng không dảm hỏi, hắn hiện tại chỉ là một cái thấp hèn Nô Lệ, không hợp nhãn liền đập chết cái kia Nô Lệ.
Hắn không có gan hỏi, nhất là cái này Lão già nhìn qua cũng không phải cái gì tốt hạng người, Trương Hàn hắn còn yêu đời, chưa nghĩ tới việc tự tử a!
Càng đi thì càng kinh hãi, nơi này phải gọi là rộng lớn bát ngát, theo như Trương Hàn quan sát thì nơi đây chỉ là một cái Quãng Trường.
Lão già đi một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào trung tâm Quãng Trường một cái Hắc Sắc Tế Đàn nói:"Các ngươi đi lên trên hết cho Lão phu!"
Những này thiếu niên khi làm nô lệ từng được dạy rằng luôn phải vâng lời người mua chính mình, thế nên Lão già nói gì thì những người này cứ làm theo răm rắp.
Khi đi lên Hắc Sắc Tế Đàn thì lại phát hiện phía trên lại có không ít người, cỡ chừng trên vạn, vốn dĩ nhóm người chỉ có tầm hơn trăm đã thấy nhiều rồi, nhưng khi nhìn vào đây thì lại càng làm người kinh ngạc.
Trương Hàn ngay khi lên Tế Đàn thì trong lòng không khỏi có chút lo lắng, tâm lý chính là như vậy. Càng không hiểu sự việc thì càng làm người cảm thấy lo.

Hắn liền ngồi xuống xếp bằng để cho chính mình bình tĩnh lại, sau đó liền quan sát cái này Tế Đàn cảnh vật...Uhm, bốn chữ thôi: Hung Thần Ác Sát!
Cái này Tế Đàn họa tiết, phù văn gọi là dữ tợn dọa người, hung thần ác sát cũng không quá đáng.
Bốn cái cột đá chung quanh Tế Đàn bị xích sắc trói buộc lại liên kết với nhau, nhìn qua cổ kính, lại có phần âm trầm.
Lúc này bỗng dừng cái kia Lão Già giọng nói vang lên:
"Các ngươi xếp bằng ngồi xuống hết cho Lão phu, bắt đầu thức tỉnh!"
Toàn bộ những người trên Tế Đàn nghe vậy thì cũng làm theo, xếp bằng ngồi xuống.
Dứt lời thì từng người mặc Hắc sắc y phục che hết cả khuôn mặt xuất hiện, mỗi người cầm một cái túi nhỏ, nhìn qua rỗng tuếch, bên trong chả có gì. Nhưng không biết bằng cách nào khi họ mở ra miệng túi thì máu tươi không ngừng từ đó chảy ra, Hắc Sắc Tế Đàn thì không bết bằng cách nào hấp thu những này máu tươi.
Sau đó Trương Hàn dưới chân Tế Đàn bỗng dưng sáng lên, từng đợt Huyết Sắc năng lượng tự động xuất hiện sau đó xâm nhập hắn thân thể.
"Ách!" Trương hàn nhẹ cắn răng, lông mày nhíu lại. Đau a! Những này Huyết Sắc năng lượng xâm nhập làm toàn thân hắn như bị kiến cắn, đau nhức kinh người!
Không biết qua bao lâu, thì Trương Hàn cảm giác đau đớn phai đi, thay vào đó phần bụng của hắn lại có chút nóng lên, vết thương ngay ngực lành từ hồi nào không hay.
Cảm giác càng ngày càng rõ rệt, hắn bụng cũng dần nóng lên như lửa đốt, thậm chí Trương Hàn mồ hôi lạnh đều chảy.
Bông dưng, sau lưng hắn xuất hiện từng đợt Ma vụ hắc sắc, một cái trứng màu đen nhỏ ở bên trong trôi nổi, cảm giác ở vùng bụng cũng biến mất.
Bên tai của Trương Hàn bỗng xuất hiện một giọng nói lạ:
"Hệ Thống khóa chặt, Ký chủ: Trương Hàn........................"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.