Huyền Giới Chi Môn

Chương 942: Kéo dài (1)




Sắc mặt Thạch Mục ngưng trọng, trên thân Cửu Long Tỏa Kim Giáp rạng rỡ kim quang, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay múa điên cuồng, từng đường côn ảnh màu vàng như hóa thành thực chất rậm rạp chằng chịt trước người, tàn ảnh dồn dập, giống như một ngọn núi côn lấp kín không một khe hở.
Bên kia, tàn kiếm màu máu trên tay thân ngoại hóa thân tỏa sáng hào quang cũng đang liên tục chém ra từng đường kiếm quang đỏ như máu.
Giữa không trung trong lúc nhất thời vang lên tiếng nổ!
Cả hai hợp lực, chặn đường công kích của Bán Thánh Ly Trần Tông.
Ba bốn người còn lại hướng tới Hà Hoa Tiên Tử công kích.
Sắc mặt Hà Hoa Tiên Tử nghiêm nghị, bờ môi mấp máy vài tiếng chú nghĩa tối nghĩa khó hiểu, ánh sáng trước người chớp động, Linh Hoa tổn bị tổn hại hiện ra.
Hai tay đánh ra từng đạo pháp quyết, tay ngọc vung lên.
Linh Hoa tổn hại rời tay bay lên, xoay tròn xoay tròn, bên dưới hào quang tỏa sáng, phía trước huyễn hóa một đóa rồi lại một đóa hoa hồng nhạt, trong nháy mắt đã tạo ra bức tường hoa, hình thành một lá chắn ánh sáng, mạnh mẽ va chạm với hào quang của các pháp bảo.
Ầm ầm!
Bức tường hoa rung động mạnh một hồi, hàng loạt đóa hoa hóa thành những phiến hoa hồng nhạt phiêu tán đầy trời, thân thể Hà Hoa Tiên Tử run lên, lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, nhưng mười ngón tay vẫn không ngừng bấm pháp quyết, thúc giục Linh Hoa tổn hại huyễn hóa đóa hoa hồng nhạt, xoay tròn bay về phía bức tường hoa.
Cùng lúc đó, bên ngoài Đông Thánh Tinh.
Từ khi xuất hiện ba Hộ Tông Thần Thú tại Thanh Lan Thánh Địa, tình thế suy tàn của Thanh Lan hơi trì hoãn.
Đương lúc cột sáng màu vàng từ hai phe chiến hạm không ngừng giao thoa giữa màn trời, bốn chân Thất Sắc Lân Lộc chạy như bay, thân hình linh động di chuyển qua lại như con thoi.
Thoạt nhìn thân thể thập phần nhẹ nhàng, phảng phất như thoải mái dạo chơi, xuyên thẳng qua hỏa lực của chiến hạm hai tông, từ đầu đến cuối không hướng về phía Trục Vân Kiếm Phái Ly Trần Tông phát động tiến công.
Thất Sắc Lân Lộc ra sức chạy không ngừng, kéo theo tường vân bảy màu càng ngày càng nhiều, tích lũy không ngừng, liên tục tung bay, cuối cùng hóa thành một mảng sương mù bảy màu kéo dài trăm trượng, vắt ngang khu vực giao chiến giữa hai phương.
Sương mù bảy màu vừa hình thành, bỗng nhiên Kim Đồng Sư Thứu phóng người lên, đôi cánh cực lớn hướng theo phía sương mù liên tục bay múa.
Từng luồng khí xoáy màu xanh phát ra từng đôi cánh kia xông vào sương mù bảy màu, làm cho đám sương mù dày đặc tưởng chừng như bất động bắt đầu chuyển động, hướng về phía hai tông Ly Trần, Trục Vân, chỉ trong chốc lát đã bao phủ mấy tàu chiến hạm.
Đám sương mù này không quá dày đặc, cảnh tượng bị bao phủ bên trong vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ban đầu, bên trong sương mù không có gì bất thường, nhưng chỉ sau một lát, những người bên ngoài sương mù liền chứng kiến thấy trên mấy tàu chiến hạm của Ly Trần Tông và Trục Vân Kiếm Phái, bỗng nhiên đệ tử hai tông giống như phát điên, liên tục vung vẩy binh khí trong tay chém vào khoảng không xung quanh, miệng còn không ngừng la hét: “Không... Không được qua đây.”.
Bên trong sương mù, hào quang trên người đệ tử hai tông sáng lên, mỗi người thi triển pháp thuật thần thông, không ngừng công kích xung quanh, chỉ một lát sau, cả chiến hạm loạn cả lên.
- Không hay!
Sau lưng vài vị trưởng lão Thánh giai, Thân Đồ Nam thấy thể, liền hét lớn, vội vàng nhảy vào trong sương mù, quát bảo các đệ tử ngừng lại.
Tuy vậy, chỉ trong một chốc, vài vị trưởng lão Thánh giai kia cũng bắt đầu điều khiển pháp bảo, bắt đầu công kích hư không chung quanh.
- Quả nhiên Thất Sắc Lân Lộc danh bất hư truyền, ngay cả cường giả Thánh giai cũng không thể ngăn cản sương mù kia khởi động mê huyễn cảnh!
Mục Thiên Tuyệt hơi bất ngờ thốt lên.
Sau khi nghe xong, Thân Đồ Nam chậm rãi lắc đầu, nói:
- Huyễn cảnh yếu ớt này này thực chất không phải chỉ do lực lượng của một con Thất Sắc Lân Lộc tạo nên, con Kim Đồng Sư Thứu mới là nhân tố quan trọng.
Mục Thiên Tuyệt đưa tầm nhìn quét về phía con Sư Thứu kia, liền thấy kim quang xoay tròn trong mắt nó, lại có thêm từng đợt như nước gợn sóng từ bên trong phát ra lay động, không ngừng truyền tới mảnh sương mù kia.
- Thì ra là thế!
Mục Thiên Tuyệt đột nhiên tỉnh ngộ.
- Chỉ là một chút trò mèo mà thôi, linh cầm của ta hoàn toàn có thể phá được.
Thân Đồ Nam nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, Thân Đồ Nam phất tay, một luồng ánh sáng trắng từ bên hông bay ra, bên trong màn trời sáng lên, tiếng kêu to rõ mà thanh lãnh cũng từ trong luồng sáng vang lên.
Ngay sau đó, một con tiên cầm cực lớn dài chừng bảy tám chục trượng bay ra khỏi luồng ánh sáng trắng.
Cổ tiên cầm dài nhỏ chuyển động vài lần, giương ra hai cánh, đột nhiên bay vào giữa không trung, mở ra chiếc mỏ nhọn, phát ra từng tiếng hú gọi chói tai.
Từng vòng thanh âm chấn động có thể thấy bằng mắt thường chậm rãi khuếch đại, từ tiên cầm tỏa ra, truyền vào trong sương mù bảy màu.
Đệ tử hai tông vừa rồi còn chém giết hỗn loạn, lại nghe thấy tiếng hú gọi đó liền tỉnh táo lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, tất cả đang nắm binh khí trong tay liền sững sờ.
Lúc này, đỉnh đầu con tiên cầm màu trắng thong thả nhấc lên, ánh mắt xuyên qua sương mù, hướng về phía Kim Đồng Sư Thứu, đáy mắt hơi mang theo ý khiêu khích.
- Ngao!
Kim Đồng Sư Thứu thấy thế, gầm lên giận dữ, giương hai cánh, bay nhanh về phía tiên cầm.
Tiên cầm trắng hoàn toàn không sợ hãi, đôi cánh cũng giương ra tiến lên đón.
Hai con chim lớn hóa thành hai vệt sáng đen trắng, hướng lên trên chiến hạm, bắt đầu chém giết lẫn nhau trong tinh không.
Nhưng vào lúc này, Xích Diễm Ly Hổ toàn thân rực lửa, bỗng dưng giương đôi cách lửa mạnh mẽ bay đến khoảng sương mù bảy màu, miệng hé lớn, “hô”, phun ra một đám lửa cực lớn, phạm vi ước chừng hơn mười trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.